Thổ Lộ


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Khoảng nữa tiếng sau sự cố trần trụi đó.

“Ta đã nói ta không cố ý mà” Vân Chính Thiên khổ sở nói.

Mã Thiên Hoa ngồi đối diện với mục quang giận dữ, hai má đỏ bừng bừng không
thèm nhìn lấy hắn một lần. Bên cạnh nàng, Hàn Thanh Chi thì lại tủm tỉm cười,
còn đám bằng hữu tốt bụng ngồi bên cạnh thì không ngừng thêm dầu vào lửa.

“Không ngờ ngươi lại như vậy, đúng là đáng đánh” Can Hữu Long thản nhiên nói.

Lương Thế Nhân nghe vậy lập tức gật đầu phụ họa theo “Thiên Hoa, nếu ngươi
muốn dạy dỗ hắn, một mình ta thì không đánh lại nhưng chúng ta liên thủ có thể
đem hắn đánh cho một trận a”

Tiếu Phong cùng Hoa Quyển Sinh không hẹn mà cười cợt “Không ngờ Vân đội trưởng
oai phong lại là người như thế này, thế gian không chuyện gì là không thể”

Vân Chính Thiên hung hăng quét nhìn bọn hắn một lượt, tức giận nói

“Ta là xuất phát từ ý tốt”

Hàn Thanh Chi nghe vậy, không nhịn được ôm bụng cười ha hả “Ca ca, xông vào
phòng nữ nhi mà gọi là ý tốt thì ta thua ngươi rồi”

“Ngươi . . . “ Vân Chính Thiên cứng họng, sau đó hắn đứng dậy

“Không nói các ngươi nữa, ta ăn xong rồi, muốn ra ngoài dạo mát một chút”

Dứt lời hắn lập tức quay lưng rời đi, cả đám ngồi lại gương mặt khoái chí,
hiếm khi làm Vân Chính Thiên ngượng ngùng như vậy, thật sảng khoái mà.

Đột nhiên Lương Thế Nhân quay sang Mã Thiên Hoa nói

“Thiên Hoa, ngươi còn đợi gì nữa ?”

Mã Thiên Hoa sửng sốt nhìn hắn, sau đó lại nhìn hết mọi người trên bàn, Hàn
Thanh Chi bên canh nắm lấy bàn tay của nàng, nói

“Thời cơ đến rồi, Thiên Hoa tỷ, ngươi phải nắm bắt”.

Mã Thiên Hoa nghe vậy chợt hiểu thâm ý của mọi người, mặt nàng lại càng thêm
đỏ bửng, tức giận cốc đầu Thanh Chi nói

“Nha đầu này . . . “

Vân Chính Thiên rời khỏi nhà trọ, cũng không biết là đi đâu, thôi thì cứ như
lời nói lúc này, đi dạo mát một chút. Đêm nay, thôn nhỏ này cũng ít người qua
lại, có vẻ như các tiểu đội đã bắt đầu lựa chọn nhiệm vụ cao cấp, nhất thời ít
có người trong một ngày hoàn thành được, vì vậy mà luân phiên biến mất.

Vượt qua Thiên cấp nhiệm vụ chỉ vỏn vẹn một ngày, ngoại trừ chiến thuật hợp lý
của hắn, còn có không ít là nhờ vào may mắn.

May mắn ở chỗ, mục tiêu là Vong Yêu, là một loại hồn thú sở hữu hắc ám chi
lực, nếu đổi lại là một con Kim Huyết Cực Ma Viên vạn năm, Vân Chính Thiên có
mười lá gan cũng không dám xông xáo như vậy.

Năm xưa đối đầu với Ma Viên tám ngàn năm tu vi đã vô cùng khó khăn, mà vạn năm
hồn thú so với ngàn năm, chênh lệch chân chính không thê đo đếm được.

Đêm nay không khí có chút lạnh, Vân Chính Thiên trước giờ đều mặc y phục mỏng
manh, nhưng nhờ vào hỏa diễm âm ỷ trong cơ thể, miễn cưỡng xem như không sợ
lạnh.

Trọng sinh tới nay, những điều hoài bão mong mỏi trong kiếp trước gần như đã
hoàn thành.

Hắn muốn có người thân, Vân Lý Tân và Hàn Phi mang cho hắn tình thân gia đình.

Hắn muốn có đồng đôi, Long Thần thành đội ngũ, chính là bằng hữu của hắn.

Hắn muốn có tri kỷ, tuy chưa có chính thức, nhưng Thiên Hoa trong lòng hắn đã
để lại dấu ấn không thể phai mờ.

Hắn muốn lần nữa đạp lên hết thảy, có được năng lực bảo vệ ba nguyện vọng tốt
đẹp trên, tuy chưa đạt thành như hắn có niềm tin mạnh mẽ, đỉnh phong thế giới
này, cho dù có khó khăn cách mấy, hắn sẽ không chùn bước.

Siết chặt bàn tay, Mã Thiên Hoa gương mặt lại xuât hiện trong tâm trí, như
bừng tỉnh giữa cơn mê, hắn muốn đi tìm nàng, nói cho nàng biết tình cảm của
mình, là thứ mà Kiếm Thần kiếp trước hoàn toàn không có khái niệm.

“Chính Thiên”

Hắn vừa quay đầu lại, thì gương mặt ấy đã xuất hiện ngay trước mắt, nàng . . .
không ngờ lại chủ động đi tìm hắn, vốn hắn còn dự tính đi tìm nàng a.

“Thiên Hoa” gương mặt thoáng trở lại vẻ lúng túng, dù đã sống trọn một kiếp
người, thế nhưng Vân Chính Thiên vẫn chưa gặp phải tình huống này bao giờ,
nhất thời không biết phải bắt đầu như thế nào.

Mã Thiên Hoa không có gấp gáp, nàng từ từ tiến lại gần, đến khi hai người gần
như chạm vào nhau, mắt ngọc xinh đẹp đưa lên nhìn thẳng vào hắn, nàng nhẹ
nhàng nói, hơi thở thơm diệu lan tỏa khắp nơi.

“Ngươi có gì muốn nói với ta ?”

Vân Chính Thiên lúc này như bị thanh âm này dẫn dắt, hoàn toàn không thể gạt
bỏ ngoài tai được nữa, đây chính là thanh âm hắn muốn dành cả đời này để bảo
vệ, không một chút sứt mẻ, không một chút tàn phai.

Hai mắt đột nhiên sáng lên, hắn nhìn thẳng vào hai mắt của nàng. Biểu hiện này
của hắn làm cho Mã Thiên Hoa hơi kinh ngạc, sau đó hai má dần dần đỏ lên.

“Thiên Hoa, một kiếp này, ta có bốn nguyện vọng, đó chính là có người thân,
đồng đội, tri kỷ và địa vị. Trong bốn thứ này ta đã đạt được hai, cũng chính
là người thân và đồng đội”

Vân Chính Thiên nhẹ nhàng nói ra, Mã Thiên Hoa lắng động chìm vào câu truyện,
như hòa thành một thể. Hắn lại tiếp lời

“Địa vị ở Đấu La Đại Lục là đi liền với thực lực, với thiên phú của ta, ta tin
chắc không lâu nữa sẽ vang danh tại thế giới này, ta muốn đạp lên hết thảy,
chưởng khống sinh mệnh của chính mình, và hơn hết là có năng lực bảo vệ tri kỷ
của ta”

Mã Thiên Hoa đột nhiên cười nhẹ, nàng hỏi “Thế tri kỷ của ngươi đâu ?”

Vân Chính Thiên hai tay đột nhiên giang ra, đưa nàng ôm vào lòng, khẽ nói

“Nàng làm tri kỷ của ta, có được hay không ?”

Hành động dứt khoác của Vân Chính Thiên khiến Mã Thiên Hoa lại là người lúng
túng lúc này, nàng vạn lần không ngờ Vân Chính Thiên đêm nay lại kiên quyết
đến như vậy, bất giác hai hàng lệ nóng trào ra, hai cánh tay nhỏ cũng ôm lấy
vòng eo của hắn, thủ thỉ mà nói

“Đồ ngốc, bây giờ mới nói ra, ta tất nhiên đồng ý vạn lần”

Vân Chính Thiên nghe vậy, sung sướng bồng nàng lên, cười như điên

“Ha Ha, bây giờ hẳn vẫn còn kịp”

“Hoan hô, lão đại uy vũ” đột nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên từ sau
lưng, khiến không khí lãng mạn trở thành lãng xẹt.

“Thằng ngốc, tự dưng đi phá đám” Lương Thế Nhân tức giận nhìn Can Hữu Long
mắng, Tiếu Phong cùng Hoa Quyển Sinh gương mặt cười cười nham hiểm nhìn đôi
uyên ương bên kia.

Hàn Thanh Chi tròng mắt cũng ngấn lệ, bất giác nàng hơi liếc nhìn Lương Thế
Nhân một cái, bị hắn bắt gặp liền xoay đầu đi, hai má cũng đỏ lên đôi chút.
Lương Thế Nhân nhãn quan không tệ, tất nhiên biết được Hàn Thanh Chi nhìn
mình, trong lòng phấn chấn lên hẳn.

“Đi thôi, chúng ta không phá đám hai người các ngươi nữa”

Dứt lời hắn dẫn cả đám rời đi nơi khác, để lại hai gương mặt chưng hửng không
hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Thế nhưng bây giờ, thế giới này dường như chỉ có
hai người bọn hắn tồn tại mà thôi.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, Vân Chính Thiên tiến bước về phía nhà trọ. Mã
Thiên Hoa chợt giật mình, nhìn hắn bồi hồi nói

“Chúng ta mới vừa chính thức mà thôi, không gấp như vậy chứ ?”

“Không gấp làm sao được, ta hết chịu nổi rồi” Vân Chính Thiên thản nhiên nói

“Nhưng mà . . . “ Mã Thiên Hoa chợt ngượng ngùng.

“Nhưng nhị gì nữa, để ta lo cho, ngươi không cần làm gì hết”

“Được rồi” Mã Thiên Hoa nhắm mắt lại, thanh âm run run.

Vào đến nhà trọ, Vân Chính Thiên hét lớn

“Tiểu nhị, dọn cho ta một cân thịt bò cùng một bầu rượu nữ nhi hồng, đừng quên
mấy cái bánh bao nhé”

Trực tiếp kéo Mã Thiên Hoa ngồi xuống, nhìn nàng nhe răng cười

“Ngươi tưởng là đi đâu ?”

Mã Thiên Hoa phồng má lên, tưởng tượng như có hơi nước bốc lên từ đầu của
nàng, đưa một tay nhéo vào hông hắn, nói

“Dám lừa gạt ta, ta còn tưởng . . . ”

“Tưởng gì ?” Vân Chính Thiên hỏi dồn dập, Mã Thiên Hoa không có trả lời nữa,
chỉ chăm chú ăn mà thôi, mới chính thức mà đã bị hắn ăn hiếp rồi, thật tức
chết.

Ăn uống no nê, Vân Chính Thiên lại quay sang Mã Thiên Hoa nói

“Lên phòng đi, hôm nay ta muốn giúp ngươi áp chế Tà Hỏa”

Mã Thiên Hoa nghe vậy nhìn hắn một chút, một tay đưa lên vuốt mặt hắn, mỉm
cười nói

“Xin lỗi”

Vân Chính Thiên nắm lấy tay nàng, lắc đầu nói

“Đây là việc ta nên làm, ráng đợi ta một vài năm nữa, ta nhất định đem Tà Hỏa
kia triệt để thanh trừ”

Mã Thiên Hoa gật đầu không chút do dự “Ta tin ngươi”

Đêm hôm đó, Hàn Thanh Chi nhường chỗ cho Vân Chính Thiên để hắn áp chế Tà Hỏa
trong người Mã Thiên Hoa, tất nhiên Thanh Chi không thể ở chung phòng với tên
nào, cho nên bốn người bọn hắn lại phải chen chúc trong một phòng, nàng lại ở
hẳn một phòng, sáng khoái vô phần.

Cũng đêm hôm đó, bốn người bọn hắn lén lút nhìn trộm hai người Vân Chính
Thiên, thế nhưng làm bọn hắn có chút tiếc nuối, tên này thực sự vẫn dùng
phương pháp cũ mà áp chế Tà Hỏa.

“Lão đại thật liêm chính” Can Hữu Long làm vẻ thanh cao, cảm thán nói

“Ngươi lúc nãy còn mong mỏi lắm mà” Lương Thế Nhân hừ lạnh.

Tiếu Phong cười nói “Thôi trở về đi, ta buồn ngủ rồi”

Hoa Quyển Sinh thì thở dài ngao ngán “Chán thật”

Nếu Vân Chính Thiên biết đồng đội của hắn tốt nết như thế này, chắc phải thổ
huyết mà chết a. Đêm hôm đó, Vân Chính Thiên dùng băng thuộc tính, áp chế Tà
Hỏa của nàng một cách nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Một phần vì trước đây tu vi của Mã Thiên Hoa so với hắn cao hơn không ít, mà
bây giờ khoảng cách ấy dần thu hẹp lại, băng thuộc tính không ngừng tiến hóa
khiến quá trình này thông thuận hơn không ít.

Điều này càng làm hắn có thêm niềm tin đem Tà Hỏa của nàng hoàn toàn thanh
trừ, một khi băng của hắn chính thức trở thành cực hạn chi băng.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, với ưu thế về thể lực cùng số lượng hồn ấn
không thấp, trong mấy tháng tiếp theo, Long Thần thành duy trì chiến thuật như
trước. Chỉ có điều thay thế Hoàng cấp nhiệm vụ thành Huyền cấp mà thôi.

Cứ lâu lâu bọn hắn lại nhận Địa cấp nhiệm vụ, hoặc khi liên minh với Linh Băng
thành, lại tiếp nhận Thiên cấp nhiệm vụ.

Mà Thiên cấp nhiệm vụ sau này, tuy mức độ cũng không tầm thường, mục tiêu mạnh
mẽ không thua gì Vong Yêu Vương kia, thế nhưng theo tu vi bọn hắn tăng lên,
khả năng thành công cũng tăng lên, số lượng nhiệm vụ từ bỏ cũng không có bao
nhiêu.

Thứ hạng của bọn hắn liên tục duy trì trong top năm đội đứng đầu, mà Tu La
thành tiểu đội, đều nắm vững vị trí đệ nhất này trong suốt một năm.

Chóng váng một năm thời gian trôi qua, hôm nay đã là ngày công bố kế quả, bọn
hắn sẽ biết được, tám đội nào có tư cách tiến vào đệ nhị khảo nghiệm a.

. . . . . . . . . . . ..

Chương này sặc mùi ngôn tình, vừa viết Bao Lão vừa nổi hết cả da gà, hy vọng
quí vị đạo hữu không chê trách bởi vì Bao Lão chưa đọc bộ ngôn tình nào đâu
hắc hắc

Nguồn : Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #118