Tinh Anh Tụ Hội


Người đăng: Bao Bèo Bọt Bụ Bẫm

Nơi này tràn ngập màu xanh, thực vật đâm chồi nảy lá, trên trời chim muôn ríu
rít hát ca. Tựa như tiên giới cảnh sắc lạc xuống Đấu La Đại Lục vốn ảm đạm màu
sắc, như một viên ngọc chiếu sáng rực rỡ giữa hằng hà những vùng đất đen tối.

Hưu !

Không khí đang thập phần yên tĩnh, bỗng nhiên từ trên trời cao xuất hiện vô số
chấn động mãnh liệt, không gian trên đó giống như đang bị một bàn tay vô hình
khổng lồ, hung hăng xé nát.

Bất quá dù chấn động có lớn như thế nào vẫn không thể át được bồng lai tiên
cảnh này, chỉ như một cơn gió mạnh thổi qua làm khinh động những chiếc lá dưới
đất mà thôi.

Phốc !

Không gian rách ra mười hai cái thông đạo đen ngòm, ngay sau đó có mười hai
phương tiện giao thông to lớn bay ra. Từng cái từng cái từ trên cai rơi xuống
làm vang lên những tiếng động không nhỏ.

“Ái da, sao đang chạy dưới đất lại biến lên trời vậy, ngã xuống làm ta muốn
gãy cổ rồi”

Bên trong đoàn xe tráng lệ nhất, có một thanh âm nữ hài tử tức giận thốt lên.
Theo sau là vô số đạo tiếng cười.

Từ khi đoàn xe của Thành Chủ Long Thần thành bắt đầu di chuyển tới giờ, chỉ
mới trôi qua có một hai canh giờ mà thôi. Mà khi đó bọn hắn đang yên giấc ngủ
trên xe vì buổi sáng phải dậy sớm, thì đột nhiên có cảm giác cả người lâng
lâng, ngay sau đó là một vùng chói mắt bao phủ cảnh vật trước mắt, liền tiếp
theo đã ở trên trời chuẩn bị rơi xuống rồi.

“Hắc hắc, nha đầu Thanh Chi, ngươi không sao chứ ?”

Hắc cấp thống lĩnh Dạ Hành cười cợt lên tiếng, tựa như hắn đối với Hàn Thanh
Chi không chọc cho nàng nổi giận không chịu nổi vậy.

“Dạ thúc thúc, ngươi còn chọc ta, ta kêu ba ba trừ tiền lương của ngươi”

Hàn Thanh Chi bĩu môi nói. Mã Thiên Hoa ngồi bên cạnh nàng, không nhịn được
tiếp lời

“Thanh Chi, ngươi đừng ác với Dạ thúc thúc như vậy, đuổi việc hắn là được rồi.
Để cho lão nhân gia ông ấy còn kiếm việc khác mà sống qua ngày chứ”

“Thôi thôi vẫn là không nói lại hai cái nha đầu các ngươi, chúng ta đã tiến
vào lãnh địa của Vực Chủ rồi, chỉnh đốn tâm tình đi là vừa”

Dạ Hành bất đắc dĩ lắc đầu nói, sau đó hướng mắt lên nhìn đỉnh của ngọn núi
cao nhất quanh đi, trên đó tọa lạc một tòa kiến trúc rộng lớn, tràn ngập sinh
cơ mùi vị.

“Đã lâu lắm mới trở về chỗ này, thật hoài niệm”

Tuy nói ba năm trước Hàn Long Quần cùng Dạ Hành rời khỏi Long Thần thanh tìm
đến Vực Chủ đại nhân để báo cáo sự việc Tà hồn sư gây chiến, nhưng lúc đó vẫn
không trực tiếp gặp lão nhân gia hắn, chỉ có thể thông qua Mục trưởng lão báo
cáo lại sự tình.

Sau khi Vực Chủ biết được sự cố, hắn mới triệu tập binh mã truy sát Tà hồn sư
một trận, miễn cưỡng trong vòng ba năm đuổi sạch Tà hồn sư về Thú Vực. Bất quá
đó chỉ là bề nổi của tảng băng mà thôi, ai mà biết được có Tà hồn sư nào vẫn
còn đang ẩn nhẫn trong Nhân Vực hay không.

Vân Chính Thiên ngả vào lưng ghế, trong lòng thoáng có chút kinh ngạc. Hồn đạo
giao thông này sở hữu công nghệ không tầm thường. Thời không chi lực mà cũng
có thể dễ dàng sử dụng, đúng là khó tin.

Quay đầu nhìn ngắm cảnh sắc nơi đây, Vân Chính Thiên ánh mắt mơ hồ. Bản đồ của
Nhân Vực hắn nhớ rất kỹ, e rằng không có ghi chép lại vị trí Vực Chủ Điện a.
Nhưng một nơi có bồng lai tiên cảnh như thế này, không lý gì lại có thể ẩn
mình nhiều năm không ai biết được.

Trừ phi . . . Vân Chính Thiên hai mắt lóe lên.

Đây là một mảnh vị diện hoàn toàn độc lập với Đấu La Đại Lục?

Xem ra chỉ còn cách giải thích này mà thôi. Hồn đạo đoàn xe kia có lẽ cũng
được thiết kế riêng để có thể lui tới mảnh không gian này.

Như vậy có thể nói Vực Chủ Điện tọa lạc ở một chiều không gian vị diện khác,
tính an toàn cực cao. Thế nhưng hắn vẫn có chút không hiểu, Vực Chủ đại nhân
thực lực mạnh đến như vậy, vì cớ gì lại phải trốn vào trong này, xây dựng một
tòa Vực Chủ Điện to lớn tịch mịch.

Nếu như Vực Chủ hắn chân chính ở Đấu La Đại Lục tọa trấn, e rằng sẽ có tính
chấn nhiếp rất cao đối với hồn thú và Tà hồn sư.

Nhiều câu hỏi không có lời giải đáp, Vân Chính Thiên cũng không có rảnh hơi
suy nghĩ chi cho thêm phức tạp. Hắn theo đồng bọn bắt đầu di chuyển ra khỏi
đoàn xe.

“Woa, cứ như tiên cảnh ấy. Thiên ca, ngươi xem”

Hàn Thanh Chi bản chất thích nô đùa, nàng không biết làm cách nào đã đem một
con bướm xinh đẹp đậu ở trên ngón tay, hý hửng khoe với mọi người.

“Được rồi đừng làm trò nữa, mọi người muốn tập trung ở bên kia rồi”

Vân Chính Thiên xoa đầu nàng nói, sau đó dẫn cả đội đi qua phía đối diện.

Hiên tại ở đây có không ít người, đa phần đều là thiếu niên như bọn hắn. Điều
kiện tiêu chuẩn để tới được nơi này, chính là binh sĩ dưới hai mươi tuổi. Cho
nên toàn bộ ở đây có thể gọi là lứa trẻ ưu tú nhất của quân đoàn.

Mỗi thành thị phái ra bảy người, mười hai tòa thành tổng số là tám mươi tư.
Nhân số ở đây nhìn qua cũng xấp xỉ như vậy.

“Chính Thiên, cầm lấy”

Dạ Hành ở phía sau đột nhiên lên tiếng, hắn từ trong áo bào lấy ra một thanh
sắt hình trụ, dài khoảng một gang tay đưa cho Vân Chính Thiên.

“Thống lĩnh, cái này là ?” Vân Chính Thiên mặt ngơ ngác không hiểu lắm.

Dạ Hành đưa ngón tay bấm vào cái nút ở giữa thanh sắt, tức thì nó lập tức dài
ra hơn hai mét mới dừng lại. Tại một đầu của thanh sắt, có một lá cờ lớn bung
ra phiêu dật trong gió.

Lá cờ này chính là Long Thần thành cờ hiệu. Tông màu chủ đạo là màu hoàng kim,
bên trong có một cái biểu tượng đầu rồng uy dũng, bên trên có thêu hai chữ
Long Thần.

Vân Chính Thiên nhất thời thông hiểu, hắn một tay siết chặt cờ hiệu, đem bản
thân đứng ở vị trí đầu tiên, ngang hàng với những thiếu niên cầm cờ từ các
thành thị khác.

Trong lòng bảy người bọn hắn, lúc này có một cỗ nhiệt huyết sôi trào, giống
như đối với Long Thần thành quê hương mà tự hào vậy.

Tiểu đội bảy người này, lấy Vân Chính Thiên làm đội trưởng, phía sau lưng hắn
lần lượt là Tiếu Phong, Hoa Quyển Sinh, Mã Thiên Hoa, Hàn Thanh Chi, Can Hữu
Long và Lương Thế Nhân. Ai nấy đều trạng thái thập túc.

Bên cạnh Long Thần thành tiểu đội, là chi tiểu đội tới từ Linh Băng thành. Bọn
hắn quần áo một màu xanh lam, khác biệt so với màu hoàng kim của Long Thần
thành. Cờ hiệu biểu tượng cũng có chút kỳ lạ, chủ đạo một màu xanh lam, ở giữa
là một con mắt dọc, bên trong được thiết kế tỉ mỉ, rất có chiều sâu. Bên trên
đồng dạng có thêu hai chữ, ở đây là Linh Băng.

Biểu tượng này làm Vân Chính Thiên nhớ về võ hồn của Liễu Trấn Sơn, hẳn cũng
là một con mắt dọc đầy thâm thúy.

Vị thiếu niên cầm cờ Linh Băng đứng đầu, khẽ nhìn qua Vân Chính Thiên mỉm cười
gật đầu một cái. Vân Chính Thiên cũng không dám thất lễ phụng bồi. Ở đây đều
là tinh anh hiếm có của quân đoàn nói riêng và của Nhân Vực nói chung, ai ai
cũng toát ra khí chất xuất trần.

Hắn bây giờ mới biết bản thân mình nhỏ bé tới dường nào. Tại Long Thần thành
có thể tính là nổi bậc, nhưng hiện tại ngay chỗ này. Hắn cảm nhận được không
ít thiếu niên có tu vi vượt xa Liễu Đao hôm nọ.

Không hổ là một đời tuổi trẻ ưu tú, thực là đầm rồng hang cọp a.

Một lúc sau, mười hai chi tiểu đội đã tề tựu đông đủ. Mỗi một tiểu đội đại
diện cho một màu sắc khác nhau, tạo thành một dải màu đẹp mắt cộng thêm chốn
bồng lai tiên cảnh này. Kỳ thực rất giống những bộ tiểu thuyết tiên hiệp a.

Tiểu đội bọn hắn xếp hàng là thế, nhưng các vị Thành Chủ cùng cận thân của
mình lại ngồi ở trên đài cao đối diện, từng người ánh mắt vui vẻ hướng xuống
các chi tiểu đội mà nhìn ngắm.

Vân Chính Thiên vẫn là lần đầu tiên diện kiến những vị Thành Chủ còn lại,
người nào cũng thâm bất khả trắc, bá khí tuyệt luân, tu vi đều là Phong Hào
đấu la, ngay cả cận thân phía sau cũng có tu vi tương đương Dạ Hành, đồng dạng
là Hắc cấp thống lĩnh Phong Hào đấu la.

Thật là kinh khủng đội hình, chỉ riêng Thành Chủ thế lực đã xuất hiện ít nhât
mười tám vị Phong Hào đấu la, bên trong lại còn những tồn tại bí mật ít người
biết tới.

Thế như bọn hắn vẫn tự nhận thua kém rất nhiều so với cường giả tại Thú Vực.
Đúng là tò mò hiện tại Thú Vực thực lực chân chính là như thế nào.

“Mọi người trật tự”

Một vị trưởng lão cầm lấy hồn đạo loa phóng thanh, hắn vừa lên tiếng.

“Đại thể các ngươi cũng đã biết hôm nay tới đây là gì, ta cũng không có nhắc
lại để tránh mất thời gian. Sau đây ta sẽ công bố qui tắc khảo nghiệm của Vực
Chủ đại nhân”

Bên dưới đám thiếu niên một trận xôn xao. Nhanh như vậy liền tiến hành khảo
nghiệm, không phải diện kiến Vực Chủ trước hay sao. Vị trưởng lão nghe vậy nở
một nụ cười nham hiểm, nhìn vào từng tên thiếu niên cầm cờ hiệu nói.

“Vượt qua một ít khảo nghiệm mới có thể gặp mặt Vực Chủ đại nhân, nếu các
ngươi trong lòng đã có mong ước này, vậy thì cố gắng lên đi”

Cả đám ánh mắt ngưng trọng, xem ra muốn gặp mặt Vực Chủ, tất nhiên phải vượt
qua núi đao biển lửa rồi. Mắt thấy bọn hắn tâm tình ổn định lại, vị trưởng lão
lại nói tiếp.

“Các ngươi có thấy tòa kiến trúc hùng vĩ ở trên kia không, đó chính là Vực Chủ
Điện, chỉ có bốn chi tiểu đội mới có tư cách diện kiến Vực Chủ mà thôi. Bây
giờ hãy lắng tai mà nghe cho rõ, đệ nhất khảo nghiệm của các ngươi là gì”

. . . . . . . . . . ..

Nguồn : Truyencv.com

Banhbaothit


Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục - Chương #105