Người đăng: a123456
Tại trước đây khi bắt đầu tu luyện, Vương Phong thường lấy Trọng Lực
Phù áp đặt lên hai chân để tập luyện tốc độ, tới vừa nãy hắn trên
thân đã kinh mang theo hai tấm cấp ba Trọng Lực Phù, mà bây giờ gặp
phải đối thủ khó chơi nên hắn không chần chờ vô hiệu đi chúng để
thoát khỏi ràng buộc, tốc độ theo đó một lần nữa trở lại đỉnh
phong.
Vương Phong thân hình tiếp cận trung niên, một kiếm mang theo từng tia
Kiếm Lực vờn quanh, lăng lệ mà bá đạo, không cho hắn phản ứng trực tiếp
chém lên ngực hắn khiến hắn bay ra xa, nhưng dù vậy hắn vẫn không bỏ
qua, lập tức lấy tốc độ như bay chạy tới nơi trung niên sắp ngã chỗ
một kiếm nhanh như bôn lôi từ dưới chém lên vào phần eo của trung niên.
"Phốc." Một tiếng, trung niên lập tức bị Vương Phong chém đôi rơi xuống
đại địa, máu tươi theo đó cuồng phun vung vãi khắp nơi, cực kỳ tàn nhẫn,
khuôn mặt hắn theo đó bị từng vét máu bao phủ, hắc y một mảnh đỏ ngầu.
"Hô." Nhìn thấy trung niên bị chém thành hai khúc lúc Vương Phong không
khỏi thở nhẹ một hơi rồi chạy ra xa tìm một chỗ mát mẻ nghỉ ngơi,
hắn bây giờ đã mệt mỏi quá sức, nếu không phải cuối cùng trung niên
dùng chiêu kia mà dùng chiêu khác không thể che mắt hắn, như vậy hắn hôm
nay khó mà thoát khốn đi, nhưng hôm nay ít nhất là hắn đã thắng.
Vương Phong nghỉ ngơi một lúc rồi đi tới mấy mảnh phế tích đang đốt
cháy kia nhìn qua, hắn cũng muốn xem đám này đạo tặc có cất giấu
cái gì quý giá hay không, hơn nữa đây cũng là lần đầu hắn kiếm
được tài nguyên sau khi đi tới thế giới này, cái này tâm tình cũng
khiến hắn có chút thư sướng.
Vương Phong đi tới chủ trại nơi ở của đại ca đám diễn viên quần chúng mà tới,
khi hắn bước vào lúc xung quanh đây gần như đã bị đốt gần như tất cả, có chăng
cũng chỉ là một mảnh hoang tàn đầy tro bụi.
Vương Phong nhìn xung quanh một vòng, vừa nãy chiến đấu hắn không thấy trung
niên kia đeo lên giới chỉ, nói vậy hắn không để đồ ở trên người đi, mà cũng
chính vì vậy hắn tin chắc bảo khố chắc chắn là được cất giấu ở đây.
Vương Phong tìm kiếm một lần trong phòng rồi theo đó ánh mắt chuyển dời xuống
lòng đất, hắn nở nụ cười rồi một chân dùng lực dẫm xuống một cái “Oành” một
tiếng, theo đó cả đại địa đều bị hắn ngạnh sanh dẫm nát để lộ ra một cái bảo
khố.
Vương Phong chầm chậm đi vào bảo khố, sau đó hắn thấy mọi nơi đều là có từng
tia sáng óng ánh như ngọc thủy phát ra.
Chỉ là đối với cái này Vương Phong nhìn cũng không nhìn nhiều một cái phất tay
khiến chúng tràn vào giới chỉ, hắn dù không thể dùng nguyên lực nhưng linh hồn
lực lượng vẫn dùng được một chút cho nên có thể dùng giới chỉ, mà tại đây, một
cái Tráng Thọ đạo tặc mà thôi, tài sản nhiều tới đâu cũng không bằng một phần
mà Thanh Lộ mấy người thường xuyên cho hắn, hắn muốn chẳng qua là thứ do hắn
cướp đoạt mà tới nên mới tới đây lấy cái này bảo khố mà thôi.
Vương Phong ánh mắt tùy ý đảo qua một vòng, sau đó hắn ánh mắt cảm thấy dường
như không có gì nữa lúc bỗng nhiên ánh mắt đảo lại nhìn vào một góc khuất
trong bảo khố.
Khóc khuất nơi ấy, có lấy một thanh thước sắt rỉ dài ba tấc đặt ở đó, cái này
thước sắt bề ngoài giống như cái thước kẻ thời còn trung học thầy cô hai dùng
để kẻ ngang, chỉ thấy cái này thước sắt bề ngoài một mảnh màu đen, nó quanh
thân không hề có lấy cái gì tiên quang lập lòe như những món bảo vật khác, khi
nhìn vào nó lúc chỉ khiến người liên tưởng tới nó chỉ là một thanh sắt bình
thường, nhưng Vương Phong nhìn vào lúc vậy mà có cảm giác trầm ổn mà yên tĩnh,
tựa hồ nó vốn là như vậy không phải dùng để tranh với đời, bởi vì nó dường như
đã vượt qua thiên địa, là như vậy không hợp với thời đại, không hợp với thiên
địa.
Cảm giác này vậy mà có chút giống với khí chất của Vương Phong bây giờ, đều
lạc loài không thuộc về cái này thế giới.
“Cái gì món đồ.” Vương Phong đi tới tò mò phất tay muốn đem nó vào giới chỉ,
chỉ tiếc dù hắn có làm thế nào thì nó cũng không hề đi vào, tựa hồ đối với tất
cả mọi thứ trong thiên địa này đều bị nó bài xích hoặc là những thứ trong
thiên địa này bài xích nó không thể tới gần nhau một dạng vậy.
“Thú vị.” Thấy thế Vương Phong càng hứng thú, hắn cũng không hiểu sao, khi
nhìn thấy thanh thước rỉ sắt này lúc hắn vậy mà có cảm giác thân mật, tựa như
lâu ngày không gặp đồng hương một dạng vậy.
Vương Phong lấy ra hắc kiếm của hắn, chuẩn bị chém tới thanh rước rỉ sắt một
cái, hắn muốn biết cái này thước sắt khiến hắn cảm giác thân thiết có hay
không dùng được, nếu là dùng được vậy thì hắn không ngại lấy nó làm kiếm,
không tại sao, chỉ vì nó khiến hắn thân thuộc mà thôi.
Vương Phong một kiếm trảm lên trên đó, theo đó “Keng” một tiếng vang lên,
thanh thước sắt vậy mà không hề di động một chút, nó vẫn là như vậy trầm ổn
như núi, mà tay của Vương Phong khi trảm xuống lúc vậy mà tê rần, tựa hồ chém
vào cái gì đó cứng rắn nhất trên đời khiến nó truyền lại lực chấn vậy.
Không tin tà, Vương Phong một lần nữa dùng hết sức lực bình sinh chém ngang
một kiếm về cắm dưới đất thanh thước sắt, “Keng.” Một tiếng nữa vang lên, lần
này lực chấn không phản về, bởi vì hắn thanh hắc kiếm đã kinh bị gãy đôi.
“Lợi hại.” Vương Phong thấy thế không sợ mà cười lớn một tiếng vui mừng, hắc
kiếm này nhưng là do Vương Bất Phàm cùng với Vân lão bí mật dùng Tiêm Kim Tiên
Thiết sáng tạo mà ra để dành riêng cho hắn, bởi thấy hắn không thể tu luyện
nguyên lực nhưng lại muốn làm Kiếm Tu cho nên hai người mới rèn cho hắn, nó bề
ngoài nhìn tuy bình thường nhưng kỳ thật là một cái bảo vật cực kỳ tốt.
Nhưng cái này bảo vật tốt vậy mà khi chém vào thanh thước sắt trước lại bị lực
phản chấn gãy, đây quả thật là chuyện không khoa học mà.
Vương Phong cũng không thử nó nữa, bởi vì hắn cũng không có cái gì cứng rắn
hơn hắc kiếm cho nên không biết thử thế nào, Vương Phong một kiếm dùng lực nắm
vào thanh thước sắt rồi dùng hết tất cả sức lực rút một cái.
“Bộp.” Vốn nghĩ thanh thước sắt này rất nặng nên Vương Phong dùng quá sức nhấc
lên, chỉ là không ngờ khi nhấc nó lên lúc vậy mà chỉ có chừng năm mươi trượng
trọng lực, cái này làm hắn hơi quá sức ngã chổng võ một cái.
“Nhẹ như vậy sao, ta tưởng ngươi nặng lắm chứ.” Vương Phong có chút thất vọng
khẽ nói, hắn thanh hắc kiếm trước đó cũng là nặng tới năm trăm cân, cầm vào
tay cũng rất là tiện, vốn tưởng rằng cây này thanh thước sắt hẳn là rất nặng
mới đúng, dù sao từ bề ngoài có trầm ổn như núi uy thế khiến cho hắn cảm giác
như vậy, nhưng đáng tiếc nó lại nhẹ hơn tưởng tượng.
“Hả.” Đang thất vọng Vương Phong vậy mà lập tức kinh hỉ, bởi vì thanh thước
sắt này vậy mà như hiểu ý hắn lập tức tăng lên trọng lực, một trăm cân, hai
trăm… cho tới năm trăm cân mới dừng lại.
“Ha ha, nhẹ đi.” Vương Phong thấy vậy cười ha ha một tiếng rồi khẽ nỉ non, mà
theo hắn nỉ non lúc thanh thước sắt lại nhẹ đi, thấy thế tiếp đó Vương Phong
lập tức ra lệnh nó biến to đi, mà thanh thước sắt này cũng lập tức to lên, sau
đó hắn lại ra lệnh nhỏ đi, vốn tưởng rằng có thể nhỏ bằng cây kim nhưng đáng
tiếc nó chỉ trở về hình dáng ban đầu là nhỏ hết cỡ, hơn nữa nó chỉ có thể to
theo kích thước mà không thể dài ra.
Dù vậy thì Vương Phong cũng không thất vọng, đạt được cái này kỳ lạ thanh
thước sắt đã đủ khiến hắn hài lòng, bây giờ dùng thanh thước sắt này làm kiếm
cũng là một ý nghĩa không tệ.
“Sau này theo ta đi, bằng hữu.” Vương Phong cầm thanh thước sắt khẽ vuốt ve
một cái khẽ nỉ non, mà thanh thước sắt kia như có linh vậy lập tức rung động
dữ dội như đáp trả hắn.
“Hả, ngươi vậy mà có linh tính.” Vương Phong thấy nó phản ứng không khỏi giật
nảy cả mình khó tin nói, bởi vì hắn là biết trên đời này ngoại trừ Lục Binh,
cũng chính là Thiên Địa Chi Binh ra thì không có món bảo vật gì có linh, mà
đối với cái kia Lục Binh hắn tuy rằng chưa thấy nhưng đọc qua sách cổ, trong
đó không hề có cái nào giống như thanh thước sắt này, điều này làm sao hắn
không giật mình cho được.
Chỉ là giật mình thì giật mình nhưng hắn cũng không quá quan tâm, Vương Phong
thu hồi tâm tình lập tức trở lại bình tĩnh mà hờ hững khẽ cười nhạt nói. “Mặc
kệ ngươi là cái gì, sau này gọi ngươi là Hắc Tố đi.”
“Rung rung.” Đáp trả hắn lại là một cái rung động dữ dội, tựa hồ đồng ý với
hắn đặt tên vậy.
“Ha ha.” Vương Phong cười khẽ rồi trên tay xé lấy một miếng vải đen quấn vào
một đầu của thước, cái này vải quấn vào Hắc Tố lúc lập tức đủ cho hai tay hắn
cầm lên mà không cảm thấy khó chịu, mà Hắc Tố dù bài xích với tất cả, nhưng
tựa hồ nó không muốn để Vương Phong khó chịu nên không phản đối vậy.
Vương Phong lại một lần nữa lấy ra một cái mắc kiếm treo lên, theo đó hắn đặt
Hắc Tố sau hông rời đi, bởi vì cái này Hắc Tố tựa hồ chỉ muốn xuất hiện ngoài
đời mà không muốn tiến vào không gian cho nên Vương Phong cũng không làm khó
nó trực tiếp vác lên hông, mặc dù với mười tuổi tiểu nam hài như hắn đeo lên
một thanh thước rỉ có chút quái gở nhưng vì hắn tuấn mỹ cho nên nhìn thế nào
cũng đều đẹp mắt…
Vương Phong chầm chậm đi khỏi sơn trại, chỉ là khi đi ra phía xa một đoạn lúc,
hắn nhịn không được quay đầu nhin lại, nơi này có thể nói là nơi bắt đầu của
hắn và Hắc Tố đi, Vương Phong có chút suy nghĩ.
………
Tây Băng Thành, một tòa thuộc về Thanh Tâm Cốc, lần trước hắn đi làm nhiệm vụ
lúc cũng đã đi ngang nhưng không có vào, lần này rốt cuộc có cơ hội nhìn kỹ
một cái thế giới này thành trì.
Chỉ thấy tòa này thành trì bề ngoài được bao phủ lấy một tầng băng vụ, những
này băng vụ trên tản mát ra băng khí dày đặc, chúng quấn quanh lấy tường thành
như đang bảo vệ tường thành một dạng vậy.
Tòa này thành trì cũng không có gì đại thế, có lẽ cũng là vì băng vụ che khuất
nên không thể thấy được khí độ của nó đi, Vương Phong có chút suy tư.
Mà lần này Vương Phong cũng không có đi vào xem ý tứ, nếu là trước đây chưa
hiểu rõ nội tâm lĩnh ngộ Kiếm Tâm để tâm tình hắn luôn thanh minh, tâm như chỉ
thủy thì bây giờ hắn có thể không ngăn được tò mò đi vào đi.
“Còn có mười ngày nữa là Thi Yêu Di Tích mở ra, cũng là lúc trở về làm chuẩn
bị.” Tuy rằng hắn không nghĩ đi vào nhưng cũng có chút tiếc nuối, chẳng qua tu
luyện vẫn là quan trọng nhất, vứt bỏ tạp niệm Vương Phong lập tức hướng về
Thanh Tâm Cốc địa điểm đi tới.
Hắn bây giờ Kiếm Tâm đã hình thành, như vậy hẳn là được tông môn cho phép đi
vào di tích đi.