Cự Nhân Cương Thi


Người đăng: a123456

“Grừ.”Nhìn thấy đồng loại bị tàn sát lúc cầm đầu cương thi khẽ gào một tiếng,
theo đó thân hình nó lập tức biến to thành trăm trượng như một cự nhân có thể
khai thiên tích địa, nó ánh mắt quang mang đảo qua mọi nơi trong tầm mắt.

Khi nó đảo qua lúc lập tức xác định một cái tọa độ rồi một quyền như mang theo
vạn quân lực lượng đánh tới, quyền thế mỗi nơi đi qua gió nổi mây vờn, cả đại
địa đều run rẩy, một quyền như có thể quét quang tất cả đánh về một phía.

Mà đang trốn trong bóng tối Vương Phong cảm nhận một quyền kia đánh tới lúc
cũng không quá giật mình, Hắc Tố Kiếm nơi tay chém ra một kiếm về cái kia nắm
đấm khổng lồ.

Hắn một kiếm này mang theo vô địch ý chí mà tới, vô cùng vô tận lực không dứt
lực lượng gia trì lên một kiếm của hắn, Hắc Tố Kiếm mang theo bạch quang vờn
quanh như chiếu sáng thiên không trong đêm tối, mỗi nơi đi qua vạn vật theo đó
tĩnh lặng lạ thường.

Một cự quyền như một tòa núi cùng một kiếm lực va vào nhau vang lên “Đùng” một
tiếng, chỉ thấy cự nhân cương thi trực ngạnh sanh bị chém bay về sau mấy ngàn
mét, những nơi đi qua cây cối gãy nát chỉ để lại một vệt trống rỗng nối liền
tới nơi xa!

“Gào.” Cự nhân cương thi gào một tiếng đau đớn, vừa rồi một kiếm kia để nó cảm
nhận được vô cùng không dứt sức mạnh, mặc dù loại này sức mạnh không thể trực
tiếp diệt sát nó nhưng lại vĩnh vĩnh không dứt, nó tựa hồ sức mạnh đi trước bị
trấn sát lại có sức mạnh phía sau lao lên chống đỡ vậy, nó là như vậy liên
miên không dứt.

“Đáng tiếc vẫn chưa đột phá tới Kiếm Ý cảnh giới, nếu không một kiếm kia đủ
giết ngươi rồi.” Vương Phong có chút tiếc nuối nói, hắn kinh qua ký ức thức
tỉnh sau khi Kiếm Tâm đã lĩnh ngộ tới viên mãn, chỉ còn một chút nữa thôi là
có thể lĩnh ngộ ra kiếm ý, chẳng qua hắn bây giờ vẫn chưa thể đột phá, bởi vì
hắn đang cần một cái cơ duyên để cho hắn có thể hoàn mỹ hơn lĩnh ngộ Kiếm Ý.

Mà Vương Phong lần này Thiên Địa Kiếm Thể bên trong tính năng cũng chỉ thiếu
một chút nữa là đột phá thêm một nấc, chỉ cần chờ Kiếm Ý lĩnh ngộ sau khi là
nó cũng trực tiếp tăng lên.
“Giờ thì giải quyết những này phiền phức đi.” Ánh mắt đảo qua những con cương
thi còn sống kia Thiên Y nhất niệm động, theo đó thiên không xuất hiện lấy
mười cái lông vũ ngự ở trên thiên không, trong đêm tối chúng tản mát ra nhàn
nhạt bạch quang chiếu rọi vào từng con cương thi.

“Giết.” Một tiếng quát vang lên, mười cái lông vũ lập tức lấy tốc độ cực nhanh
đâm về còn sót lại mấy con cương thi, vũ kỹ do tồn tại như hắn trước đó chung
quy không phải ai cũng có thể sáng tạo ra, không phải là cái gì thấp kém loài
có thể đón đỡ nha.

Chỉ thấy vài con còn sót lại cương thi cố gắng di chuyển để tránh những lông
vũ kia nhưng khi chúng khẽ di chuyển được một chút thì lông vũ lập tức đổi
phương hướng lao tới, cái này lông vũ hiển nhiên là tự động xác định tọa độ
của mục tiêu.

“Phốc” Từng tiếng, ngoại trừ cự nhân cương thi kia tất cả những con còn lại
cương thi trực tiếp bị đâm thủng yết hầu hoặc là mi tâm rồi ngã xuống tại chỗ.

“Đã xong, cũng là lúc nên tới chúng ta” Vương Phong nở nụ cười nhìn cự nhân
cương thi kia khẽ nói, hắn Thiên Địa Kiếm Thể sau khi cướp đạt Vĩnh Hằng hạt
giống năng lực sau khi cũng có thể diễn sinh ra vô cùng vô tận Kiếm Lực cho
nên hôm nay dù dùng nhiều như vậy Phượng Vũ Chư Thiên cũng không thấy yếu đi
phần nào.

Có thể nói Vĩnh Hằng hạt giống là một loại khiến tu sĩ thèm khát cái gọi là vô
cùng vô tận sức mạnh, có nó lúc Vương Phong sẽ không bao giờ phải lo lắng
trong chiến đấu ý thức hay kiếm lực cạn kiệt rồi dẫn tới thất bại.

“Gừ” Cự nhân cương thi gầm lên một tiếng vang vọng không gian, chấn động tới
mức đại địa lắc lư vài cái, nó hai mắt đã trở nên huyết hồng nhìn lấy Vương
Phong như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

“Phẫn nộ sao, hi vọng ngươi có thể khiến ta đủ quen thuộc trở lại với thể chất
của mình.” Vương Phong cười nhạt nhìn nó rồi chậm rãi nói, hắn thể chất là gần
đây mới thức tỉnh trở lại cho nên đang rất cần lịch luyện để làm quen trở lại
với thể chất đây.

Vương Phong hai chân dẫm sâu vào lòng đấy rồi đẩy một cái, thân hình hắn theo
đó lấy tốc độ tuyệt luân lao về cự nhân cương thi chém ra một kiếm.

Đáng sợ đến vô cùng vô tận năng lượng tràn ngập tại ở giữa thiên địa, thao
thiên sát phạt chi thế quét đãng không gian, mặt đất rung động theo kiếm lực
mà bắt đầu nhẫn chìm vào đại địa, Vương Phong giờ khắc này như hóa thành tu
la, khí thôn bát phương, đồ sát vạn linh trong Cửu Thiên Vạn Vực, thanh sắt
nhìn đã rỉ sét kia từ trong tay nhỏ bé của hắn nhưng lại khiến người cảm giác
như một thanh Thần Kiếm có thể chấn vỡ tất cả, hào quang chiếu rọi bóng đêm
đánh tới.

Cự nhân cương thi cũng không yếu thế nắm đấm dùng sức đánh ra, cường liệt
cuồng bạo quyền lực giống như khai sơn phá thạch, phá toái không gian, trùng
kích mà tới.

Ầm ! ! !

Một kiếm một quyền trực tiếp lấy phương thức bá đạo va chạm vào nhau nổ vang
một tiếng thật lớn, cả đại địa nghàn trượng ngạnh sanh bị nhẫn chìm sâu vào
lòng đất.

“Sảng khoái, tới tiếp”. Vương Phong bị đánh lui về sau trăm trượng nhưng vẫn
cười to lại lao lên chém tới cự nhân cương thi.

Vô cùng vô tận không dứt kiếm lực trực tiếp oanh ra, bạch quang huy hoàng
chiếu rọi, mãnh liệt áp lực tản mát mà ra theo kiếm chiêu.

Một kiếm quyết tuyệt mang theo sát phạt chi thế như có thể đồ sát hết thảy.

Một kiếm hung hăng càn quấy như muốn phá toái thời không, càn khôn vì đó điên
đảo, thương khung vì đó bị trảm làm hai!

Kiếm chiêu chưa tới nhưng bản năng đã bắt đầu cảm thấy nguy hiểm, cự nhân
cương thi không chần, quyền đầu hóa thành trảo mà tới, trảo phong sắc bén xảo
quyệt, mỗi nơi đi qua không gian để lại một vệt u quang khiến lòng người phát
lạnh.

Nhìn thấy cự nhân cương thi hóa trảo lúc Vương Phong cười nhạt chém tới biến
thành đâm tới, chói mắt chỉ quang tựa như kia trong đêm ngọn hải đăng lóe
sáng, tuy ánh sáng rất yếu ớt nhưng lại như là ánh sáng dẫn dắt phương hướng.

Một kiếm đâm tới này sắc nhọn không gì có thể chống đỡ, bạch quang trải qua
từng vệt sáng vứt ngang thiên không, nó mỗi nơi đi qua Phong Vân loạn lạc, hắc
ám tan biến.

“Phốc” một tiếng như một tờ giấy bị đâm thủng, Vương Phong một chỉ trực tiếp
đâm thủng một trảo kia rồi lao vào thân thể cự nhân cương thi, chỉ là một trảo
kia cũng là đánh vào thân thể hắn khiến hắn bay ra mấy ngàn trượng rồi mới
đứng vững.

“Gào.” Cự nhân cương thi bị thương nộ hống một tiếng, quanh thân nó u quang
chiếu rọi, không gian bắt đầu lắc lư, mãnh liệt áp lực từ nó tản ra khiến cả
vạt vật kìm chế.

Thân thể nó giờ khắc này vốn đã màu trắng xám vậy mà trực tiếp biến thành màu
huyết hồng, cả thân thể cương khí lan tràn ra, nó mỗi một cơ nhục trong bắt
đầu co lại.

“Oành---“ từng tiếng vang lên, thân hình đã trở thành thon dài hơn cự nhân
cương dồn hết tất cả cương khí vào bàn tay rồi lấy tốc độ nhanh như chớp giật
một trảo đánh về Vương Phong.

Một trảo sắc bén, thao thiên cương khí, tựa như nộ hải sóng lớn.

Một trảo kia khiến lòng người sợ hãi, tựa hồ nó là đại diện cho Từ Thần, rút
hết sinh cơ, lấy đi sinh mệnh, không cho sinh linh tồn tại!

“Cạn sức lực rồi sao, vậy thì tới đây đi, ta cũng muốn xem ngươi mạnh tới mức
nào.” Vương Phong nhìn một trảo kia cười to một tiếng, hai mắt hắn theo đó
thao thao quang mang lóe lên, hắn nhẹ nhàng dơ một ngón tay trái lên, theo đó
một cái lông vũ hiện ra, cái này lông vũ không phải bạch quang mà là huyết
quang, nó trên tản mát ra từng đợt sát khí như có thể hủ tan bất kỳ thứ gì,
mũi lông nó tuy rằng không phải sắc bén nhưng lại khiến người cảm giác như có
thể đâm thủng vạn vật vậy.

Sát khí trên đấy là Vương Phong đời trước giết địch mà tích tụ lấy ra, sau khi
chuyển kiếp sau nó vẫn là như vậy ẩn dấu sâu trong linh hồn hắn, mà bây giờ
sau khi hắn thức tỉnh lúc rốt cuộc cũng không kiềm chế được hiện ra theo.

Tuy rằng hắn chỉ dùng một chút thôi nhưng không phải cái gì cũng có thể đón đỡ
được, phải biết năm đó hắn thế nhưng có thể nói là Tử Thần, là ác ma chuyên đi
gạt hái sinh mệnh của vạn linh, trong mảnh thiên địa trước kia số lượng sinh
linh phản bội lại thiên địa bị hắn gạt hái, bị hắn đồ sát qua Thiên Ma không
biết là dùng bao nhiêu ức ức sinh mạng mới có thể tính tới.

Nhất là năm đó vì một chuyện trong gia đình mà nổi giận lúc càng không biết
giết bao nhiêu người, có thể nói năm đó hắn giết tới long trời lở đất, mảnh
kia thiên địa vì đó mà trở thành một mảnh huyết hồng, thiên địa đều theo đó mà
phun sát cơ cũng không quá đáng, trong đó không có thiếu qua tồn tại như Thiên
Quân bây giờ, có thể nói hắn sát khí trên thân dám nói đệ nhị vậy không ai dám
nói số một.

Mà đây là Phượng Vũ Chư Thiên tầng thứ hai, mặc dù bây giờ sử dụng có chút
miễn cưỡng nhưng hắn có Thiên Địa Kiếm Thể làm trụ lực nên cũng không có cái
gì gọi là không khỏe.

“Vù.” Huyết hồng lông vũ theo hướng lao về cự nhân cương thi, mỗi nơi đi qua
để lại một vệt huyết hồng như tà dương chiều về chiếu rọi, sát khí trên đó như
muốn Xóa đi dấu vết của vạn linh.

Không có tiếng kêu vang lên, có chăng chỉ là một vệt hồng quang xuyên thủng
một trảo kia theo đó cắm ngay vào mi tâm của cự nhân cương thi, thân hình nó
cứ vậy đứng im tại chỗ, sát ý trên huyết hồng lông vũ đang xâm lẫn thân thể nó
tàn phá hết thảy.

Quân Thuật chung quy là Quân Thuật, quản chi là con này cương thi cảnh giới
cao hơn hắn cũng vậy không thể chống đỡ.

Nở nụ cười đảo qua những xác chết cương thi kia Vương Phong đi tới xé ngực
chúng rồi lấy ra thi đan, một viên tản mất ra nhàn nhạt tinh khiết lực lượng,
trên thân nó ánh sáng như có thể tinh lọc thân thể hết thảy tập chất khiến cho
khí huyết càng thêm dồi dào.

Mặc dù hắn không cần cái này Thi Đan nhưng cho Hạ Băng nha đầu cũng không phải
là không được, thu hồi xong thi đan Vương Phong không dừng lại bước tiếp về
trước, mục tiêu của hắn là trung tâm của Thi Yêu di tích, bởi vì nơi đó từ lúc
Vương Phong bước vào đây lúc đã cảm nhận được một số thứ, mà nếu hắn cảm nhận
được vậy Hạ Băng nha đầu cũng cảm nhận được đi, dù sao nàng Thiên Địa Chủ Hồn
chính là có thể nhìn thấu hết thảy ảo diệu, nếu nơi này có của quý thì với nha
đầu kia tính cách không tới tham gia náo nhiệt mới là lạ, như vậy đi tới đó tụ
tập cũng không muộn.

Sáng sớm, tuy rằng ở trong di tích không có Liệt Nhật nhưng từ đây nhìn lên
thiên không vẫn có thể cảm nhận được bây giờ là một ngày mới.

Bước về trước, Vương Phong vẫn là như vậy đi từ từ không nhanh không vội, mà
đi được một đoạn lúc hắn vậy mà cảm nhận được mấy con yêu thi đang ở gần đây,
hơn nữa trong đó còn có nhàn nhạt mùi vị nhân khí.

Bước chân tăng thêm tốc độ, vượt qua mấy trăm mét đoạn được, đập vào mắt là
hắn là có đấy bốn con thi yêu cùng với năm người.

Thi yêu bề ngoài nhìn tới rất giống với một con sói, chỉ là quanh thân chúng
ngoại trừ hình thể giống ra thì khí tức lại âm u quỷ dị, bọn chúng di chuyển
trong thân thể có chút cứng ngắc, vì tại trong thi yêu di tích cùng với bề
ngoài nên vừa nhìn đã đoán được đây là một con thi yêu.

Mà đối diện chúng là có năm người, mỗi người đều tuổi chừng mười bốn linh,
nhìn thấy năm người lúc Vương Phong là có nhận ra, bọn họ năm người là Dương
Tiêu đám người lần trước mời hắn cùng đi.

Nhìn thấy hai bên có xu thế đánh nhau Vương Phong không khỏi đảo qua xung
quanh một vòng rồi dừng lại ở một góc cây to chừng năm trượng, từ ngoài nhìn
tới này cây diệp có lấy hai cành lá, một cành trên và một cạnh dưới, ở giữa
hai cảnh có thể nhìn thấy nhàn nhạt sáu cái mũi nhọn như sáu cây răng vậy.


Kiếm Phá Chư Thiên - Chương #14