Đại Hành Trình


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Chấp pháp trưởng lão Mục Vô Ưu đích thân có mặt từ rất sớm, thế nhưng cũng chỉ
có mình hắn mà thôi, mười hai vị Thành Chủ kia cũng không có mặt. Không khí
quảng trường lúc này ngột ngạt hẳn lên, bởi vì thời khắc quan trọng bọn hắn
mong chờ suốt một năm qua đã tới.

Ho khan vài tiếng, Mục trưởng lão nói :

“Lão phu không thể không nói rằng, năm nay chất lượng binh sĩ của các thành
phố đều rất tốt, không nói về tu vi, chỉ nói về tinh thần quật cường cùng
trách nhiệm, cũng đủ để các ngươi lấy làm tự hào. Cho dù đội nào phải ra về,
không phải do các ngươi yếu kém, mà do các ngươi cố gắng chưa đủ mà thôi,
không được vì vậy mà nản lòng, đứng lên từ chỗ té ngã mới có thể dần trưởng
thành hơn.”

Mục trưởng lão thanh âm nhàn nhạt vang lên, hắn có mặt chính là để công bố
danh sách tám đội lọt vào vòng hai, tất nhiên là dựa theo bảng xếp hạng hiển
thị.

“Tu La thành, đội trưởng Vương Hạo, 115,313 đơn vị hồn ấn, đứng thứ nhất.”

“Nhật Nguyệt thành, đội trưởng Từ Thiên Phong, 109,102 đơn vị hồn ấn, đứng thứ
hai.”

“Long Thần thành, đội trưởng Vân Chính Thiên, 107,955 đơn vị hồn ấn, đứng thứ
ba.”

“Bạch Hổ thành, đội trưởng Đái Thiên Huyền, 103,111 đơn vị hồn ấn, đứng thứ
tư.”

“Linh Băng thành, đội trưởng Linh Tôn Thượng, 99,349 đơn vị hồn ấn, đứng thứ
năm.”

“La Sát thành, đội trưởng Hồ Khương Long, 96,221 đơn vị hồn ấn, đứng thứ sáu.”

“Thần Thánh thành, đội trưởng Nhạc Lăng Thần, 93,503 đơn vị hồn ấn, đứng thứ
bảy.”

“Huyền Vũ thành, đội trưởng Tư Huyên, 91,458 đơn vị hồn ấn, đứng thứ tám.”

Tám đội ngũ vừa được xướng tên, chính là tám đội ngũ có tư cách tiến vào đệ
nhị khảo nghiệm. Bốn đội ngũ còn lại gương mặt có chút chua xót, bởi vì bọn
hắn số lượng hồn ấn thực chênh lệch không lớn so với Huyền Vũ thành đứng thứ
tám kia, nhưng vẫn là thua.

Vân Chính Thiên ánh mắt rơi vào bốn vị trí cuối cùng trên bảng xếp hạng.

Hỏa Thần thành, đội trưởng Mộng Cảnh Chân, 91,025 đơn vị hồn ấn, đứng thứ
chín.

Thanh Long thành, đội trưởng Ngọc Tử Bối, 90,992 đơn vị hồn ấn, đứng thứ mười.

Chu Tước thành, đội trưởng Tiểu Khắc, 89,758 đơn vị hồn ấn, đứng thứ mười một.

Lưu Ly thành, đội trưởng Hoàng Kiệt, 85,539 đơn vị hồn ấn, đứng thứ mười hai.

Mục trưởng lão thanh âm lại vang lên :

“Lưu Ly thành, Thanh Long thành, Chu Tước thành cùng Hỏa Thần thành. Bốn đội
các ngươi tuy thua, cũng chớ có đau buồn, bởi vì đệ nhị khảo nghiệm sắp tới,
sẽ có cơ hội tranh vé vớt cho các ngươi a.”

Mục trưởng lão vừa dứt câu, ở bên dưới xôn xao thanh âm bàn tán, nguyên bản
bốn đội ngũ này từ sáng đã mất đi sự hăng hái, bảng xếp hạng thông tin đầy đủ
như vậy, ai vào trong, ai bị loại đều sớm nắm rõ.

Thế nhưng thông qua lời nói của Mục trưởng lão, hiển nhiện bọn hắn vẫn còn cơ
hội a.

“Cách thức tranh vé vớt như thế nào, sau này lão phu sẽ nói rõ, bây giờ ta sẽ
nói sơ qua một chút một số thông tin hữu ích trước khi các ngươi tiến vào đệ
nhị khảo nghiệm.”

Dứt lời, Mục trưởng lão tay áo phất lên, vẽ thành một vòng tròn trên không
trung, tức thì vô số hồn ấn từ trên người các tiểu đội phóng lên, hóa thành
nhiều đạo ánh sáng, sau đó lại bay trở về bên người bọn hắn, chui vào bảng
nhiệm vụ cầm tay.

Mỉm cười một cái, Mục trưởng lão nói :

“Hồn ấn sẽ trở thành điểm tích lũy của các ngươi, tám đội sẽ có cơ hội sử dụng
điểm tích lũy này khi tiến vào Thông Thiên Tháp của Vực Chủ, dùng để đổi lấy
bảo vật trong đó.”

Bảo vật của Vực Chủ !!

Nghe tới mấy chữ này hàng trăm con mắt bên dưới sáng óng ánh, Vực Chủ đại nhân
chính là một vị đạt tới Cực Hạn đấu la cấp độ, bảo vật của cải nhiều như lá
mùa thu, chỉ sợ một kiện bảo vật có giá trị thấp nhất trong đó cũng đủ để bọn
hắn đem thực lực của mình gia tăng một cách đáng sợ.

Mục trưởng lão nhìn vẻ mặt thèm thuồng của bọn tiểu tử bên dưới, không nhịn
được mà cười thầm trong lòng “Muốn rinh bảo vật của Vực Chủ, nào có dễ dàng
hắc hắc.”

Đưa tay lên ra hiệu bọn hắn im lặng, Mục trưởng lão tiếp lời :

“Các ngươi có thấy tòa Vực Chủ Điện ở trên kia chứ ?”

Trăm mắt dáo dác nhìn lên, đó chính là nơi Vực Chủ đại nhân đang có mặt, cũng
chính là đích đến của hành trình này, ai ai trong lòng cũng có chút mong mỏi
chờ mong.

“Đệ nhị khảo nghiệm gồm ba loại thử thách khác nhau, gọi chung là Đại Hành
Trình. Ba loại thử thách này lần lượt là băng qua Thiên Đạo, để tìm đến chân
núi Thiên Sơn, sau đó lại tiến hành xông lên Thông Thiên Tháp. Vượt qua được
ba thử thách này, các ngươi sẽ được diện kiến Vực Chủ đại nhân dung mạo, tin
rằng so với bất kỳ điều gì khác, tuyệt đối đáng hy vọng hơn hết thảy.”

Hít sâu một hơi, Mục trưởng lão nói tiếp :

“Thiên Đạo, đây là một con đường dài đằng đẳng, so với Lưỡi Quỷ Đại Đạo kia
không hề thua kém, trên đường đi sẽ có vô số thiên tài địa bảo nằm rải rác,
còn có hồn thú rình rập nữa. Thiên Đạo này chung qui vẫn thuộc Đại Nhật Sâm
Lâm phạm vi, có thể đụng phải cấp độ hồn thú từ vạn năm trở lên không ít,
tuyệt đối phải cẩn thận.”

Nghe đến đây, Vân Chính Thiên sắc mặt thoáng ngưng trọng, trong cẩm nang cầm
tay từng có nói, Đại Nhật Sâm Lâm vốn tồn tại vạn năm cùng mười vạn năm hồn
thú, nhưng một năm chinh chiến trong đó hắn vẫn chưa từng thấy một con nào,
thì ra chúng được phân bố chủ yếu ở Thiên Đạo này.

Đúng là khảo nghiệm do Vực Chủ đại nhân đặt ra, vô cùng khắc nghiệt.

“Thành công vượt qua Thiên Đạo, các ngươi sẽ tiếp cận chân núi Thiên Sơn, thực
chất đây là một toàn băng sơn cực kỳ to lớn, trên đỉnh của tòa Thiên Sơn này
chính là Vực Chủ Điện. Thòi tiết tại Thiên Sơn rất kỳ lạ cho nên các ngươi
cũng phải chú ý nha.”

“Nếu đã đi được một nữa Thiên Sơn, các ngươi sẽ tìm thấy cơ hội đoạt bảo vật
của Vật Chủ đại nhân. Thông Thiên Tháp có tất cả mười tám tầng, mỗi tầng đều
có phong phú vật phẩm để các ngươi dùng điểm tích lũy hối đoái, thế nhưng muốn
làm được chuyện này, phải đánh bại thủ hộ giả của từng tầng trước a.”

“Mười tám tầng tương ứng mười tám tên thủ hộ giả, chỉ cần đánh bại tất cả bọn
họ, các ngươi liền hoàn thành khảo nghiệm lần này. Còn nếu thua, hắc hắc, các
ngươi vẫn được đổi vật phẩm ở các tầng bên dưới, nhưng sau đó không còn tư
cách diện kiến Vực Chủ nữa, chỉ có thể quay về mà thôi.”

Nghe tới đây, tất cả tiểu đội bên dưới tâm tình ngưng trọng, tuy rằng tiến vào
Thông Thiên Tháp, đổi được vật phẩm quí giá, nhưng nếu không đủ thực lực để
leo hết mười tám tầng, cũng chỉ có thể ra về mà thôi. Vật phẩm đổi được coi
như quà chia tay a.

Đúng là không có cái khó nào giống cái khó nào.

Mục trưởng lão đưa mắt cảm thụ một chút, đám tiểu tử này im lặng như vậy,
không phải vì bọn hắn sợ hãi mà chính là trong tâm đang đón nhận từng cái thử
thách. Nhẹ cười một cái, hắn thoáng nhớ lại Vực Chủ bóng dáng kia, gương mặt
thoáng có chút đê tiện ý tứ.

“Vực Chủ, ta đã nói với ngài năm nay tốt hơn năm trước mà, để xem cuối cùng,
có được bao nhiêu người thành công gặp được ngài, e rằng không ít a hắc hắc”

Mục trưởng lão dứt lời, cũng chính là thời khắc tám đội tiếp nhân đệ nhị khảo
nghiệm.

Dựa theo xếp hạng hồn ấn, sẽ quyết định thứ tự tiểu đội tiến vào Thiên Đạo. Tu
La thành không nghi ngờ gì là đội dẫn đầu, sau khi bọn hắn đi được một canh
giờ, lại tới Nhật Nguyệt thành tiểu đội tiến vào.

Qui định này cũng công bằng và dễ hiểu, bọn hắn là những đội đứng đầu tất
nhiên có tư cách đi trước, mà đi trước sẽ có cơ hội thu thập được nhiều thiên
tài địa bảo vô chủ trong đó, quyền lợi này rất xứng đáng a.

Một canh giờ trôi qua, đã tới phiên Long Thần thành tiểu đội.

Vân Chính Thiên tâm tình thập phần thoải mái, ánh mắt không hề có một chút lo
sợ, hắn nhìn một lượt sáu người đồng đội của mình, sau đó xoay người dẫn đội
tiến vào Thiên Đạo, trong lòng tràn ngập quyết tâm cùng chiến ý.

. ..

“Chỉ cần qua thêm vài cái thử thách, là có thể gặp được Vực Chủ đại nhân rồi.”
Can Hữu Long không giấu được sự vui mừng nói.

Vân Chính Thiên mỉm cười vỗ vai hắn nói :

“Ngươi đừng có vội mừng, Đại Hành Trình này theo ta đoán độ khó không so với
Thiên cấp nhiệm vụ thấp hơn đâu, hoặc có thể càng khó khăn hơn nữa, tốt nhất
không nên chủ quan”

“Lão đại, ta biết rồi” Can Hữu Long cười đáp.

Trải qua không ít lần sinh tử chiến đấu, hiện nay cả đội đều đồng lòng xem Vân
Chính Thiên như lão đại, không bởi vì tuổi tác của hắn mà để tâm chút nào.
Ngay cả Tiếu Phong và Hoa Quyển Sinh cũng tán thành như vậy. Vân Chính Thiên,
tư chất hơn người, bản tính lại thành thục hơn bọn hắn rất nhiều, nói ra hai
chữ lão đại cũng xuất phát từ trong tâm mà ra.

Theo thời gian tiến vào Thiên Đạo, cẩm nang cầm tay của bọn hắn cũng biến đổi,
thông tin cũ được thay thế bằng một loạt thông tin mới, trong đó có mô tả
Thiên Đạo phần lớn diện tích.

Thiên Đạo hóa ra khác hẳn so với sự tưởng tượng của bọn hắn, bên trái cùng bên
phía là hai bức tường bằng đá cao đến không thấy đỉnh, thung lũng nằm ở giữa
cũng chính là Thiên Đạo mà bọn hắn phải đi.

Thung lũng này cảnh sắc không khác gì Đại Nhật Sâm Lâm, thế nhưng xen kẽ với
rừng rậm lại có một số đại thảo nguyên bạt ngàn, lại có sa mạc mênh mông hoặc
biển hồ rộng lớn. Nói thẳng ra địa lý nào cũng có, đúng là một con đường chỉ
có thể được thiết kế bởi bàn tay của nhân loại mà ra.

Ngoài phần mô tả Thiên Đạo, còn có một thông tin bọn hắn cực kỳ chú ý.

Thiên tài địa bảo ở đây thỏa sức mà đem đi, bất quá những thứ này dồi dào
thiên địa nguyên lực, căn bản giới chỉ không thể chứa được quá nhiều. Vì vậy
phải tính toán cẩn thận chứ không thể tùy tiện thu thập tùm lum được.

Tùy theo cơ thể mỗi người sẽ có những loại vật phẩm phù hợp, vì vậy tiểu đội
tiến vào sau cùng cũng có thể tìm được vật phẩm thích hợp cho mình, không cần
lo sợ các đội đi trước lấy hết.

“Tu La thành cùng Nhật Nguyệt thành đã vào được thời gian không ngắn, nhưng
nãy giờ ta vẫn không có phát giác được vị trí của họ, ngay cả dấu vết cũng
không có, thật là kỳ lạ.”

Tiếu Phong híp mắt nói, hắn chưởng khống Phong thuộc tính tiến hành dò xét đã
lâu, vẫn không thể có bất kỳ thông tin nào từ đội bạn, nhất thời có chút âm
trầm.

Vân Chính Thiên trong mắt lại không có nữa điểm ngạc nhiên, bởi vì chiều không
gian này đều do Vực Chủ đại nhân tạo ra, không có việc gì là không thể. Không
chừng thứ tự bọn họ tiến vào là vậy, nhưng mỗi đội lại bị truyền tống tới một
không gian khác nhau, làm sao biết được.

Một năm chinh chiến trong Đại Nhật Sâm Lâm làm bọn hắn càng trưởng thành hơn,
ít nhất là trên phương diện chiến đấu cùng tâm tính kiên định. Đối với khó
khăn trước mắt, cũng không có ai tỏ ra mất bình tĩnh, tất cả đều bám sát mệnh
lệnh của Vân Chính Thiên.

Đột nhiên Vân Chính Thiên hai mắt sáng lên, hắn giơ nắm đấm lên trời, biểu thị
cả đội ngừng di chuyển, ngay sau đó tinh thần lực ào ạt tuôn ra đem phạm vi
xung quanh dò xét kỹ càng.

Vân Chính Thiên trầm giọng nói :

“Có hồn thú cường đại ở phía trước khoảng hai trăm mét, tu vi khoảng chín ngàn
năm, ta không xác định được chủng loại, mọi người cẩn thận.”

Nương theo tinh thần lực tiến vào Linh Hải Cảnh, cùng với công pháp mà Bao Lão
truyền thụ cho, đối với việc chưởng khống tinh thần lực vô cùng nhuần nhuyễn,
cũng chính nhờ khả năng này mà giúp cho bọn hắn có sự chuẩn bị kỹ càng trước
khi đối mặt với hồn thú.

. . . . . . . . . . . . ..

Nguồn : Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #119