Chấn Nhiếp


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Linh Tôn Thượng trong khoảnh khắc cận kề tử vong, bộc lộ năng lực cầu sinh
mạnh mẽ, xứng đáng là thành viên ưu tú nhất, là đội trưởng đại diện cho Linh
Băng thành. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn liền đem ba đầu hai ngàn năm Bạo
Lang trọng thương hai, giết chết một.

Năng lực loại này đích thực có chỗ hơn người.

Linh Tôn Thượng trường mâu quật tới đem vô số Bạo Lang tu vi thấp kém đánh dạt
sang một bên, tạo khoảng trống cho đồng đội hít thở một chút.

Bất quá lúc này hắn thực sự quên mất một điều, trong đàn vẫn còn một đầu Bạo
Lang khủng bố, tu vi đạt tới bảy ngàn năm là tồn tại tương đương hồn sư năm
hoàn Hồn Vương.

“GRUU ——”

Bạo Lang kia tru lên một tiếng, mắt thấy đồng loại của mình bị chém giết, làm
sao không khỏi tức giận, miệng lớn há ra xông tới Linh Tôn Thượng lần nữa.

Mà ngay lúc này, sau lưng Linh Tôn Thượng, đệ tứ hồn hoàn lóe lên, tức thì một
cái hư ảnh trường mâu dài hơn năm mét ngưng tụ, tận lực khóa chặt Bạo Lang
thân thể.

“Chết đi”

Hắn gầm lên một tiếng, trường mâu hư ảnh phóng tới Bạo Lang với tốc độ cực
nhanh, mà ngay khi trường mâu hư ảnh chuẩn bị chạm vào Bạo Lang đầu đàn kia,
thì ở dưới mặt đất, hai đầu Bạo Lang hai ngàn năm đang bị thương kia đột nhiên
không do dự mà lao lên, đem thân thể của chúng cản lại trường mâu hư ảnh này.

“Ẳng” đồng dạng rên lên một tiếng đau đớn rồi ngã gục sang hai bên, trực tiếp
mất đi sinh cơ.

Chuyện này . . . Linh Tôn Thượng trợn mắt kinh ngạc.

Bạo Lang bảy ngàn năm tu vi thoát khỏi thế công của Linh Tôn Thượng một cách
kỳ lạ, dưới con mắt vẫn còn tràn ngập sự bất ngờ của hắn, Bạo Lang bách trảo
lần nữa vung tới.

“KHANH KHANH ——”

Thân thể Linh Tôn Thượng dưới sức ép của Bạo Lang bách trảo, trên người lưu
lại rất nhiều vết thương, máu tươi từ bên trong rỉ ra không ngớt, trực tiếp bị
đánh văng ra ngã quỵ trên mặt đất.

Đối mặt với hồn thú có tu vi ngang tầm, bọn chúng luôn nhỉnh hơn hồn sư, bởi
thể năng cường hãn và đặc biệt hơn chính là Tà hồn lực ẩn nấp trong thiên địa.
Cho nên Linh Tôn Thượng trực diện đối đầu với Bạo Lang, dĩ nhiên đã bị đánh
bại.

Không xong rồi.

Linh Tôn Thượng nội tâm gào lên không ngớt, không ngờ hôm nay hắn lại tán thân
nơi này. Nhìn thấy từng thành viên trong đội đều bị Bạo Lang quần thể ép đến
mức không thở được, trong giây phút này cảm thấy thật hối hận.

Nếu như từ đầu không lợi dụng Long Thần thành giúp mình, đi vào Đại Nhật Sâm
Lâm tiêu diệt Vong Yêu sào huyệt thì sẽ không có cớ sự này.

Nếu như lúc nãy quyết đoán hơn một chút, ngay lập tức bỏ chạy theo Long Thần
thành đội ngũ, thì có lẽ sẽ không rơi vào tuyệt cảnh này.

Nếu như hắn vứt bỏ lòng tự tôn mà lên tiếng yêu cầu Vân Chính Thiên giúp đỡ
ngay từ đầu, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.

“Xin lỗi mọi người”

Ngay khi Bạo Lang miệng lớn cắn xuống đỉnh đầu, Linh Tôn Thượng quyết định
nhắm hai mắt lại, thanh âm có chút khàn đặc vang lên.

“Ngươi không cần nói xin lỗi, thay vào đó nói cám ơn đi nha”

Ngay khi chuẩn bị đối mặt với tử vong, đột nhiên có một thanh âm quen thuộc
vang lên ngay sau lưng, Linh Tôn Thượng không tự chủ mở to hai mắt một lần
nữa, chỉ thấy một đạo thân ảnh tóc trắng dài, trên tay cầm một thanh đỏ rực
trường kiếm đang xông tới.

“ẦM ——”

Đỏ rực trường kiếm hung hăng chém ra, một kiếm mang theo vô tận hỏa diễm đánh
văng Bạo Lang kia về phía sau, trên người nó rõ ràng lưu lại một vệt cháy xém.

Linh Tôn Thượng lúc này thất thần một giây sau đó tức giận mắng

“Vân Chính Thiên thằng nhóc chết tiệt, ngươi đi đâu nãy giờ”

Vân Chính Thiên quay đầu lại nhìn Linh Tôn Thượng máu me bê bết ngồi sụp trên
mặt đất, hắn nhe hàm răng trắng cười nói

“Không được chửi ân nhân cứu mạng nha”

Vừa dứt lời, Vân Chính Thiên xoay đầu nhìn về phía Bạo Lang bên kia, thản
nhiên nói

“Bảo người của ngươi lui lại, từ giờ để Long Thần thành bọn ta xử lý”

Linh Tôn Thượng nghe vậy, trong miệng muốn lên tiếng phản bác gì đó, bất giác
hắn nhìn lại phía sau lưng, đồng đội của hắn quả thực không tốt rồi, có người
bị thương, có người hồn lực tiêu hao dẫn đến kiệt quệ, mà lúc này đội viên của
Long Thần thành đã có mặt đầy đủ, đem từng đầu Bạo Lang kia chấn lui ra xa bảo
vệ đồng đội của hắn.

Chiến ý trong lòng lại sục sôi, hừ lạnh một cái, Linh Tôn Thượng đứng lên kiên
định nói

“Để ta giúp một tay, chúng ta cùng nhau xử lý đám súc sinh này”

Vân Chính Thiên nghe vậy cũng âm thầm tán thưởng, mỉm cười đáp

“Được rồi, chúng ta cùng lên thôi”

Hỏa Phượng Kiếm rung lên một hồi “Ong Ong” thanh âm, tức thì ở trên đầu vai
của Vân Chính Thiên ngưng tụ một cái nhỏ bé thân ảnh.

Phượng Hoàng Tứ Dực hồn linh ngưng tụ, sau đó nó cũng khẽ rùng mình mấy cái,
bốn cánh triển khai ra, tiếng phượng hót lanh lảnh vang lên đem khí thế Bạo
Lang bên kia ép xuống.

Phượng Hoàng huyết mạch so với Bạo Lang huyết mạch tất nhiên cường thịnh hơn
rất nhiều, ngay khi Phượng Hoàng Tứ Dực xuất hiện về sau, Cuồng Huyết trạng
thái của Bạo Lang cũng bị giải trừ.

Cảm thụ khí thế Bạo Lang đã bị ép xuống, Vân Chính Thiên một cước đạp lên cao,
Hỏa Phượng Kiếm tỏa ra mãnh liệt hỏa diễm cuồng bạo, giống như một cột lửa
chống trời, Hỏa Phượng Tứ Dực hư ảnh đồng dạng xuất hiện ở trên không trung,
đôi mắt phượng sáng lên, đưa mắt ngạo nghễ nhìn xuống từng đầu Bạo Lang ở bên
dưới, giống như bậc bề trên nhìn xuống con sâu cái kiến vậy.

Thiên Hỏa Đốt Thương Khung.

Kinh khủng phong bạo hỏa diễm trong nháy mắt tràn ra, phản phất thiên địa như
bị nung nóng lên, sau đó không hẹn trước mà oanh tạc xuống Bạo Lang quần thể
vị trí hạch tâm.

“ẦM ẦM ——”

Kinh khủng nổ lớn liên tiếp vang lên, hỏa diễm của Vân Chính Thiên vừa đánh
xuống, lập tức có rất nhiều đầu Bạo Lang tu vi yếu kém, chỉ chậm một giây đã
bị đốt cháy rụi, hóa thành vô số tro tàn mà tan đi trong không khí.

Linh Tôn Thượng cùng Linh Băng thành đội viên hai mắt kinh hoàng, là đối với
thực lực Vân Chính Thiên mà kinh hoàng.

Hắn không phải mới ba hoàn Hồn Tôn thôi sao, lại có thể đánh ra một chiêu kinh
khủng đến như vậy. Theo phán đoán của Linh Tôn Thượng, một chiêu vừa rồi chân
chính mang lại cho hắn nguy hiểm cảm giác, điều này tuyệt đối không thể xảy ra
được.

Vân Chính Thiên với tu vi hiện tại, tất nhiên không thể nào đánh ra một chiêu
cường đại đến thế. Nhưng dưới sự tăng phúc của đỉnh cấp phụ trợ hệ võ hồn, Đại
Nhật Cửu Quang, tất nhiên có thể.

Hàn Thanh Chi khả năng tăng phúc cực kỳ bá đạo, Vân Chính Thiên dưới sự tăng
phúc của nàng, uy lực của Thiên Hỏa Đốt Thương Khung đã tăng lên tới mức tận
cùng. Một chiêu này thực sự có thể đem một tên Hồn Vương đánh cho chật vật
dáng vẻ a.

Mà những đầu Bạo Lang tu vi dưới hai ngàn năm, tất nhiên không thể nào chịu
được.

Trong lúc Vân Chính Thiên thể hiện, đồng đội của hắn cũng không có rảnh rỗi.

Lương Thế Nhân võ hồn gần như cùng loại với trường mâu màu xám của Linh Tôn
Thượng, kỹ năng chiến đấu mặc dù chưa có tinh diệu như vậy những cũng đủ để
Bạo Lang chết thê thảm dưới tay hắn.

Mã Thiên Hoa, Tiếu Phong, Can Hữu Long ba người đều tận lực thi triển bản lãnh
của mình, trong nháy mắt đem quân số Bạo Lang quần thể trút xuống.

Bạo Lang bảy ngàn năm tu vi kia, tuy không có vất vả như đồng loại của mình,
nhưng trong mắt không giấu được sự thảm khốc. Bởi vì lần vây giết này, bọn nó
chân chính động phải ổ kiến lửa rồi.

Long Thần thành đội ngũ hiển lộ thực lực, không những chấn nhiếp Bạo Lang quần
thể mà đồng dạng Linh Băng thành cũng hốt hoảng một phen. Mấy tên tiểu tử này
tuổi tác so với họ nhỏ hơn một vài tuổi mà lại có bản lãnh chiến đấu như thế
này, đúng là khó tin.

Cục diện lúc này đều nghiên hẳn về phía nhân loại hồn sư, mỗi một kiếm Vân
Chính Thiên chém ra, đều đem một đầu Bạo Lang quật chết. Bạo Lang bảy ngàn năm
tu vi kia cũng không khá hơn chút nào, dưới sự liên thủ của Vân Chính Thiên và
Linh Tôn Thượng, nó đã không thể hung hăng như lúc đầu nữa.

Một phần Cuồng Huyết trạng thái đã bị giải trừ, cần có thời gian hồi phục, thứ
hai là tâm tình nó đã bị hỗn loạn vì đồng loại chết như rạ, càng chiến càng
thua, binh bại như núi đổ.

Trừng mắt một cái, Bạo Lang không do dự tru lên một tiếng, mà tiếng tru này
ngắn ngủi chỉ mấy giây đồng hồ, ngay lập tức Bạo Lang quần thể đồng loạt thoái
lui về phía sau, sau đó quay đầu chạy mất.

“Sống rồi” Một tên đội viên Linh Băng thành không nhịn được mà reo lên sung
sướng.

Đúng là như vậy, Bạo Lang chết hơn phân nữa, tất nhiên không thể không rút
lui, chỉ sợ sau này cũng không dám rình mò bọn hắn thêm một lần nữa a.

Vân Chính Thiên thở ra một hơi dài, vừa rồi đại chiến hắn không dự mà dốc hết
sức mình, hồn lực gia tốc tiêu hao vẫn có thể tương tượng được, ngồi khoanh
chân trên mặt đất, lập tức minh tưởng điều tức, khôi phục trạng thái.

Hắn . . . Linh Tôn Thượng kế bên không khỏi bất ngờ, mặc dù đại thể vừa qua,
Vân Chính Thiên lại bất cẩn đến mức minh tưởng ngay lập tức như vậy, vạn nhất
Bạo Lang vẫn chưa có rời đi, tiếp tục vây đánh chẳng phải thiệt thòi vô cùng
sao.

Thế nhưng hắn nhanh chóng hiểu được, một vùng rừng rậm rộng lớn đã bị hỏa diễm
của Vân Chính Thiên đốt đi một nữa, một kiếm khi nãy cũng làm tuyệt đại hồn
thú hoảng sợ mà chủ động lẩn đi xa.

Cho nên ngay chỗ này có thể nói vô cùng an toàn, Vân Chính Thiên tính toán
thập phần kỹ lưỡng, so với Linh Tôn Thượng hắn chỉ có hơn chứ không kém.

“Thật lợi hại” Nội tâm Linh Tôn Thượng không ngừng tán thưởng thiếu niên trước
mắt.

Tiến vào Đại Nhật Sâm Lâm đã hơn nữa ngày thời gian, đánh qua khá nhiều trận
chiến những vẫn chưa thể hoàn thành được một phần nhiệm vụ nào cả, ngay cả bộ
dạng Vong Yêu như thế nào, bọn hắn vẫn còn chưa được thấy. Xem ra lựa chọn
Thiên cấp nhiệm vụ có hơi quá sức.

Vân Chính Thiên sau khi minh tưởng một chút liền tỉnh lại, bởi vì hắn bên
trong minh tưởng cảm giác có một đôi mắt cứ nhìn hắn chằm chằm. Tỉnh lại về
sau, theo trực giác mạch bảo hắn ngưng thần quan sát ở phía xa xa bên kia, tức
thì phát hiện một đoàn sương mù màu đen đang lượn lờ.

Mà đoàn sương mù này hình dạng cũng rất giống người, chính xác là một người
mặc áo choàng màu đen, đôi mắt màu trắng vô hồn nhìn hắn. Nuốt xuống một ngụm
nước bọt, Vân Chính Thiên đưa tay dụi dụi mắt vài cái, sau đó đưa mắt nhìn
thêm một lần nữa, giật mình đạo hắc ám hư ảnh đó vẫn bay lượn ở chỗ cũ, đưa
đôi mắt trắng dã vô hồn nhìn hắn trân trân.

“Ban ngày ban mặt mà cũng gặp ma ?”

. . . . . . . . . . . . ..

Nguồn : Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #111