Ta Tin Ngươi


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Vân Chính Thiên vừa dứt lời, gương mặt cả bọn chuyển sang vẻ nghiêm trọng. Nếu
như lúc nãy không nhờ Vân Chính Thiên thần trí thanh tỉnh kịp lúc, chỉ sợ Long
Thần thành tiểu đội đã rơi vào vực sâu ngàn trượng rồi. Rơi xuống chỉ có nát
thây vạn mảnh, cơ hội sống sót hầu như không có.

Long Thần thành tiểu đội đối mặt với tình huống kỳ lạ, trong lòng không khỏi
có chút hoang mang dáng vẻ. Bất quá không có ai tâm tình xuất hiện một tia hỗn
loạn, coi như đáng khen rồi.

Sau đó cả đội xếp thành một hàng dọc, lấy Vân Chính Thiên đứng đầu, cẩn trọng
nhìn qua cây cầu đá nhỏ hẹp trước mặt. Cầu đá này bề rộng không lớn, chỉ vừa
đủ cho một người đi qua mà thôi. Trong lúc bọn hắn từng người một bước lên cầu
đá, sương mù bốn phía đã trở nên nồng nặc hơn, đem khung cảnh phía trước hoàn
toàn lu mờ.

Tiếu Phong thuộc tính Phong lần nữa xuất hiện phụ gia lên người đồng bọn, để
bọn hắn trọng lượng giảm xuống một chút, để cầu đá có thể gánh chịu được tải
trọng bảy người.

“Đừng nhìn xuống.” Vân Chính Thiên trầm giọng nói. Trong lòng hắn bây giờ
không có một kế hoạch cụ thể nào, đối với khu vực không nắm rõ địa hình, cùng
tầm nhìn bị hạn chế, chiến lược như thế nào cũng vô dụng.

Bây giờ cần nhất là tâm phải tịnh, đi hết cầu đá này để xem bên kia là cái gì.

Từng bước nặng nề, tựa như thân thể bị kéo lê trên mặt đất, nhấc chân cũng nhẹ
nhàng, hoàn toàn không dám vận lực quá nhiều. Như thế này còn cực khổ hơn là
chiến đấu nữa, tinh thần giây nào cũng căng như dây đàn. Mồ hôi đổ đầy mặt.

Bọn hắn cứ như vậy, từ từ xông tới. Thế nhưng càng đi càng thấy không ổn. Vân
Chính Thiên không biết cầu đá này dài bao lâu, đi hơn ba mươi phút vẫn chưa
thấy đầu bên kia.

Đi lâu như vậy vẫn chưa tới nơi, làm hắn có chút khó hiểu. Cầu đá này bề rộng
quá nhỏ, chiều dài dường như vô tận, lại không thể xây cột trụ chống đỡ phần
giữa, không lý nào lại có thể tồn tại một khoảng thời gian lâu mà không gãy
được.

Bề rộng cầu đá quá nhỏ khiến Vân Chính Thiên muốn phát động hồn kỹ dò xét phía
trước cũng không được, xung lực sẽ làm cả đội rơi xuống dưới mất.

Lúc này Vân Chính Thiên đột nhiên dừng lại, hai mắt dáo dác nhìn xung quanh.
Phía trước phía sau đều bị sương mù bao phủ, bọn hắn giống như lạc giữa rừng
sương mù không có lối thoát vậy.

“Làm sao ?” Mã Thiên Hoa sau lưng hỏi.

Vân Chính Thiên cũng không có giấu giếm, liền nói :

“Ta có chút lo lắng.”

Mã Thiên Hoa nghe vậy, ánh mắt hơi sửng sốt. Nàng biết rõ tính cách của Chính
Thiên hắn, nếu như hắn thực sự lo lắng, như vậy tình huống của bọn họ có chút
nguy hiểm rồi. Ngay sau đó, nàng gương mặt khẽ mỉm cười, bàn tay trắng nõn như
bạch ngọc đưa lên nắm lấy tay hắn, nói :

“Ngươi không có một mình, còn có ta, có A Nhân và mọi người, ngươi cứ làm theo
những gì mình cho là đúng đi.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, trong mắt dâng lên một tia ấm áp, đúng vậy a, hắn
không có một mình, còn có đồng đội ở sau lưng hậu thuẫn, bất giác siết chặt
bàn tay của Thiên Hoa, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của nàng, hắn trong mắt
thoáng trở nên kiên định, nói :

“Mọi người bình tĩnh nghe ta nói. Nếu ta đoán không lầm, từ đầu chúng ta đã bị
rơi vào mộng cảnh rồi. Mà loại mộng cảnh này đẳng cấp không thấp.”

Loại mộng cảnh này thường là do hồn thú có thuộc tính tinh thần, tốn một chút
công phu bày binh bố trận. Một khi rơi vào mộng cảnh, nếu không thể tìm được
mấu chốt vấn đề, rất có thể ngươi phải sống trong này suốt phần đời còn lại.

Đối với hồn kỹ loại tinh thần này, muốn phá vỡ thực sự không dễ dàng, nếu như
tinh thần lực của ngươi đẳng cấp càng cao hơn, như vậy mới có cơ may phá toái.
Bất quá Vân Chính Thiên từ đầu đã nhận định, tinh thần lực của hắn ở trong
này, chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.

“Lão đại, ngươi quyết định đi.” Lương Thế Nhân ở phía sau nói vọng lên.

Vân Chính Thiên đột nhiên suy tư một chút, hắn tinh thần lực mặc dù không thể
theo chiều ngang tiến hành dò xét, thế nhưng vừa nãy thử nghiệm một chút chiều
dọc dò xét, lập tức phát hiện có chỗ kỳ lạ.

Càng đi xuống dưới, mật độ sương mù càng ít hơn, khoảng cách dò xét cũng vì
vậy mà tăng lên. Nếu vậy hẳn ở dưới mới chính là lối thoát khỏi mộng cảnh này.

Vậy . . . chỉ cần nhảy xuống vực là được.

Vừa nghĩ tới việc này, hắn thoáng rùng mình một cái, đưa mắt nhìn xuống vực
sâu dưới chân. Bên dưới một màu tối đen như mực, hoàn toàn không giống chút
nào so với hình ảnh mà tinh thần lực truyền lại cho hắn.

Có thật ở bên dưới là lối thoát hay không, vạn nhất phán đoán sai lầm, cả đội
sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục a.

Bàn tay của hắn mồ hôi lạnh tuôn ra, đối với quyết định này thực sự không dám
chắc. Mã Thiên Hỏa cảm nhận hắn có chút biến hóa, nàng chỉ khẽ vuốt ve bàn tay
của hắn, sau đó thanh trong trẻo vang lên :

“Ta tin ngươi.”

Phía sau người đàn ông luôn có bóng dáng người phụ nữ, câu này không bao giờ
sau. Mã Thiên Hoa thanh âm vừa rồi đã vực dậy sự tự tin trong lòng hắn, Vân
Chính Thiên hít sâu một ngụm dương khí, hắn đưa mắt nhìn về phía đồng đội phía
sau, thản nhiên nói :

“Ta tìm được lối thoát rồi, chỉ cần nhảy xuống vực sâu bên dưới là được.”

Nhảy xuống vực sâu bên dưới . . . năm người bọn hắn lập tức há mồm trợn mắt,
không phải lão đại bị lú rồi chứ. Dưới kia đen tối như vậy, nhảy xuống sợ rằng
không còn xác mà chôn cất a.

Thấy mọi người lộ rõ vẻ hoang mang, hắn cũng không có kinh ngạc, ngay cả bản
thân mình lúc nãy tâm tình còn biến động như vậy, bọn họ làm sao khá hơn cho
được.

Vân Chính Thiên giơ một tay lên, thản nhiên nói :

“Hãy tin ta.”

Dứt lời, hắn đem vòng eo của Mã Thiên Hoa ôm chặt lấy, cả hai người không do
dự nhảy xuống dưới. Bọn họ nhảy xuống, không có nữa điểm chần chừ, không có
nữa điểm lo sợ, tựa như hết thảy đây là chuyện phải làm.

Năm người còn lại ở trên cầu đá, ánh mắt kinh sợ nhìn hai đạo thân ảnh từ từ
rơi xuống sau đó mất hút. Hoàn toàn yên tĩnh không có một tiếng động lạ phát
lên, cứ như họ vốn dĩ chưa hề tồn tại vậy.

Lương Thế Nhân là người thứ ba nhảy xuống, hắn đối với Vân Chính Thiên lòng
tin tuyệt đối, giả sử Vân Chính Thiên sai lầm mà chết đi, hắn cũng không hề
oán trách. Cuộc đời này là do lão đại mang lại, hắn cam tâm tình nguyện đi
theo Vân Chính Thiên suốt đời, cho dù là núi đao biển lửa hay vực sâu thăm
thẳm như lần này.

“Vút.”

Bóng dáng Lương Thế Nhân chớp mắt mất hút, cũng giống như lúc đầu, không có
bất kỳ dấu hiệu lạ nào xảy ra.

Hàn Thanh Chi ngay lúc thấy Lương Thế Nhân nhảy xuống, nàng muốn đưa tay níu
hắn lại, nhưng không kịp. Thanh Chi tuổi trong đội nhỏ nhất, nàng đối với
ngoại giới trước giờ đều nghe qua lời Dạ Hành cùng Thành Chủ kể lại. Chân
chính lịch lãm vẫn là lần đầu tiên a.

“Ca ca, Thiên Hoa tỷ, cả A Nhân hắn cũng nhảy rồi.” Hàn Thanh Chi trong miệng
ríu rít, ngay sau đó nàng hai mắt sáng lên, thân hình khẽ động, trực tiếp dung
nhập vào vực sâu bên dưới. Đừng thấy Thanh Chi tuổi nhỏ mà khinh thường, dòng
máu vương giả vốn chảy trong huyết mạch của nàng, thực lực tuy chưa đủ như bá
khí có thừa.

Can Hữu Long nhìn Hàn Thanh Chi bóng lưng biến mất, hắn chợt mỉm cười một cái,
sau đó cả người liền phóng theo sau :

“A Thiên, A Nhân, các ngươi đợi ta a.”

Ngoại trừ Chính Thiên và Thiên Hoa ra, Can Hữu Long là người duy nhất nhảy
xuống với tâm tình thống khoái a. Đây là do sự tín nhiệm với Vân Chính Thiên
mà thành, hắn không bao giờ nghĩ sẽ có ngày Vân Chính Thiên thất bại cả. Do
vậy tâm tình cực kỳ thoải mái, đợi đến lượt mình liền nhảy xuống mà thôi.

Trên cầu đá lúc này chỉ còn hai người Tiếu Phong và Hoa Quyển Sinh, bốn mắt
nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu một cái. Bọn hắn trong đội tuổi lớn nhất, nếu
như ngay cả việc quyết đoán cũng không làm được, sau này làm sao đối mặt với
đám tiểu tử này được nữa.

Một vệt sáng lóe lên, hai người bọn hắn đồng dạng rơi tự do xuống.

Cầu đá nhỏ hẹp kia lại một lần nữa bơ vơ, trơ trọi giữa vô số sương mù, bao
nhiêu năm nó cứ nằm như vậy, không ai rõ ở đầu bên kia có thứ gì tồn tại hay
không.

Vân Chính Thiên đem Mã Thiên Hoa siết chặt vào lòng, cảm nhận hơi lạnh từ bên
ngoài truyền tới. Mã Thiên Hoa lúc này cũng đem vòng eo của hắn ôm lấy, vùi
đầu vào lồng ngực vạm vỡ đó, hai mắt nhắm nghiền.

“Nếu như có chết, ta nguyện được chết trong tay ngươi a.” Mã Thiên Hoa thủ
thỉ.

Vân Chính Thiên căn bản không nghe thấy nàng nói, bởi vì trước mắt bây giờ đột
nhiên xuất hiện một cái thông đạo, bên trong tỏa ra thuần khiết khí tức cùng
ánh sáng mãnh liệt.

Hai người xuyên qua thông đạo đó, ánh sáng lóe lên che mất tầm nhìn trong giây
lát rồi nhanh chóng biến mất, cảnh vật lại hiện ra rõ ràng.

Vân Chính Thiên cùng Mã Thiên Hoa đang đặt chân trên một vùng đất bằng phẳng,
trong không khí thi thoảng có gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương dễ chịu từ
các loại thực vật xung quanh.

“Thành công rồi.” Vân Chính Thiên một tay đưa lên xoa đầu của nàng, thanh âm
hắn không giấu được sự vui sướng.

Mã Thiên Hoa cũng cam tâm để hắn xoa đầu, gương mặt có chút ửng đỏ, nàng nhẹ
nhàng nói :

“Đã nói ta tin ngươi mà.” Ngay sau đó nàng đôi môi căng mộng đột nhiên đưa
lên, hai chân nàng cũng nhón hẳn lên, tiến sát tới mặt của Vân Chính Thiên.

Vân Chính Thiên trong một giây đột nhiên cứng đờ cả người, thưởng thức mùi
hương quyến rũ nồng nàn từ hơi thở nàng mang lại. Mà Mã Thiên Hoa lúc này cũng
không có như vẻ bề ngoài bạo dạng như vậy, nàng hô hấp rõ ràng có chút gấp
gáp, đôi mắt nhắm nghiền.

Vân Chính Thiên gương mặt tuấn mỹ cũng khẽ đưa xuống, ngay thời điểm đôi môi
hai người chuẩn bị tiếp xúc thì đột nhiên cái thông đạo ánh sáng đó lại mở ra,
từ bên trong có năm cái thân ảnh xuyên thẳng ra ngoài, ngã nhào trên mặt đất
vô cùng khó coi.

“Ái ui, Thế Nhân ngươi dám đè lên ta.” Hàn Thanh Chi thanh âm tức giận vang
lên.

Tiếu Phong bên cạnh thống khổ nói :

“Thế Nhân đè ngươi còn đỡ, ngươi coi ta bị nguyên con rồng mập đè lên nè, muốn
chết quá.”

“Ha ha ha.” Vân Chính Thiên nguyên bản đag chuẩn bị hành động, đột nhiên bị
bọn này phá đám cho nên cười lớn một cái, đồng thời cả người lui lại cách xa
Mã Thiên Hoa một chút, một mặt lúng ta lúng túng.

Hàn Thanh Chi nhãn quan không tệ, cảm thấy có chuyện gì đó mùi mẫn, nàng hai
mắt kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lại nhìn Mã Thiên Hoa gương mặt đỏ ửng, nàng
nhíu mày sắc lẹm nói :

“Ca ca, ngươi với Thiên Hoa tỷ vừa làm cái gì ?”

. . . . . . . . . . . . . . ..

Nguồn : Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #128