Thi Diệp Thảo


Người đăng: a123456

“Thi Diệp Thảo.” Nhìn cây to chừng năm trượng kia Vương Phong không khỏi nở nụ
cười, loại này Thi Diệp Thảo có thể nói là chuyên ăn thịt những sinh vật có
huyết nhục, mà những sinh vật bị nó ăn vào lúc sẽ bị luyện hóa hết thảy khí
huyết rồi bị ném đi.

Cái kia khí huyết bị luyện hóa lúc sẽ lập tức hội tụ tại rễ cây của nó, có thể
nói nếu tu sĩ luyện hóa đi cái này rễ cây vậy khí huyết sẽ tăng trưởng, thân
thể cũng sẽ cường tráng lên rất nhiều, loại này Thi Diệp Thảo công dụng thậm
chí còn mạnh hơn cả thi đan con kia cự nhân cương thi trước đó Vương Phong
từng giết.

Tất nhiên muốn lấy được nó cũng không phải là dễ dàng như vậy, dù sao một cây
diệp có thể ăn thịt sinh vật vậy cũng không phải là cái gì cây tầm thường.

“Là ai.” Vì Vương Phong không che giấu mà quang minh chính đại đi tới nên đám
kia yêu thi cùng với năm người lập tức cảm nhận được, theo đó bọn họ quay đầu
lại, đập vào mắt là một thiếu niên tuổi chừng mười tuổi, tuy rằng còn nhỏ
nhưng đã bắt đầu hiện rõ đường nét của một mỹ nam tử.

Hắn khí chất dị thế mà độc lập, khi nhìn vào lúc sẽ khiến người cảm giác cực
kỳ tang thương không hợp với tuổi, hắn đứng đấy như không ở cái này thời đại
này mà là từ một cái thời đại hay một cái thế giới khác đi tới vậy, non nớt mà
lại tang thương, hiện tại nhưng không ở cái thời đại này, đây là cảm giác đầu
tiên khi nhìn thấy hắn, mười phần mâu thuẫn.

Cũng phải thôi, từ ngày Vương Phong thức tỉnh kiếp trước trí nhớ lúc, hắn cũng
đã thay đổi rất nhiều….

“Hóa ra là vị này sư đệ.” Nhìn thấy là một người tới Dương Tiêu mấy người
không khỏi thở nhẹ một hơi, tuy rằng không biết hắn tên gì nhưng bọn họ chỉ
cần biết tu sĩ có thể vào đây vậy thì đều là đồng môn, điều này cũng làm bọn
họ thở nhẹ một hơi.

“Ngao”. Bốn con thi yêu kia nhìn thấy là nhân loại tới thì gào lên, ánh mắt
càng thêm âm u đảo qua mấy người.

“Vị này sư đệ không biết có hứng thú hay không với cây này Thi Diệp Thảo.”
Dương Tiêu cầm đầu mấy người nhìn Vương Phong cười hỏi, bọn họ lần này đối đầu
với bốn con thi yêu là điều rất nguy hiểm, cộng thêm một bên Thi Diệp Thảo bất
cứ lúc nào cũng có thể tấn công nên cục diện khá bế tắc, nếu bây giờ có thêm
một người nữa giúp đỡ vậy thì càng tốt.

Quản chi Vương Phong từ bề ngoài chỉ nhìn thế nào đều là phàm nhân khí huyết
cũng vậy, dù sao một phàm nhân mà có thể sống tới hôm nay đi tới đây mà không
có chút thủ đoạn thì ai tin cho.

“Thứ này ta muốn toàn bộ.” Vương Phong cười cười đảo qua bốn con thi yêu rồi
nhìn mấy người chậm rãi nói, gốc này Thi Diệp Thảo tuy rằng không giúp được
hắn nhưng nếu là ra tay đánh với nó một lần cũng không phải là ý kiến tồi,
chẳng qua hắn lại không có hứng thú để đám người nào quan chiến cho nên nói
vậy để đuổi đám người này rời đi.

Nghe hắn nói mấy người khóe miệng không khỏi giật giật, tên này vừa tới mở
miệng đã là muốn tất cả linh dược, hắn cũng không nhìn xem bây giờ đang đối
diện với hắn là ai sao, quả thật là cuồng hết chỗ nói mà.

“Cái này thứ cho vi huynh lực bất tòng tâm, bọn ta mấy huynh đệ đã thấy được
thứ này vậy thì không bỏ qua được, chính vì vậy nếu sư đệ không nghĩ giúp vậy
mời rời đi cho, nếu không nguy hiểm tới vậy vi huynh cũng không có sức mà bảo
bệ vị này sư đệ.” Dương Tiêu hai mắt nheo lại rồi chậm rãi nói, nếu không phải
vì là đồng môn hắn đã nhịn không được động thủ rồi, tiểu tử này quá cuồng mà,
chẳng qua vì sau lưng hắn còn có mấy người nên không tiện.

Dù sao những người này là hắn trên đường thu phục được, nếu hôm nay hắn thật
động thủ vậy rất khó tránh khỏi có tiếng gió, tới lúc đó thì thật phiền phức,
chính vì vậy hắn chỉ có thể dùng từ đuổi hắn rời đi, dù sao ai biết lúc sau
nếu thật lưỡng bại câu thương thì tên này có thò ra một chân hay không.

“Không phải là một gốc cây linh dược sao, ngươi thật nhiều lời, trên đời này
nắm đấm to chính là to nhất đạo lý.” Vương Phong đảo qua mấy người rồi cười
nhạt nói, năm đó hắn xuất đạo lúc chỉ cần thấy thứ có thể giúp được mình đều
sẽ ra tay cướp, chính vì vậy khi đi tới đỉnh phong lúc hắn vẫn là có rất nhiều
kẻ thủ, chẳng qua khi hắn đi lên đỉnh phong lúc đã mạnh tới mức không người
tưởng tượng nổi, cộng thêm hắn có Vương Luân làm chỗ dựa cùng với mảnh kia
thiên địa đang chống Thiên Ma nên đám người kia cũng không làm sao hắn.

“Nắm đấm to nhất là đạo lý sao?” Dương Tiêu đám người nghe hắn nói hai mắt
không hỏi phát lạnh nhìn lấy hắn, đây quả thật là khiêu khích bọn họ mà: “Đã
vậy thì chúng ta đành phải ai nắm đấm lớn nhất thì người đó có được Thi Diệp
Thảo vậy.”

“Đích thật là như vậy.” Vương Phong ánh mắt thâm thúy nhìn lấy Thi Diệp Thảo
một cái rồi nở nụ cười quỷ dị nhìn mấy người sau đó lui ra phía sau hơn ngàn
trượng nhìn bốn con yêu thi cùng năm người, thần sắc ở giữa nói không hết
nghiềm ngẫm, mấy kẻ này bề ngoài chỉ cảm thấy Thi Diệp Thảo không thể di
chuyển cho nên nghĩ rằng dễ dàng nắm lấy nó nhưng lại không biết sự kinh khủng
của nó.

Thử nghĩ nếu nó bình thường vậy thì ở trong Thi Yêu di tích những sinh vật kia
cũng không thể trở thành nó thức ăn để nó tồn tại tới bây giờ.

Nhìn Vương Phong phản ứng mấy người suýt phun vũng máu, tiểu tử này vừa rồi
còn không phải nói nắm đấm to là đạo lý sao, làm sao bây giờ lại lui ra làm
hoàng tước, hơn nữa còn là trắng trợn dương mưu làm hoàng tước không thèm ẩn
giấu, ngươi nói trước đó ngươi đi tới thấy bọn ta thì không thể ẩn dấu ngồi
một bên quan chiến rồi đi ra được sao, như vậy thì bị người hố nhưng cũng sẽ
không phẫn nộ đi nơi nào, nhưng tiểu tử này hết lần khác lại ở trước mặt sử
dụng dương mưu, quả thật là khinh thường bọn họ mà.

Chẳng qua bây giờ không phải lúc trở mặt, dù sao chuyện hôm nay cùng lắm cũng
chỉ cho hắn một cái giáo huấn mà thôi, còn đám này yêu thi nhưng phải lấy tính
mạng ra để đấu, bọn họ tự nhiên biết nặng nhẹ.

“Đã vậy thì chiến trước đi.” Dương Tiêu cầm đầu mấy người nói, trong tay hắn
xuất hiện lấy một thanh kiếm, quanh thân nó hàn mang bức người tựa như có thể
trảm phá mọi thứ.

Nhìn thấy Dương Tiêu rút kiếm ra Vương Phong nụ cười càng sâu, Thi Điệp Thảo,
bình thường những sinh vật ở trong phạm vi công kích của nó vậy thì nó có thể
chờ đợi để con mồi để lộ sơ hở rồi tấn công, nhưng nếu ngươi tại trong phạm vi
công kích của nó mà sử dụng huyết khí vậy thì nó sẽ không thể chờ đợi được
nữa, bởi vì loại này ăn thịt thảo chung quy linh trí rất thấp, chúng có chăng
chỉ có thể săn bắt con mồi bằng bản năng mà thôi.

Hơn nữa từ trên cây này Thi Diệp Thảo vậy mà để Vương Phong cảm nhận được nó
mạnh mẽ hơn cái kia cự nhân cương thi, chính vì vậy hắn không ngại đứng một
bên quan chiến, còn đám người kia có chết hay không thì hắn cũng lười quan
tâm.

“Rung rung.” Quả nhiên, ngay khi Dương Tiêu rút ra binh khí vận dụng khí huyết
lúc mặt đất bắt đầu lắc lư rung động, cả đại địa bán kinh ngàn dặm bắt đầu để
ra từng vết nứt tựa như có thứ gì đang di chuyển tại phía dưới vậy.

“Vù vù.” Từng gốc cây to lớn lập tức từ đại địa lao lên, nó mỗi một rễ cây
chiều rộng đều to lớn chừng mười trượng, từ ngoài nhìn tới tựa như Mộc Mãng
lao ra vậy.

Trên từng rễ cây có lấy tràn ngập huyết tinh chi khí, tựa hồ những này gốc cây
này đã từng đồ sát rất nhiều sinh linh, chúng đỉnh rễ đều giống như một cây
chiến kích sắc bén có thể đâm thủng mọi thứ, cả thiên không theo đó đều bị hơn
một trăm rễ cây che phủ lấy khiến cho một mảnh không gian chìm vào hắc ám.

“Tới rồi sao.” Vương Phong bình tĩnh đảo qua những cái rễ cây kia khẽ nỉ non,
đây chính là sức mạnh chân chính của Thi Diệp Thảo khi bị kích thích, kỳ thật
đám người Dương Tiêu huyết khí là không thể kích thích nó như vậy, chẳng qua
vừa rồi Vương Phong khi bước tới gần Thi Diệp Thảo có chút thi triển một chút
thủ đoạn khiến nó bị kích thích tới tận cùng như bây giờ mà thôi.

Mà thật không may cho Dương Tiêu đám người, bị người hố còn không biết gì cả!

“Cái quỷ gì.” Nhìn thấy hơn một trăm gốc cây mỗi một gốc đều to chừng trăm
trượng kia Dương Tiêu mấy người con ngươi co rút kinh hô, bọn họ cũng đã đọc
qua tin tức về loại này Thi Diệp Thảo nên tự nhận là biết nó tất cả thủ đoạn,
chẳng qua bây giờ tình huống tựa hồ đã khác hẳn với mấy người dự liệu.

“Vù vù.” Hơn một trăm gốc cây lấy tốc độ cực nhanh cùng bá đạo nhất phương
thức lao tới những này thi yêu cũng đám người, chúng mỗi đi qua đại địa vỡ
nát, huyết tinh chi khí tàn phá bừa bãi, giờ khắc này những này rễ cây như nộ
hải triều dâng, nhẫn chìm hết thảy.

“Giết.” Dương Tiêu không suy nghĩ nhiều một kiếm lăng lệ mà bá đạo lao về
những rễ cây kia.

Kiếm quang mỗi nơi đi qua mọi thứ bị cắt, cả một khu rừng đã hỗn loạn càng
thêm hỗn loạn không chịu nổi.

“Giết.” Mấy người phía sau hắn cũng không chần chờ trong tay binh khí xuất
hiện đánh ra nhất kích mạnh nhất, tất cả đều là vừa đánh vừa lui, tình huống
bây giờ đã là mất đi kiểm soát, chính vì vậy lui ra là tốt nhất.

Chỉ tiếc bọn họ vẫn khinh thường loại này cây ăn thịt, chỉ thấy những rễ cây
kia bị chém đứt lại lập tức mọc trở lại, chúng tựa như liên miêng không dứt
vậy, quản chi ngươi có thể chém đứt thì chúng lại sinh sinh.

“Ngao.” Đám kia yêu thi cũng là bản năng cảm nhận nguy hiểm cùng áp lức, lập
tức không chần chờ tế ra thi đan, mỗi một viên thi đan đều lóe lên nhàn nhạn u
quang như có thể chiếu sáng lấy vùng trời đã bị che khuất này.

Bốn viên thi đan lập tức bị áp súc tới tận cùng, chúng xung quanh vốn đã ảm
đạm u quang giờ khác này như Liệt Nhật có thể đốt cháy vạn vật, theo đó cả
vùng không gian bắt đầu trở nên nóng rực tựa như sắp bị hòa tan.

Theo nhiệt độ tăng lên, những rễ cây kia khi sắp chạm tới chúng lúc lập tức bị
đốt cháy thành tro, chỉ là dù bị đốt cháy thì rễ cây vẫn là liên miên không
dứt lao tới.

“Ầm ầm.” Từng tiếng vang lên, cả đại địa đều rung chuyển theo từng đợt va
chạm, chỉ thấy những kia rễ cây kia liên miên không dứt mạnh mẽ phá vỡ từng
đòn đánh của hai bên, theo đó chúng quấn lấy bốn con thi yêu cùng với năm
người, ngạnh sinh siết chặt lấy rồi kéo trở về bản thể Thi Diệp Thảo.

Tại những rễ cây này quấn chặt lấy con mồi thì quản chi Thi Yêu hay là Dương
Tiêu bốn người cũng không thể mảy may phản kháng, lộ ra cực kỳ vô lực.

“Phốc”. một tiếng, bốn thi yêu cùng năm người trực tiếp bị ném vào trong miệng
nó, chỉ thấy hai lá diệp to lớn kia trực tiếp kẹp lại, theo đó một mùi vị
huyết tinh từ nó tàn mát mà ra.

“Thú vị, vậy mà sắp lột xác.” Vương Phong lạnh nhạt nở nụ cười nhìn lấy Thi
Diệp Thảo, linh dược đẳng cấp chỉ chia làm năm cấp bậc, Nhân Dược, Địa Dược,
Thiên Dược, Tiên Dược và cuối cùng là Thần Dược, mà loại này Thi Diệp Thảo
đẳng cấp đã là Nhân Dược đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là tấn cấp thành Địa
Dược.

Hắn để ý không phải là nó có thể hay không tấn thăng tới Địa Dược mà là nó có
thể hay không để hắn hứng thú động thủ, phải biết trên đời này linh dược có
thể đánh nhau vậy cũng chỉ có Thần Dược mới có thể làm được, mà loại này Thi
Diệp Thảo nhưng là một loài cực kỳ đặc biệt nên mới có thể làm được.

Có thể nói trên đời này chỉ có nó là đặc biệt tới nỗi không phải Thần Dược lại
có thể đánh nhau, mặc dù không phải trân quý nhưng có thể lấy làm luyện tay
cũng là một ý nghĩ không tồi.

Vương Phong ngồi đấy chờ đợi Thi Diệp Thảo có thể thăng cấp, hắn bây giờ thần
thái là như vậy ung dung không vội, tựa hồ dù Thi Diệp Thảo có thể thăng cấp
hay không hắn cũng không để ý.


Kiếm Phá Chư Thiên - Chương #15