Hắc Tố Bài Xích


Người đăng: a123456

Trở về Thanh Tâm Cốc sau, bởi vì rất nhiều người biết hắn là Phó Tông Chủ nhi
tử cho nên đối với hắn cũng không khinh thường hay làm cái gì quá phức tạo
kiểm tra, chính vì thế hắn nhanh chống trở về.

Vương Phong trả nhiệm vụ xong nhanh chóng đi về gian phòng của mình, vốn muốn
vào tắm rửa một cái cho thoải mái lúc vậy mà thấy Hạ Băng đang đứng đấy chờ
hắn, khuôn mặt có vẻ phiền muộn mà buồn chán, tựa hồ không có cái gì chơi
khiến nàng chán vậy, nhìn tới khiến người thấy mà thương.

“Nha đầu, không đi tu luyện mà chạy tới đây làm gì.” Vương Phong nhìn thấy
nàng không khỏi đi tới trách móc nói.

“Nha, tiểu tử ngươi rốt cuộc cũng trở về.” Hạ Băng nghe giọng nói vang lên lúc
lập tức biết là ai, lập tức vui vẻ chạy tới đá chân hắn một cái rồi bất mãn
nói.

“Hừm, ta là đi làm nhiệm vụ mới về, làm sao, không ở lại tu luyện mà chạy tới
đây làm gì.” Vương Phong tránh nàng đã tới nhìn xung quanh một vòng thấy không
thay đổi gì thì quay sang nhìn nàng hỏi, nha đầu này thông minh cùng thiên phú
mạnh đáng sợ, chỉ là cũng chính vì nàng thiên phú mạnh, lĩnh ngộ cái gì cũng
nhanh chóng cho nên nha đầu này khi tới giờ tu luyện đều phải Vân lão nói mới
tu luyện, nếu không bình thường là sẽ chạy qua Vương Phong ngồi chém gió, nhác
tu luyện tới khiến người đều cảm thấy đáng tiếc với thiên phú của nàng.

“Đi làm nhiệm vụ, vậy tại sao không gọi ta cùng đi.” Không nói thì thôi, vừa
nói đã bị nha đầu này làm khó, Vương Phong cũng có chút hết cách với nàng.

“Làm ơn, ta là đi giết người có được hay không, ngươi một cái nữ hài đi theo
làm cái gì.” Vương Phong bất đắc dĩ cười khổ nói.

“Hừ.” Hạ Băng khẽ hừ bất mãn một cái, nàng chỉ là lo lắng cho hắn mà thôi, ánh
mắt theo đó nhìn hắn kỹ vào, vừa nhìn đã kinh trong lòng nổi lên từng đợt sóng
lớn ầm ầm vỗ vào nội tâm nàng, bởi vì bây giờ Vương Phong bây giờ khí chất đã
hoàn toàn thay đổi.

Trước đó nếu nói Vương Phong tuy rằng vẫn trầm ổn, thành thục sớm, nhưng mà
hắn tâm tính vẫn có một tia gọi là ham chơi, nhưng mà bây giờ hắn vậy mà thành
thục hơn rất nhiều, khí chất cũng đã kinh biến hóa rất lớn.

Tuấn mỹ khuôn mặt mang theo bình tĩnh mà tự tin ánh mắt, cộng thêm sâu trong
đó là một loại hờ hững, tựa hồ không có gì có thể khiến hắn dao động vậy.

Khí chất trên dị thế mà độc lập, hắn đứng trước mắt nàng nhưng nàng lại cảm
giác như hắn đang đứng ở một không gian khác nhìn lấy nàng, tựa hồ hắn sinh ra
vốn không phải là cái này thế giới nhân, hắn chỉ là kẻ bị thương thiên vứt bỏ,
Thiên Khí Chi Nhân!

Là như vậy không quen mà xa lạ!

Cái này cảm giác do khí chất của hắn mang tới khiến nàng không hiểu sao có
chút mất mát rồi lại vui mừng, mất mát chính là cái kia tiểu tử thường chém
gió cùng nàng đã thay đổi, vui mừng chính là hắn rốt cuộc cũng trưởng thành
hơn, trầm ổn hơn… ít ra từ góc độ một bằng hữu thì nàng cảm giác là như vậy.

“Tiểu tử ngươi mới đi có vài ngày đã thay đổi trưởng thành như vậy, chậc chậc,
bây giờ không biết chỉ dựa vào khuôn mặt cùng khí chất có thể mê đảo không
biết bao nhiêu thiếu nữ đây.” Hạ Băng có chút tấm tắc kỳ lạ cười đểu nhìn hắn
nhàn nhạt nói.

“Ngươi cũng biết ta trưởng thành sao, như vậy sau này đừng gọi ta là tiểu tử
nữa, dù sao đã là mười tuổi nam tử rồi đi, nghe đều cảm giác là lạ.” Vương
Phong nghe nàng nói không khỏi khóe miệng khẽ quất rồi chầm chậm cười nhạt
nói, nha đầu này từ khi nhìn thấy hắn có vẻ ít tuổi hơn nàng lúc lập tức gọi
hắn là tiểu tử, mà hắn cũng vậy, để trả đũa cũng trực tiếp gọi nàng là nha
đầu, hai người bây giờ đấu võ mồm đã kinh gọi thuận miệng rồi.

“Hừ, trẻ con chưa mọc lông cũng nghĩ là mình trưởng thành.” Hạ Băng nghe vậy
không hừ một tiếng khinh thường cười nói một tiếng, chỉ là nói xong không biết
nàng nghĩ tới cái gì, khuôn mặt lập tức đỏ lại.

“Hừ, ta đi tắm rửa.” Vương Phong đối với nàng lời nói lớn mật triệt để không
nói gì, hắn cũng muốn đáp trả nàng nhưng nghĩ nàng là nữ hài cho nên đành im
miệng, bất kỳ vấn đề đáp trả nào dành cho nàng đều sẽ đưa thêm vấn đề tiếp
theo, chính vì vậy lựa chọn không nhìn là tốt rồi.

“Đi ngươi.” Hạ Băng cũng phất tay một cái như đuổi con ruồi rồi nhảy nhót đi
trở về…

Trở về phòng sau, Vương Phong tự múc lấy nước rồi chầm chặm tắm giặt, hắn mấy
hôm nay đã kinh cực kỳ mệt mỏi, trước đó tuy rằng nghỉ ngơi qua nhưng nơi đó
không thoải mái bằng ở nhà, bây giờ về tới nhà lúc vẫn là tốt nhất.

Tắm rửa xong khi, Vương Phong ngồi xếp bằng, ý thức chìm sâu vào trong cơ thể
nơi Kiếm Tâm ở.

Hắn nhẹ nhàng nhìn qua Kiếm Tâm, tại cảm nhận của hắn, bởi vì hắn là chủ nhân
của Kiếm Tâm cho nên hắn có thể thấy rõ tất cả trong đó, chỉ thấy Kiếm Tâm
trong đang dần dần sản sinh ra từng tia Kiếm Lực, mặc dù chậm chạp nhưng cũng
là đang tăng lên nha.

Vương Phong nhìn lấy nó không khỏi kích động, Kiếm Tâm là cảnh giới dễ dàng
lĩnh ngộ nhất, nó không hề phân chia lấy đẳng cấp, mà muốn tăng lên Kiếm Tâm
vậy thì chỉ có đối với con đường của mình càng kiên trì thì nó sẽ càng lớn
mạnh.

Cho tới khi mà nó càng lớn mạnh lúc thì Kiếm Lực sản sinh càng nhanh, tới lúc
nó đủ mạnh sau thì, sẽ bắt đầu lột xác, mà trong quá trình lột xác này cũng
chính là hắn lĩnh ngộ kiếm ý lúc, cụ thể là cái gì kiếm ý thì phải xem con
đường hắn chọn.

Nghỉ ngơi một đêm sau, Vương Phong tỉnh dậy rửa mặt rồi chạy ra khỏi phòng đi
tới sân bên ngoài muốn tập luyện kiếm thuật, hắn bây giờ phàm nhân chi khu sau
khi ăn vào nhiều loại thiên tài địa bảo đã dần vô hiệu cùng với đạt tới cực
hạn cho nên không cần phải rèn luyện nữa, dù sao phàm nhân chung quy là phàm
nhân, không có thiên địa sức mạnh để hấp thu vậy mãi mãi chỉ là phàm nhân mà
thôi.

Sau hông Hắc Tố Kiếm lập tức bị rút ra, Vương Phong hai tay khẽ nhàn nhạt múa
kiếm, mặc dù cái này múa kiếm bình thường không thể tăng lên chiến lực hay
mạnh mẽ nhưng mà Vương Phong vẫn là luôn có thói quen múa lấy, bởi vì hắn cảm
thấy chỉ cần hắn múa kiếm nhiều thì kiếm trong tay hắn sẽ càng dùng thuận tiện
hơn, các góc độ theo đó cũng thuận theo tự nhiên tựa như đã làm vung kiếm vô
số lần.

“Phong nhi.” Đang lúc Vương Phong tập luyện lúc bỗng nhiên một thanh âm thành
thục vang lên, hắn dừng tay ngoảnh lại đã thấy Vương Bất Phàm vợ chồng hai
người cùng với Hạ Băng hai ông cháu đi tới đó.

“Nương, Phụ thân, Vân lão.” Vương Phong thu hồi kiếm rồi nhìn bốn người tươi
cười chào hỏi, còn lại ai đó thì trực tiếp không nhìn…

“Nghe nói hôm qua ngươi đi làm nhiệm vụ, thế nào rồi.” Thanh Lộ cũng không chờ
mấy người khác nói mà chạy tới ôm lấy hắn rồi nhìn trên xuống hỏi, nàng biết
hắn đi làm nhiệm vụ là cái gì, chính vì vậy trong lòng có chút bận tâm, dù sao
hắn chỉ là một cái phàm nhân mà thôi, hơn nữa việc giết người đối với một đứa
bé mới mười tuổi mà nói là điều cực kỳ khó khăn.

“Ta không sao.” Vương Phong cười nhẹ nhìn nàng nói.

“Ừm, không sao là tốt, vốn tưởng ngươi có cái gì khúc mắc nên định tới nói
giúp ngươi một hai, nếu không có gì vậy thì tốt.” Vương Bất Phàm một bên cũng
cười khẽ gật đầu nói, bao năm qua đi, dù hắn không thể tu luyện, dù hắn không
phải con ruột của họ, nhưng khi đã nhân nuôi hắn lúc họ đã xem hắn như con đẻ,
cho nên cũng không có cái gì suy nghĩ ghét bỏ hắn, chính vì thế quan hệ trong
gia đình luôn rất tốt.

“Phải rồi, tiểu tử ngươi hắc kiếm bọn ta luyện cho đâu rồi, tại sao lại đeo
thanh thước sẳt đã rỉ này.” Vân lão một bên nhìn Vương Phong múa kiếm mà không
dùng thanh kiếm hai người luyện chế thì có chút nghi ngờ hỏi.

“Thanh kiếm kia đã bị hủy.” Vương Phong có chút khong có ý tứ rồi đem hai mảnh
kiếm vỡ đưa ra cho hai người xem.

“Ồ, hôm đó ta nghe nói ngươi giao đấu với Tránh Thọ tu sĩ, nhưng mà dù là hắn
cũng không có khả năng hủy thanh kiếm này đi.” Vân lão mấy người nghe vậy càng
nghi ngờ hỏi, thanh kiếm trước nhưng bọn họ dùng Tiên Kim làm chủ tài liệu để
luyện chế đấy, làm sao một cái tiểu tu sĩ như Tráng Thọ cảnh có thể phá được.

“Lúc đó ta chém vào Hắc Tố cho nên bị gãy.” Vương Phong dơ ra thanh thước sắt
cũng là Hắc Tố ra cho mấy người xem.

“Ngươi lừa mọi người sao, thanh này sắt rỉ làm sao có thể trảm gãy được Tiên
Kiếm kia chứ.” Hạ Băng một bên từ đầu tới cuối bị hắn không nhìn đã buồn bực,
trực tiếp châm chọc một câu rồi nhanh tay đưa ra cướp lấy Hắc Tố trong tay
Vương Phong, mà người sau cũng tùy ý để cho nàng xem.

Chỉ là sau một khắc, một người giật mình rồi, bởi vì khi Vương Phong thả Hắc
Tố ra lúc, nó vốn nên bị Hạ Băng nắm lấy mới đúng, nhưng vậy mà nha đầu này
tựa hồ không nâng được Hắc Tố nên trực tiếp rơi xuống đất.

“Cái gì món đồ.” Hạ Băng không phục rên một tiếng, hai tay nắm lên Hắc Tố dùng
sức rút một cái, nhưng nàng có dùng sức thế nào, có dùng bao nhiêu khí huyết
cũng không thể nhấc được nó lên, cuối cùng nàng đỏ mặt nổi giận nhìn Vương
Phong nói: “Ngươi dùng thủ đoạn gì phải không.”

Hiển nhiên theo nàng thấy, một cái thanh săt rỉ mà thôi, làm sao nàng có thể
không nhấc nổi lên được.

Vương Phong nghe nàng nói có chút không nói gì, ngươi thấy ta dùng thủ đoạn
sao, chỉ là hắn tâm thần cũng là giật mình, Hắc Tố tựa hồ nếu không có người
nó tán đồng thì không ai có thể nhấc lên vậy.

“Để ta thử xem.” Vương Bất Phàm thấy Hạ Băng không nhấc lên được thì khẽ tiến
tới rồi một tay nắm lấy Hắn Tố rồi dùng sức lôi lên, mọi người vốn nghĩ hắn có
thể dễ dàng nhấc lên, nhưng ngay lập tức trợn tròn đôi mắt rồi, chỉ thấy Vương
Bất Phàm khuôn mặt đồ ngầu, một tay nhấc không được, hắn dùng hai tay, cơ thể
vận chuyển nguyên lực tới cực điểm, có thể hắn dùng hết thủ đoạn để nhấc lên
cũng không quá đáng, nhưng dù vậy hắn vẫn không thể thành công.

Mấy người triệt để không nói gì, Vương Bất Phàm là ai, hắn là Phó Tông Chủ
Thanh Tâm cốc, mặc dù người đời rất ít người biết hắn mạnh mẽ, nhưng bọn họ
lại biết, hắn nếu dùng sức mạnh vậy thì có thể trấn áp đương thời, một lời ra
đủ gây vô số sóng gió trong Cửu Thiên, vậy mà một kẻ mạnh như hắn lại không hề
nhấc được thanh thước rỉ này, đây quả thật là điều không thể tưởng tượng được
mà.

Phải biết dù là Thiên Quân Chân Khí cũng không thể phản kháng bị hắn nhấc lên
cũng không quá đáng, vậy mà bây giờ…

“Để ta tới thử xem.” Vân lão một bên thấy Vương Bất Phàm không nhấc được thì
tấm tắc kỳ lạ rồi đề nghị nói, chỉ là hắn cũng không quá tự tin, dù sao Vương
Bất Phàm nhưng cực kỳ thân bí, hắn mạnh mẽ dù là Vân lão cũng không biết cụ
thể, hắn chỉ cảm nhận được một loại uy thế thậm chí còn mạnh hơn hắn, nhưng dù
vậy cũng không thể nhấc được, chính vì vậy Vân lão cũng không quá tự tin.

Vương Bất Phàm cũng không phản đối lui ra để Vân lão tiến tới.

Vân lão tiến tới cũng không thả lỏng, một lần là trực tiếp vận dụng huyết khí
cùng nguyên lực, thao thiên uy áp càn quấy đảo vờn Cửu Thiên, uy thế thế đủ
quét ngang Chư Thiên Vạn Vực.

Chỉ là hắn có tản mát ra như thế nào uy thế, có dùng mạnh thế nào sức lực thì
cũng không thể nhấc lên thanh sắt rỉ đang cắm trong đất, cuối cùng hắn đành
bất đắc dĩ lui về, sau đó cả bốn người đều nhìn lấy Vương Phong, muốn xem hắn
làm như thế nào.


Kiếm Phá Chư Thiên - Chương #9