Thanh Kiếm Kì Lạ (hạ)


Người đăng: xgametuyduc@

Như kẻ vô tri vô vị, hắn hiểu biết về thần thức ít tới thương cảm, nếu như tu
vi của hắn cao hơn chút ít, hiểu được nhiều thứ hơn một chút, tuyệt đối không
dám lỗ mãng như thế. Tu bổ thần thức, dù là ngưng mạch kỳ tu giả đều không có
nhiều biện pháp. trừ phi kim đan kỳ tu giả ra tay mới có thể dễ dàng khôi
phục.Nhưng là, nếu muốn một kim đan kỳ tu giả ra tay giá phải trả quả không là
một con số nhỏ.
Đê cấp tu giả tuyệt không dám dùng nguyên thần, nào là sợ thiền tu thiện về
thần thức, trước khi tới kim đan kỳ cũng không dám dễ dàng vận dụng.
Hoàng Minh chẳng qua chỉ là một đê cấp tu gia vừa đột phá luyện khí tầng thứ
chín, thức hải liên tục thụ hai lần công kích vượt quá sức chịu đựng của hắn,
hắn đã không mất mạng, là chuyện khó được.
Thần thức thụ thương, nếu không có ngoại lực chữa trị, bất tử bất diệt.
Hoàng Minh đáng thương hoàn toàn co thành một khối, hắn đã không có hơi sức
lăn lộn, chỉ còn một hơi thoi thóp, ý thức mơ hồ.
Ẩn ước, hắn như nghe thấy có ai đó đang nói chuyện.
- Ngươi muốn sống không?Âm thanh thê lương già nua, lại cương chính uy
nghiêm.
- Cứu ta.Hoàng Minh trả lời một cách vô thức, mang theo sự vui mừng cùng cầu
khẩn.
- "Lấy lễ đối đãi ta, theo tâm chí của ta, thề làm việc cho ta, nguyện ý
không?"
- "Quá ác đi." Hoàng Minh chỉ còn một hơi thoi thóp, kêu rên lên, hắn đột
nhiên có cảm giác như mình bị sắp đặt.
- "Nguyện hay không?" Thanh âm uy nghiêm cuồn cuộn như sấm, tràn đầy uy áp.
- "Đi chết đi!" Hoàng Mnh bỗng tức giận: "Đừng tưởng rằng lão tử không biết
ngươi làm trò quỷ…" Hắn còn muốn mắng, nhưng thần thức đau đớn kịch liệt, hắn
lại kêu thảm.
"Nguyện ý hay không?"
"Đi chết đi." Hoàng Minh lại kêu thảm, mở miệng mắng to, đồng thời giơ ngón
giữa.

"Nguyện hay không?"
"Đi chết đi." Hoàng Minh ngay cả khí lực để kêu thảm cũng hết, đừng nói là giơ
ngón giữa, chỉ vô lực rên hừ hừ.

"Nguyện hay không?"
"Đi chết đi!" tiếng Hoàng Minh hồi đáp vo ve như muỗi, tiếng thở dần nhẹ như
tơ.

"Nguyện hay không?"
"Đi chết…"
Hoàng Minh mơ hồ, cố gắng giãy dụa.

Thanh âm cương chính uy nghiêm cuối cùng trầm mặc. Hoàng Minh lúc này đã hôn
mê, tất cả xung quanh đều tối đen.
Trong lúc mê man, hắn không biết đó có phải là ảo giác hay không, thanh âm kia
lại mở miệng, không còn uy nghiêm, chỉ có tịch mịch.
"Lễ đã mất tâm đã chết, ta từng lập lời thề…"
Thanh âm tựa hồ càng lúc càng cách xa, hắn bất tỉnh nhân sự.
Trong lúc hôn mê, Trong thức hải của Hoàng Minh, thanh tiểu kiếm đen bồng bềnh
trở nên yên tĩnh.
Rơi xuống đâm vào thức hải, vô số tia kiếm ý phát tán, rơi xuống mỗi ngóc
ngách trong thức hải Hoàng Minh.
Trong chớp mắt, thức hải trở thành hắc hải. hắc hải bỗng nhiên sụp đổ, vô số
mảnh phục như cánh hoa màu đen thăng không, hóa làm vô số khói đen.
Khói đen huyễn ra ra hình dạng một thanh kiếm.
.....

Hoàng Minh thong thả tỉnh lại, đầu có chút đau nhức, nhưng so với lúc trước
toàn thân như bị chém đứt, đã giảm hơn rất nhiều.
Nhớ tới chuyện xảy ra trước hôn mê, hắn biến sắc.
Hắn vốn là người tâm tư cẩn thận, đầu óc vừa thanh tỉnh, suy nghĩ vô cùng rõ
ràng, tiền nhân hậu quả đều rất nhanh thông suốt. Cơ hồ không cần suy nghĩ,
nhất định là thanh kiếm đen làm trò quỷ.
Phóng kiếm khí là nó, sau đó uy hiếp mình cũng là nó.
Nghĩ tới đây, Hoàng Minh tức thì nộ hỏa trùng thiên.
Cư nhiên rơi lên đầu ta, quả thực là không muốn sống!
Hắn đột nhiên nghĩ tới tựa hồ mình nghe thấy cái gì đó trước lúc hôn mê, sắc
mặt khẽ biến. Chẳng lẽ mình kiên trì không nổi, khuất phục rồi sao?
Nghĩ tới đây, hắn vội vàng trầm tĩnh tâm thần, tiến vào trong thức hải của
mình.
Vừa tiến vào thức hải, hắn liền ngây dại.
Gò núi phập phồng, cổ mộc um tùm liên miên thành quần, thảm cỏ xanh biếc,
thành phiến thành phiến. Hoa dại điểm điểm lẫn trong cỏ dại, tăng thêm vài
phần sinh động.
Như đi vào trong rừng núi.
Trước kia thức hải của mình chỉ là một khoảng không, nào có họa diện sinh cơ
dào dạt thế này…
Hoàng Minh ngẩn người đứng tại chỗ, cảnh vật trước mắt, xa xa vượt quá phạm vi
lý giải của hắn.
Sững sờ đứng trên đất, cảm thụ bàn chân truyền tới sự mềm mại của cỏ, mùi cỏ
xanh bay vào mũi thoang thoảng. Hoàng Minh hoảng hốt, hắn chỉ là một đê giai
tu giả Luyện Khí Cảnh tầng thứ chín.
Khi hắn nhìn thấy một gò núi trọc lốc không cây cối, hắn lập tức thoát ra khỏi
hoảng hốt, tâm trí trở về.
Co giò chạy tới nơi gò núi.
Trên gò núi, một thanh kiếm đen đang cắm xuống mặt đất,mây đen lượn lờ,
Đợi lúc tới gần, Hoàng Minh nhìn rõ hình dạng thanh kiếm,
một thanh kiếm hoàn mỹ vô khuyết, hắn tiến lên cầm lấy thanh kiếm, lưỡi kiếm
sắc bén, Sát tay cầm có trận văn đẹp mắt, dài bảy tấc, võ kiếm tinh xảo, toàn
thân một màu đen yêu dị.
Đột nhiên trên thanh kiếm đen có một quả cầu sáng đánh về phía Hoàng Minh,
trên bề mặt quả cầu phủ đầy phù hiệu lưu chuyển.
"Đây là cái gì?" Hoàng Minh chú ý tiếp nhận quả cầu.
Oanh!
Hắn như bị sét đánh, thân thể cứng đờ, trong đầu hiện lên vô số tự phù, liên
tục chuyển động.
" Vô Niệm Thần Pháp" công pháp phụ trợ tu luyện, có thể tu phục thần thức.
Hoàng Minh nguyên đang đứng ngẩn người tại chỗ, chợt mở mắt ra đã phát hiện
mình đã rời khỏi thức hải.
Hắn hốt nhiên sợ hãi, thanh kiếm tựa hồ còn lợi hại hơn hắn tưởng tượng.
Ở trong thức hải mà không chịu khống chế, không phải, là nó khống chế thức hải
của mình. Hoàng Minh được đến "Vô Niệm Thần Pháp" không có chút nào vui sướng,
cảm giác sợ hãi như độc xà bò ra khắp cơ thể.
Khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng đè ép sự sợ hãi trong lòng, hắn suy
nghĩ biện pháp.
Bẩm báo sư môn?
Trong hai năm, hắn tổng cộng chỉ gặp qua chưởng môn một lần, cũng là lần hắn
thí luyện nhập tông, còn về các trưởng lão nội môn khác, hắn một lần chưa
thấy.
Hắn lo lắng suy đoán một ý khác.
Nhưng nếu thanh kiếm này là bảo vật, thì mình lại bị lỗ lớn a, nghĩ đến đây
hắn tim đập thình thịch, vội vàng đình chỉ suy nghĩ.
Liên tiếp hai ngày, Hoàng Minh tựa hồ như không ở nhân gian.
Vô Niệm Thần Pháp tự nhiên phải luyện, nếu không, tiểu kiếm còn chưa chém cho
hắn thần thức tan rã, hắn đã tự tàn.

Hiệu quả rất tốt, mấy ngày nay, thần thức liền khỏi hơn nữa, nhưng Hoàng Minh
lại không cảm kích tiểu kiếm. Bởi vì hắn nhớ, thần thức của mình bị thương là
do thanh tiểu kiếm kia làm ra.
Mấy ngày này, hắn không có đi thức hải nữa.
Nếu không nói lần đầu gặp mặt, thanh kiếm đen lưu lại cho Hoàng Minh ấn tượng
sâu nhất là vẻ yêu dị, vậy hiện tại, yêu dị đã chuyển thành tà ác.
Thằng này rốt cục muốn làm gì?
Đây mới là căn nguyên sợ hãi chân chính.
Hoàng Minh rất nhanh phát hiện, sinh hoạt của mình trở nên hỏng bét. Đối với
một tu giả lập chí tu luyện, tu luyện mới là trọng yếu nhất.
Hắn quyết định đi tu luyện.
Dưới thác nước hơi nước dập dờn, thân hình Hoàng Minh vững như núi, hai chân
đạp thẳng xuống đất, dẫm lên đá nhọn nhưng thân thể vẫn bảo trì bất động, mọi
phương diện đều rất cân đối.
Xoát! Xoát! Xoát!
Tuốt trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, sau đó lại cho vào bao; hắn cứ vòng đi
vòng lại mãi một động tác này.
Chỉ một động tác rất đơn giản này mà hắn đã luyện suốt cả một buổi sáng, làm
khoảnh đất ở dưới hạ thân lúc đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm.
Chân trái bước lên trước nửa bước, mũi chân hơi nghiêng hướng ra phía ngoài,
chân phải hơi nghiêng đứng tại chỗ cũ. Con mắt hắn trầm tĩnh nhìn về phía
trước, tay đã đặt ở trên chuôi kiếm. Một tiếng động rất nhỏ vang lên, hắn đưa
tay, nhấc tay, vặn eo, trọng tâm hướng về phía trước, chỉ thấy một đạo kiếm
quang hiện lên, "xoát" một cái, trực chỉ phía trước thẳng tiến.
Ánh mắt vô cùng bình lặng, không chút rung động.
Tay phải cầm kiếm, giống như thẳng mà cũng không phải thẳng, hiển nhiên là vẫn
còn giữ lại sức. Sau đó kiếm quang lóe lên, một tiếng "Xoát!" nhỏ vang lên, nó
đã thu vào trong vỏ.
Ánh mắt Hoàng Minh bất động, nhìn sắc mặt cùng ánh mắt của hắn, không ai có
thể nhìn ra được hắn đối với một động tác này thỏa mãn hay là không thỏa mãn.
Sau đó tiếp tục lặp lại. Động tác giống nhau, buồn tẻ mà vô vị. Người bình
thường kiên trì vài chục lần thôi cũng đã cảm thấy chán, mà Hoàng Minh thì từ
lúc mặt trời buổi sớm còn chưa mọc đã lập đi lập lại động tác này cả ngàn lần!
Trên người hắn, lúc này mồ hôi đã không còn chảy ra nữa. Chỉ là một buổi sáng
sớm, cánh tay hắn từ bình thường chuyển sang đau nhức, sau đó mất đi tri giác,
rồi lại khôi phục tri giác, sau đó lại một lần nữa mất đi tri giác...
Bất kể là đau đến mất cảm giác hay là đột phá được cực hạn hay là vẫn bình
thường, hắn vẫn đều khống chế được, xuất kiếm rất đúng tiêu chuẩn.
Một Thanh hắc kiếm rất bình thường, một vỏ kiếm màu đen thì lại càng bình
thường.
Ban đêm trong thác nước ầm ầm, lại bị cái thanh kiếm bình thường ấy náo động,
kiếm khí tung hoành! Thanh âm xuất kiếm tựa hồ càng ngày càng nhẹ...
Lúc đầu kêu "BOANG..." một tiếng trong trẻo, đến bây giờ chỉ vang lên một
tiếng "Xoạt" rất nhỏ, kêu rất bé đến khó có thể nghe thấy.
Hoàng Minh một mực luyện tập không hề gián đoạn. Chỉ là hắn cũng không phát
hiện ra, từ khi hắn mới bắt đầu luyện kiếm chưa lâu, trong rừng trúc tại một
chỗ cách hắn mấy trượng có một thân ảnh cao lớn đang lặng lẽ nhìn hắn. Sáng
sớm hôm nào Hoàng Minh cũng tu luyện, và hắn thì sáng sớm hôm nào cũng nhìn.
Sương sớm đã khiến toàn thân hắn ướt đẫm, nhưng hắn lại tựa hồ e sợ sẽ quấy
nhiễu Hoàng Minh, nên cứ đứng như vậy lẳng lặng mà nhìn.
Rốt cục phía đông cũng hửng nắng. Hoàng Minh cũng đem kiếm thu vào bao, thở ra
một hơi thật dài. Lặng yên mà đứng, không khí điêu tàn cũng chậm rãi biến mất.
Thu liễm sát ý.
Muốn luyện kiếm, trong nội tâm phải có sát niệm! Phải thế mới có thể bồi dưỡng
ra được kiếm khí sắc bén. Điểm này chẳng có chút khó khăn nào với Hoàng Minh,
Chờ hắn một lần nữa mở mắt, thì đã thấy trước mắt mình có thêm một người.
- Diệp Trần?
Hoàng Minh nói nhẹ một tiếng. Người này, dĩ nhiên chính là bằng hữu tốt nhất
của hắn.
- Ngươi đã luyện được cả canh giờ rồi, đến giờ vẫn chưa có gì chuyển biến.
Diệp Trần nhìn sâu vào ánh mắt bằng hữu của mình, suy tư nói:
- Dường như việc ngươi đang làm còn hơn cả luyện kiếm?
- Ngươi biết sao.
Hoàng Minh cười cười, hắn đối với đối với Diệp Trần, bất kể từ trước tới giờ
đều vô cùng coi trọng.
tuy Diệp Trần tính tình đạm bạc nhưng không có ai dám khinh thường, hắn trông
có vẻ xuất trần, điều gì cũng đều không để trong lòng, thế gian vạn vật, dường
như không một thứ gì có thể giấu giếm được hắn. Trong lòng của hắn, lúc nào
cũng biết phân biệt nặng nhẹ!
Cân đo cả thiên hạ.
Người như vậy, cho dù là ở nơi nào cũng đều là nhân vật xuất chúng!
- Ngươi luyện tâm, luyện ý, luyện được tốc độ xuất kiếm, còn khống chế được
âm thanh khi kiếm rời khỏi vỏ!
Diệp Trần bắt tay trước ngực, thản nhiên nói:
- Lợi hại a.
Hoàng Minh lắc đầu từ chối.
- Chỉ là ta đột nhiên ngộ ra, xuất kiếm nên dùng tâm! Mỗi kiếm đều nên dùng
tâm mà xuất thì mới có có hiệu quả.
Hoàng Minh nói.
Ta trước kia chỉ biết luyện kiếm và luyện kiếm, thực sự là đã bị bỏ lại rất
xa...
- Ừ... Không tệ, ta cũng học được ở ngươi nhiều điều a.
Gật đầu nhè nhẹ, sau đó liền giơ tay lên. Hoàng Minh chỉ cảm thấy tay mình
chợt nặng, thì ra trên tay đã có thêm một bình rượu.
- Đi uống rượu đi.
Diệp Trần cười hắc hắc ngoác tay vời hắn đi .


Kiếm Minh - Chương #14