Thiên Đạo Kỳ Bảo


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Vân Chính Thiên vào giữa đêm chợt bừng tỉnh, bình thường khí hắn ở trong thời
khắc minh tưởng chuyên sâu, rất ít khi bị ngoại giới ảnh hưởng. Chỉ khi nào
cảm thấy uy áp đến tính mạng, hắn mới miễn cưỡng từ bên trong minh tưởng hồi
tỉnh lại.

Tóc trắng phía sau gáy tung bay, trên người có cảm giác tê rần. Hắn lập tức
nhìn lên bầu trời đêm, lúc này Lôi vân bao phủ đã hoàn toàn biến mất để lộ ra
những ngôi sao lấp lóe ở trên cao. Sau đó hắn lại ngước mắt nhìn về vị trí xa
nhất vẫn còn động lại một chút Lôi vân kia.

Nơi đó Lôi thuộc tính nồng nặc, Lôi vân lập lòe trong giây lát rồi trong chớp
mắt, non sông đổ về một bể, tất cả đều bị hút xuống một cái lỗ sâu, trực tiếp
biến mất.

Mảnh địa vực này là một cái sa mạc mênh mông, bây giờ Lôi vân tan biến, hắn đã
có thể nhìn rõ ràng cảnh vật xung quanh. Cát trắng bị gió lốc cuốn đi tạo
thành một dải trắng xóa ở lưng chừng trời, bốn phía không có thực vật gì phong
phú, chỉ có một số loại xương rồng thực vật tồn tại mà thôi.

“Hắn dĩ nhiên thành công, lại còn nhanh như vậy ?” Vân Chính Thiên trong lòng
tự hỏi.

Lương Thế Nhân tiến nhập Lôi Huyền Tử Vân Hồ, thời gian chưa tới sáu canh giờ.
Mà hiện tượng Lôi vân thu về một mối lúc nãy, là minh chứng cho quá trình hấp
thụ tinh hoa của địa bảo này hoàn thành.

Đột nhiên, một cái lôi quang trụ to lớn xông thẳng lên bầu trời, tựa như rồng
phượng thăng thiên tinh huống, mơ hồ chạm vào những vì sao ở trên kia. Một cái
thon dài thân ảnh từ trên đó rơi xuống, nhẹ nhàng đáp ở trên mặt cát. Hắn tóc
đen tung bay, gương mặt tỏa ra khí chất xuất trần, uy nghiêm lẫm liệt bá khí
cuồn cuộn. Tựa như hắn chỉ cần khẽ nhấc tay động chân, thiên địa liền gánh
chịu lấy Lôi Kiếp.

Thân ảnh đó, tự nhiên là Lương Thế Nhân, hắn rốt cuộc hoàn thành việc tu luyện
bên trong Lôi Huyền Tử Vân Hồ trở ra.

Vân Chính Thiên hai mắt híp lại quan sát, sau đó không khỏi kinh hỷ nói ra :

“Trong người nồng nặc Lôi thuộc tính lực lượng, độ tinh thuần có lẽ đã tiếp
cận thuần khiết nguyên tố cấp bậc. Tốt lắm A Nhân.”

Lương Thế Nhân khả năng lĩnh ngộ không thấp, lại còn được trời cao chăm sóc
ban cho võ hồn phẩm chất rất tốt, kết hợp với kiên cường ý chí, hắn từng từng
bước đã có tư cách đuổi theo Vân Chính Thiên bóng lưng rồi.

Lương Thế Nhân đứng đó, thân ảnh đột nhiên lóe lên, một giây sau liền xuất
hiện ở trước mặt Vân Chính Thiên, gương mặt không giấu được sự hưng phấn, lập
tức ôm chằm lấy hắn, nói :

“Đa tạ ngươi A Thiên, cả đời này ta chịu ơn của ngươi quá nhiều.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, chỉ đưa tay lên vỗ vai hắn, cười nói :

“Anh em cả, lời cám ơn cũng đừng nói đi, giúp các ngươi mạnh lên, là nguyện
vọng của ta a.”

Lương Thế Nhân trong đội là người có xuất phát điểm kém nhất, hắn chính là đi
lên từ một tên phế vật. Nếu Vân Chính Thiên không có xuất hiện, hắn vẫn chỉ là
một Tiểu Mã kém cỏi ở trong một tông môn bình thường, cả đời này cũng không có
thành tựu.

Vân Chính Thiên nhìn người anh em đầu tiên của mình, từng bước đặt chân vào
con đường cường giả, trong lòng có một sự vui sướng mà ngôn ngữ khó tả thành
lời.

“Á” Đột nhiên có một tiếng nữ nhi hét dài vang lên, làm phá tan bầu không khí
lắng đọng của hai người bọn hắn, theo phản xạ nhìn lại phía sau thì phát hiện
Hàn Thanh Chi chính là chủ nhân của thanh âm vừa rồi.

“Các ngươi . . . đêm hôm khuya khoắc hai tên con trai đứng ôm nhau làm gì, còn
Thế Nhân . . . ngươi sao cứ trần như nhộng mà ôm ca ca ta . . . “

Hàn Thanh Chi thanh âm ngập ngừng vừa nói vừa lấy một tay che mặt, hai gò má
đã ửng đỏ đến cực điểm.

Lương Thế Nhân giật mình nhìn xuống hạ bộ, hắn cũng “Á” lên một cái, trực tiếp
núp sau lưng Vân Chính Thiên, để che đi cơ thể trần trụi của mình. Tu luyện
trong Lôi Huyền Tử Vân Hồ trở ra, hắn cũng quên mất bản thân hiện không có mặc
gì, bởi vì chuyên chú cảm nhận năng lượng trong cơ thể mà quên đi việc này.

Hàn Thanh Chi lúc này đã lấy tay che mắt lại, thanh âm nhỏ nhẹ vang lên :

“Thiên ca ca, Thiên Hoa tỷ tỷ có biết không ?”

“Biết cái gì ?” Vân Chính Thiên giật mình hỏi.

“Biết ngươi yêu thích nam nhân, giống như tên biến thái sau lưng đó. Tại sao
lại đối xử với nữ nhi như vậy chứ ?” Hàn Thanh Chi thanh âm có chút run run
nói.

Vân Chính Thiên gương mặt cứng đờ, ngay cả Lương Thế Nhân sau lưng đang mặc
vội y phục cũng lập tức hóa đá. Trời ơi, nữ thần trong lòng ta lại nghĩ ta là
một tên luyến nam, chết đi cho rồi sống chi nữa. Lương Thế Nhân trong lòng
thầm than.

“Nha đầu thối, ta với hắn đường đường chính chính, ngươi đừng có mà hàm hồ.”

Vân Chính Thiên ho khan nói.

Han Thanh Chi tức giận phùng má nói :

“Thiên Hoa tỷ tỷ, ngươi cũng tỉnh rồi, nói một cái công đạo đi.”

Vân Chính Thiên nghe vậy trong lòng chợt chột dạ, nhưng mà nàng tỉnh lại thì
sao, ta đây vàng thật không sợ lửa, không lý do gì lại lo lắng như vậy.

Mã Thiên Hoa từ từ ngồi dậy, gương mặt thất thần nhìn hắn, mỉm cười nói :

“Ta tôn trọng giới tính của ngươi a.”

. . ..

Thiên Sơn vị trí cao nhất, tòa Vực Chủ Điện nguy nga sừng sững đứng đó, ngăn
gió đón mây, ngắm nhìn toàn cõi mênh mông rộng lớn địa vực này.

Cũng trên tầng cao nhất của Vực Chủ Điện, là nơi Vực Chủ Đại Điện tọa lạc,
trong điện lúc này có hơn mười đạo khôi ngô thân ảnh, bọn hắn sắc mặt hưng
phấn, giao lưu nói chuyện một trận xôn xao.

Ở trên đài cao, Mục Vô Ưu trưởng lão chấp hai tay sau lưng, gương mặt già nua
quan sát diễn biến thi đấu trên màn hình giả lập ngay trước mặt.

“Khà khà, tiểu tử Vương Hạo kia quá khá, nhanh như vậy liền dẫn dắt đội ngũ đi
được một phần hai Thiên Đạo rồi, không lâu sau sẽ hoàn thành. Tốc độ này có
thể nói là vô tiền khoáng hậu a.”

Mục trưởng lão vuốt chòm râu trắng, sảng khoái cười nói. Thân là người có
nhiệm vụ thu thập binh sĩ có tố chất nhất từ các thành phố, đem vào đây tham
gia khảo hạch. Mà mấy mươi năm qua, Vực Chủ khảo nghiệm chưa có kịch tính như
năm nay, hắn làm sao không vui cho được.

“Ồ, tên tiểu tử Từ Thiên Phong, không hổ là Thái Tử của Nhật Nguyệt thành a,
đến mức đó mà vẫn bình tĩnh như vậy, hiếm có, hiếm có.”

“Cái gì đây, võ hồn Tam Nhãn Hắc Hổ. Khà khà, Đái Tử Viêm Thành Chủ lại có một
hậu bối uy vũ đến như thế này, thật thống khoái.”

Nhìn ngắm một lượt tám tiểu đội đang trong Thiên Đạo, trưởng lão tâm tình cực
kỳ thoái mái, mỗi người bọn chúng đều bày ra năng lực ưu tú nhất, chục năm trở
lại đây chính thức đứng đầu.

Tìm kiếm nhân tài tham gia khảo nghiệm, chỉ là một bước nhỏ trong kế hoạch của
Vực Chủ đại nhân mà thôi. Ý nghĩa trong đó còn sâu xa hơn nhiều lắm.

Vực Chủ mong muốn tìm ra những hạt giống tốt nhất ngay khi bọn hắn còn nhỏ,
sau đó từ từ huấn luyện uốn nắn, mục tiêu là trước ba mươi tuổi, thành tựu
Phong Hào Đấu La, chỉ có như vậy mới có cơ hội thành công khi tiến vào Thần
Vực Chi Lộ.

Mà tiểu tử tuổi còn nhỏ, dạy dỗ tất nhiên dễ dàng hơn rất nhiều so với đám
thành niên. Vì vậy điều kiện để tới đây, tuổi dĩ nhiên không quá hai mươi
tuổi.

Mục trưởng lão vẫn chăm chú theo dõi, đột nhiên hắn hơi kinh ngạc kêu lên :

“Long Thần thành đội ngũ sao lại như vậy, ưu thế tiến vào Thiên Đạo vị trí thứ
ba đã bị Bạch Hổ thành vượt mặt, rơi xuống thứ tư rồi.”

Một vệt sáng lóe lên trong mắt, Mục trưởng lão chợt nhận ra, lập tức lên tiếng
tán thưởng :

“Thì ra bọn chúng muốn tìm kiếm tuyệt thế địa bảo ẩn giấu trong Thiên Đạo, hắc
hắc thật là một đám nhóc có tâm cơ rất sâu a.”

Thiên tài địa bảo trong Thiên Đạo chia ra làm ba cấp độ chính. Thấp nhất liền
lạ Địa bảo, loại này không hiếm gặp, hoặc có thể nói là nhan nhản ngoài đường,
thế nhưng hầu hết binh sĩ ở đây đều đã tiến vào Hồn Tông cấp bậc. Địa bảo đối
với bọn hắn sức ảnh hưởng không nhiều.

Mà trên Địa bảo chính là Tuyệt Thế Địa Bảo, Hoàng Kim Thụ và Lôi Huyền Tử Vân
Hồ chính là hai thứ nằm trong Tuyệt Thế Địa Bảo danh sách. Trong Thiên Đạo có
tổng cộng ba mươi sau cái Tuyệt Thế Địa Bảo, nằm rải rác ở các vùng khác nhau,
và bọn chúng đều được che giấu khí tức vô cùng cẩn thận.

Long Thần thành đội ngũ không ngờ lại chấp nhận hy sinh thứ hạng, để săn tìm
Tuyệt Thế Địa Bảo, nếu tính toán không tốt, chỉ sợ không tìm được mà thứ hạng
còn rơi lại phía sau, ảnh hưởng đến kết quả sau cùng a.

Trên cả Tuyệt Thế Địa Bảo chính là Dị Bảo. Loại này ở trong Thiên Đạo cũng cực
kỳ hiếm có, như phượng mao lân giác đồng dạng. Hiện tại chỉ có tám cái Dị Bảo
ở trong Thiên Đạo, mà mỗi cái Dị Bảo này đều có hồn thú tu vi hơn năm vạn năm
canh gác.

Cho dù mạnh như Vương Hạo kia, hôm qua mon men lại gần vẫn bị năm vạn năm hồn
thú đánh đuổi, chật vật trốn đi.

Năm vạn năm hồn thú, đã tương đương với Hồn Đấu La cấp bậc, đây là cấp bậc mà
bọn hắn vẫn chưa có tư cách đối mặt bây giờ. Thêm mười năm nữa thì hẳn tính
tới chuyện đó.

“Vực Chủ giá đáo.” Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, tức thì ở trên đài cao, tại
Vực Chủ Long Tọa xuất hiện một đạo nam nhân thân ảnh, người này bộ dáng lười
biếng, sau khi xuất hiện liền ngáp dài một cái.

Tiếng ngáp phát ra một dao động âm ba lặng yên truyền dẫn trong không khí, đem
thanh âm bàn tán của các Thành Chủ áp chế xuống. Vực Chủ gác một chân lên Long
Tọa, mỉm cười nhìn xuống mười hai vị Thành Chủ đương nhiệm, nói :

“Anh em thứ lỗi a, ta vừa đi chỉnh sửa một chút phiến không gian này. Tà hồn
lực gần đây tăng trưởng quá nhanh, e rằng đã sắp phá vỡ kết giới nơi đây. Hức
hức . . . lúc đó ta lại phải tìm một cái nhà mới nữa, thật khổ tâm.”

Vực Chủ vừa dứt lời, mười hai vị Thành Chủ ở dưới cơ mặt thoáng co giựt. Một
vị Cực Hạn Đấu La lại lo lắng chuyện không có nhà ở đến mức lao lực khổ tâm,
đi gia cố lại nhà của mình, nói ra có chút không tin được a.

Tính tình của Vực Chủ, mười hai người bọn hắn đều hiểu rõ, cho nên không có ai
dám hó hé gì, chỉ im lặng đợi Vực Chủ nói tiếp.

“Ai da, các ngươi thật chán. Mặc dù chúng ta tuổi tác đã không còn nhỏ, nhưng
vẫn phải giữ sự trẻ trung chứ. Như ta đây, thủy chung với dung mạo thời thanh
niên, có ai lại muốn bày ra cái dung mạo già nua thực sự của mình.”

Vừa dứt lời, Vực Chủ chỉ tay tới hướng mười hai Thành Chủ đang ngồi, mỉm cười
nói :

“Đường Các Vân, ngươi thích dung mạo già nua, hay là vẻ tiêu sái anh tuấn hồi
niên thiếu ?”

. . . . . . . . . . . . ..

Nguồn : Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #125