Cái Bóng


Người đăng: a123456

Vương Phong cũng là cực kỳ giật mình trước lực bài xích của Hắc Tố, hắn cũng
không ngờ ngoại trừ hắn ra thì Hắc Tố không cho ai nhấc lên, chỉ là tuy giật
mình nhưng càng nhiều hơn là vui mừng, bởi vì cái này ý nghĩa Hắc Tố cực kỳ
nghịch thiên, hơn nữa ngoài hắn ra thì Hắc Tố tựa hồ không chấp nhận bất kỳ ai
vậy.

Nhìn mấy người đang nhìn mình, Vương Phong cũng hiểu ý bọn họ, lập tức tiến
tới một tay nắm lấy Hăc Tố Kiếm, trịnh trọng, dễ dàng, nhưng lại có thể đem
món đồ mà hai người đủ uy áp Cửu Thiên cũng không nhấc được.

“Xem ra thanh sẳt, không, là thanh kiếm này chỉ nhận Phong Nhi là chủ nên hắn
có thể nhấc được.” Vương Bất Phàm thấy vậy nhàn nhạt nói, vốn muốn nói thanh
sẳt rỉ nhưng nghĩ lại hay là thôi, dù sao cái này không bình thường thanh sắt
mà gọi vậy thì không hợp, nếu Vương Phong đã dùng nó làm kiếm vậy thì gọi là
kiếm đi.

“Ha ha, có thể chặt đứt Tiên Kiếm kia, như vậy nó hẳn không phải phàm vật, tuy
rằng không biết cụ thể cái gì cấp độ, nhưng cũng không kém Thiên Quân Chân Khí
đi.” Vân lão cũng gật đầu rồi cười nhạt nhòa nói.

“Đúng vậy, xem ra nó có duyên với Phong nhi.” Thanh Lộ cũng cười vui mừng nói,
tuy rằng nàng không thử nhấc qua thanh kiếm này, nhưng mà nếu hai người trước
đã không thành công nhấc lên được, như vậy nàng có tiến tới cũng không có ích
lợi gì, dù sao nàng có mạnh cũng không thể mạnh hơn Vương Bất Phàm được.

“Phải rồi, tiểu tử ngươi khí chất vậy mà hoàn toàn thay đổi, không lẽ là ngươi
đã lĩnh ngộ ra Kiếm Tâm sao.” Vương Bất Phàm ánh mắt nhìn kỹ Vương Phong một
cái rồi nói, Kiếm Tâm là ở sâu trong cơ thể, nếu không mạnh mẽ là không thể
nhìn được, mà hắn vì không muốn phá hủy thân thể của Vương Phong cho nên không
dám nhìn.

“Nghe hắn nói, ba người còn lại không khỏi nhìn Vương Phong một cái, hắn bây
giờ đích đã thay đổi rất nhiều, một thân hắc y, tuấn mỹ khuôn mặt cùng dáng
người hoàn mỹ tuy rằng không thay đổi, nhưng khí chất của hắn bây giờ vậy mà
có thêm một tia tự tin cùng với dị thế mà cô độc…

Vương Phong không trả lời mà thả ra một tia Kiếm Lực bao quanh lấy thân thể
hắn để mọi người cảm nhận xem.

“Không tồi, nếu đã lĩnh ngộ được Kiếm Tâm như vậy thì ước mơ thành Kiếm Tu của
ngươi rốt cuộc có thể bắt đầu được rồi.” Vương Bất Phàm mấy người thấy thế
không khỏi cười ha hả rồi chúc mừng hắn nói.

“Phụ thân, ta có thể đi thức tỉnh hạt giống nghi thức được sao.” Vương Phong
thu hồi Kiếm Lực rồi mỉm cười chờ mong nhìn hắn hỏi, tuy rằng trước đó không
có nguyên lực là có hạt giống cũng vô dụng, nhưng mà hắn bây giờ đã có Kiếm
Lực làm nguồn sức mạnh, cho nên hắn cũng muốn đi thử xem, bởi vì cái kia “Tia
sáng” trong không gian lỗ đen trước đó dung nhập vào hắn lúc cho tới bây giờ
không thấy phản ứng, chính vì thế hắn muốn dùng nghi thức để thứcc tỉnh hạt
giống xem có thể hay không để “Tia sáng” kia thức tỉnh đi ra.

“Được, lần này ta tới cũng là vì chuyện này, ngày mai nghi thức sẽ bắt đầu,
các ngươi tốt nhất chuẩn bị tâm lý.” Vương Bất Phàm cũng đồng ý nhìn Vương
Phong rồi chuyển sang Hạ Băng nói.

“Vâng.” Vương Phong hai người vui mừng đáp.

“Được rồi, chúng ta trở về thôi.” Vương Bất Phàm cũng gật đầu rồi nhìn Vân lão
cùng Thanh lộ nói, theo đó cả ba người biến mất tại chỗ.

Vương Phong hai người ở lại cũng tán gấu đôi câu rồi ai trở về phòng nấy.

……..

Thanh Đàm Tế Đàn, nó là nơi dùng để thức tỉnh hạt giống của các đệ tử Thanh
Tâm Cốc.

Hôm nay, cũng như mọi ngày, tại đây vẫn là như vậy yên tĩnh.

Bởi vì Thanh Tâm Cốc đệ tử đều rất ít, mà thế hệ sau thì vẫn chưa tuyển chọn,
chính vì vậy cái này Tế Đàn sau khi dùng cho đời mời đệ tử sau thì rất ít
người tới đây.

Tòa này tế đàn trên có một tấm bia, trên tấm bia phù văn vờn quanh đan xen mà
thành một cái hạt giống, cụ thể là cái gì hạt giống thì không ai biết, chỉ
thấy những phù văn kia cực kỳ cổ lão, nó cổ lão tựa hồ có thể sánh bằng khởi
nguyên của chúng sinh vậy, là như vậy xa xôi…

Hôm nay, bốn người Vương Phong nhàn nhạt bước vào cái này tế đàn, bởi vì Thanh
lộ có chuyện phải làm cho nên không tới được, cho nên dẫn Vương Phong cùng Hạ
Băng đi thức tỉnh hạt giống chính là Vương Bất Phàm cùng Vân lão.

“Đi thôi, trèo lên Tế Đàn đó, nếu có hạt giống thì nó sẽ giúp hai đứa thức
tỉnh.” Vương Bất Phàm nhìn tế đàn một cái rồi quay sang nhìn Vương Phong hai
người nói.

Tu sĩ, chỉ cần có hạt giống, như vậy tới thời kỳ nhất định đều sẽ thức tỉnh,
chẳng qua rất nhiều người vì muốn nó thức tỉnh sớm hơn cho nên tại khi hạt
giống hình thành lúc sẽ tại mười tuổi khoảng chừng đi tìm Tế Đàn rồi thức
tỉnh.

“Vâng.” Vương Phong hai người gật đầu rồi nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là
hạ Băng đi trước.

Nàng nhẹ bước lên Tế Đàn, theo đó khi nàng bước lên lúc những kia phù văn bắt
đầu rung động, theo đó chúng bắt đầu tràn vào thân thể nàng, cứ như vậy không
quá bao lâu, Hạ Băng quanh thân phát ra quang huy rực rỡ, dần dần, những này
quang huy hóa thành một cái hạt giống.

Cái này hạt giống trên nói không hết lời thánh khiết, tựa hồ nó trời sinh là
để trấn áp tà ác lực lượng, trấn áp tất cả dơ bẩn trên thế gian, cái gì Ma
Thần, cái gì Quỷ Vật, tất cả tại nó phía dưới đều phải run rẩy không thể phản
kháng.

“Rắc” Một tiếng, chỉ thấy cái này hạt giống vỡ ra, theo đó nó hóa thành hai
tia sáng rồi sát nhập sau lưng Hạ Băng.

“Vù vù.” Một đôi cánh trắng như tuyết, thánh khiết không thể xâm phạm theo đó
xuất hiện Hạ Băng sau lưng, khi cái cánh này giang ra lúc nó như có thể trấn
áp bất kỳ cái gì, ba ngàn thế giới tại đôi cánh này phía dưới đều không chịu
nổi một kích, tựa hồ chỉ cần nó khẽ vỗ một cái có thể băng diệt tất cả, khẽ là
có thể che chờ cho chúng sinh, cho thiên địa.

“Thứ mười ba Thánh Dực hạt giống.” Nhìn cái kia đôi cánh tản mát ra thánh
khiết khí tức lúc Vương Bất Phàm cùng Vân lão giật nảy cả mình, người trước
mang theo ánh mắt khó tin, người sau mang theo kích đồng cùng chờ mong.

Thu hồi Thánh Dực, Hạ Băng trong lòng kích động cười ha ha không có thục nữ
hình tượng chạy tới ôm lấy Vân lão một cái rồi chuyển qua ôm Vương Phong một
cái rồi đắc ý nói: “Đừng sùng bái tỷ tỷ, tỷ chỉ là truyền thuyết mà thôi.”

Vương Phong vốn định chúc mừng nàng một cái nhưng không ngờ này lại học hắn
câu nói mấy năm trước thì khóe miệng khẽ quất, chỉ là cuối cùng vẫn vì nàng
vui mừng nói: “Chúc mừng ngươi.” Hắn và Hạ Băng xem như là bạn thân, chính vì
vậy thấy nàng như vậy hắn cũng thật tâm chúc phúc, hào không một tia đố kỵ, có
chăng cũng chỉ là ước ao mà thôi.

Phải biết Thánh Dực này nhưng là xếp thứ mười ba trong hai nghàn chín trăm
chín chín hạt giống đấy, nó uy lực cực kỳ mạnh, cụ thể là mạnh thế nào thì
Vương Phong cũng không biết, bởi vì trong cổ thư ngoài trừ nhắc tới cách nhận
biết hạt giống ra thì không có nhắc tới nó tác dụng.

“Được rồi, Phong nhi đi thử đi.” Vương Bất Phàm cùng Vân lão thấy hai đứa nhỏ
trước mặt hai người ôm nhau không khỏi bất đắc dĩ nhàn nhạt cười nói.

Vương Phong cũng gật đầu rồi có chút khẩn trương đi tới Tế Đàn.

Khi hắn đi tới tế đàn lúc, những phù văn kia lập tức tản mát ra quang mang rồi
lại trào vào thân thể hắn, khi chúng tràn vào thân thể hắn lúc sâu trong cơ
thể Vương Phong như có cái gì đó bị kích thích, chỉ thấy một luồng thôn phệ vô
hình sức mạnh đang điên cuồng hấp thu lấy những này phù văn.

Theo đó hắn thân thể vậy mà xuất hiện lấy đau đớn, Vương Phong cố cắn răng
chịu được để cho cái kia thôn phệ lực lượng hấp thu được càng nhiều phù văn,
bởi vì hắn biết nếu như nó thôn phệ đủ lấy phù văn trong sức mạnh vậy nó sẽ
thức tỉnh, chính vì vậy hắn mới phải kiên trì.

Mấy người Vương Bất Phàm mấy người thấy hắn đau đớn lúc không khỏi lo lắng
cùng nghi ngờ, bởi vì bọn họ chưa từng gặp qua trường hợp thức tỉnh hạt giống
mà đau đớn như vậy, chính vì vậy mấy người định đi tới ngăn cản.

Chỉ là khi mấy người đang định ngăn cản lúc “Oành” một tiếng thật lớn vang
lên, từ Vương Phong làm trung tâm, một cỗ bá tuyệt thiên địa, không nhìn tất
cả uy áp từ Vương Phong vũng vãi tàn phá thiên địa mà ra.

Cỗ này uy áp trực tiếp bao trùm lấy cả Cửu Thiên rồi đi tới Vạn Vực khắp cả
thiên địa mỗi một nơi mỗi một góc, tại cỗ này uy áp phía dưới Thần Ma, Thiên
Quân những tồn tại kia không hiểu sao đều run rẩy vô lực nằm rạp tại đất, là
Long phải cuộn lại, là Hổ phải phủ phục tại đó, nó quản ngươi là cái gì người,
cái gì tồn tại, tại uy áp này đều phải quỳ tại đấy không cho phản kháng,
nghịch chi giết!

Nó cuồn cuồn như sóng lớn, mà Cửu Thiên Vạn Vực tại nó phía dưới bất quá là
con thuyền nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể bị nó nhẫn chìm, theo đó trước mặt
Vương Phong bay ra một cái bóng hình.

Cái này bóng hình xuất hiện lúc, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng mà đứng đấy, khi nhìn
vào nó lúc, Vương Bất Phàm mấy người vậy mà cảm thấy như đối diện với Thương
Thiên, nhưng càng kỳ quái là hắn có thể đại diện Thương Thiên nhưng Thương
Thiên không thể đại diện hắn, tựa hồ hắn có thể Thuận Thiên cũng có thể Trảm
Thiên một dạng vậy.

Bóng người nhàn nhạt mở ra đôi mắt như nhìn thấu thiên địa tất cả ảo diệu, mấy
người chỉ cảm thấy sâu trong đôi mắt đó có một người đứng trên Thi Sơn Huyết
Hải trong một thế giới, trong đó có chúng sinh kêu rên, có thiên địa hủy diệt,
mà cái này người tựa hồ đang đồ sát lấy tất cả kẻ thù để bảo vệ thế giới đã
héo tàn kia…

Cái bóng này cũng không nhìn mọi người, hắn ánh mắt hờ hững mà lạnh lùng như
nhìn xuyên thời không, vượt qua thiên địa nhìn về một phía, theo cái nhìn của
hắn thiên địa đều quay vòng, hắn nói: “Đại đạo phiêu miểu như mơ, hậu nhân bản
tọa rốt cuộc một lần nữa tái hiện, dòng máu chảy trong người hắn lại một lần
nữa sôi trào, một ngày nào đó hắn sẽ cầm trong tay ba thước kiếm giết tới đó,
ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?” Giọng nói to lớn vang vọng cả Thiên Địa
chúng sinh trong tai mang theo một tia buồn phiền, sát phạt, châm chọc cùng
khinh thường, cao cao tại thượng...

…..

Cùng lúc đó, một nơi không có ánh sáng, không gian, thời gian… tất cả mọi thứ
ngoài hắc ám trong, bỗng nhiên nhiên nổi lên hai luồng quang mang như xuyên
thủng Chư Thiên Vạn Giới, nó quang mang lóe lên một cái thật lâu rồi chầm chậm
tan biến như chưa có cái gì xuất hiên trong hắc ám nơi này.

…..

Tại một tòa Thân Cung trong không ai biết tọa độ trong, khắp nơi đều là hỗn
độn chi khí cuồn cuộn, thái sơ khí vờn quanh, tại cái này cung điện trong nằm
lấy tám cái quan tài gỗ, mỗi một quan tài trên nhìn vào lúc khiến người cảm
giác nó như vừa được tạo ra vậy, nhưng càng mâu thuẫn chính là nó bên ngoài
tản mát ra từng đợt cổ lão khí tức tựa như nó không phải thuộc về thiên địa
này vậy.

“Ngày này chung quy vẫn là đến.”

“Đúng vậy, đại nhân rốt cuộc cũng đem Thiếu Chủ chuyển thế thành công mang tới
đây.”
“Tính kế lâu như vậy, cũng là lúc nên chém vỡ tất cả ràng buộc.”

“Chỉ cần Thiếu Chủ có thể tới đây phá vỡ phong ấn, như vậy chúng ta có thể
dùng Chân Thân mà không cần phải dùng đạo thân để hiện thế nữa.” Từng thanh âm
mang theo kích động, hưng phấn, chờ mong… tâm tình vang lên….

Bên kia, cái bóng khi nói xong lúc, nó nhìn lấy Vương Phong một cái rồi quát:
“Phá.” Giọng nói mang theo vô thượng ý chí không gì có thể phản kháng, quản
chi là Thương Thiên cũng vậy, tựa hồ cái này một lời có thể thay đổi thiên địa
quy tăc một dạng vậy, cực kỳ khủng bố!

Theo tiếng quát vang lên, Vương Phong đau đớn càng đau đớn hơn, “Rắc rắc” thân
thể hắn trong như có cái gì muốn lao ra, dần dần, nó rốt cuộc cũng lao ra, chỉ
thấy nó là một vệt Thần Quang, khi xuất hiện lúc, cái này Thần Quang lập tức
nhanh chóng dung hợp vào thân thể của Vương Phong một cái rồi biến mất không
thấy gì, theo đó một luồng tin tức tràn vào não hải của Vương Phong.


Kiếm Phá Chư Thiên - Chương #10