Người đăng: mathanhsang1
Phạm Lữ đây cũng là lần đầu tiên đến Sử Lai Khắc, ngôi trường này rộng đến
đáng sợ. Nếu tham quan không đến tháng, 2 tháng thì không thể tham quan hết.
Lão phất tay hồn lực trên người Phạm Lữ biến mất đi, có thể tự do động đậy. Vì
là đệ tử Đường Môn nên Phạm Lữ không cần, tham gia trắc thí này. Bỏ mặt Huyền
lão, Phạm Lữ xuyên qua cổng học viện đi vào bên trong.
Huyền lão nhìn thiếu niên trước mắt này không những không giận, trong lòng còn
khen:" Hảo khí phách". Lão có thể nhìn ra được, từ tính cách đến thần thái
trên người Phạm Lữ điều một tối cường giả mới có thần thái như vậy. Nhìn thấy
Phạm Lữ lão càng nhớ lại mình lúc trẻ hồi tưởng...
Phạm Lữ mặt kệ Lão nghĩ gì hắn là hắn nôn muốn xem học viện Sử Lai Khắc này.
Một miếng huy chương bay trúng đầu Phạm Lữ, khi Phạm Lữ xoay qua thì không
thấy ai. Nhưng Phạm Lữ ngu đi nữa cũng biết lão già kia làm, nhìn lại trong
huy chương có tên mình và số kí túc xá. Nên không suy nghĩ nhiều, tăng tốc đi
gặp vị Hải Thần Các Chủ trong truyền thuyết này. Mục lão cũng một trong số
nhân vật, mà hắn khá thích, là Lão Sư của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông có thể nói
vẽ con đường tu luyện cho họ cực tốt. Khi mất Lão còn truyền đời Hải Thần tiếp
theo cho Vũ Hạo, những thứ trên cũng đủ làm Phạm Lữ bái phục. Tuy số chương về
ông ta không nhiều, nhưng hắn khó thể quên được.
Phạm Lữ theo con đường mòn tiến vào khu ký túc xá, ký túc xá nơi đây hồm 6
tầng phân chia thành 4 màu: trắng, vàng, tím, đen.
Nhìn có thể hiểu được phần nào sự phân chia cấp độ trong đây. Đương nhiên cũng
giống như hồn hoàn, màu trắng là yếu nhất giành cho năm 1, và tím, đen dành
cho năm 4. Mỗi phòng càng lên cao thì càng rộng tiện nghi, nếu không lên năm 4
thì có thể cống hiến nhiều cho Sử Lai Khắc có thể đổi được một căng phòng.
Phạm Lữ đi đến khu màu trắng nhìn thấy 2 thân ảnh mở ra võ hồn. Một cậu thiếu
niên khoảng 11 12 tuổi khôn mặt ngây thơ, mở ra thập niên hồn hoàn. Mọi người
năm nhất, xem trò vui thấy hắn chỉ có thập niên hồn hoàn xì mũi coi thường.
Tên nam tử còn lại, khuôn mật tuấn tú đôi mắt tỏa ra rất có thần. Một bộ dạng
cao cao tại thượng mở ra Võ hồn, đôi cánh bướm phía sao nam tử tuấn tú mọc ra.
Võ hồn này vừa ra cả dám nữ như si ngốc, nhìn nam tử khôi ngô thiếu điều muốn
chạy đến hiến thân. Võ hồn vừa ra 2 hồn hoàn dưới chân bay lên, 1 vàng, 1 tím
làm cho "Quang Minh Nữ Thần Điệp" võ hồn càng thêm cao quý. Dùng thái độ trên
cao nhìn xuống.
-A! Vũ Hạo đệ đến Sử Lai Khắc rồi sao. Chưa gì đã quạy thế rồi, cho sư huynh này tham gia với
Sân ký túc xa yên tĩnh câu nói của Phạm Lữ điều dồn vào hắn có cảm giác hạc
giữa bầy gà. Phạm Lữ đi đến Hoắc Vũ Hạo nhìn xa xa trước cửa ký túc xá, thấy
Mục lão giống như nguyên nằm trên ghế, mắt nhắm lại. Phạm Lữ không tính giúp
Vũ Hạo, mà thấy có điều gì lạ lạ, trong nguyên tác Vương Đông hắn không sử
dụng võ hồn, không biết lý do gì làn kịch bản đổi khác như vậy.
-Hừm! Nhờ người đến giúp ư. Hôm nay ta đánh 2 ngươi bò ra học viện mới thôi.
Vương Đông câu nói Hoắc Vũ Hạo tức giận cực kỳ. Nhưng hắn biết vị sư huynh của
mình thực lực ra sao.
-Vũ Hạo để ta giúp đệ. Còn ngươi, đối với ta như giết một con bướm không khác nhau.
Phạm Lữ nói xong võ hồn Thanh Long Kiếm hiện ra. Hồn lực sắc bến chém sâu linh
hồn của mỗi người. Mục lão đang nhắm mắt khóe miệng tủm tỉm:" Xem ra Bối Bối
nói là tên này rồi, không sai thiên tài trong thiên tài, đáng bồi dưỡng, dáng
bồi dưỡng."
" tinh, tinh, tinh" 3 hồn hoàn từ dưới đất bay, lên 1 cái xuất hiện làm cả
không khí áp lực lạ thường. Thứ hai xuất hiện đánh sâu vào trong linh hồn. Hồn
hoàn thứ 3 xuất hiện có những đứa năm mới hồn lực yếu ngồi bẹch xuống đất 2
chân rung rẩy. Tím, tím, đen 3 màu trôi nổi đàng sao Phạm Lữ giúp hắn giống
như từ thượng giới nhìn xuống Vương Đông. Cảnh này khá quen y như Vương Đông
nhìn Hoắc Vũ Hạo, chưa đến 5 phút biến chuyển làm Vương Đông mặt xám tro.
-aaaa! Ngươi thấy gì không 12 tuổi hồn tôn đấy đấy thấy không mà còn.....
- Quá đẹp trai đi hắn cường đại thế nữa. Ta rất thích!
-......
Cả dám tân sinh tuy có ngạo khí nhưng nhìn đến Phạm Lữ thì ngạo khí của họ từ
nay mất sạch rồi. Vương Đông hừ lạnh một tiếng. Bách niên hồn hoàn sáng lên
lao thẳng phía Phạm Lữ.
Vương Đông lớn lên tại Hạo Thiên Tông sao có thể sợ. Nhưng chiến thắng thì nhỏ
đến đáng thương.
"Quang minh trảm" hồn kỹ đâu tiên của Vương Đông 2 cánh sắc bén chém thẳng vào
giữa người Phạm Lữ. Hồn hoàn thứ 2 Phạm Lữ sáng lên "kiểm ảo" 1 trong 2 hồn kỹ
của hồn hoàn này. Phạm Lữ vung kiếm lên bầu trời xuất hiện như Vạn Kiếm Quy
Tông tuy là mọi người sợ mất mật vạn kiếm lao xuống phía Vương Đông. Hồn kỹ
chưa đánh vào đối phương mà gặp tình huốn này phải đổi công sang thủ. Kiếm ảo
kiếm chỉ là ảo ảnh không thương tổn gì.
Phạm Lữ bước Quỷ ảnh mê tung bộ ra đằng sao Vương Đông, Thanh Long Kiếm kề cổ
hắn. Vương Đông làm sao không biết mình bị lừa, hắn nghĩ rằng Phạm Lữ sẽ dùng
hồn kỹ cực mạnh để chiến thắng. Không ngờ chỉ là ảo ảnh Vương Đông nhìn Phạm
Lữ nói:" Ngươi quá vô sĩ".
Phạm Lữ làm sao không hiểu ý Vương Đông nên trả lời:
-Đúng! Ta vô sĩ nhưng một trận đấu thì không có vô sĩ, nếu là chiến đấu về tính mạng thắng thì sống thua thì chết. Ngươi còn quan tâm mình vô sĩ hay sao, nên cái này phải gọi là thông minh. Đúng không "tiểu sư muội."
Phạm Lữ lời nói kia cực nhỏ, chỉ có hắn và Vương Đông nghe được. Vương Đông
thẹn quá hóa giận, mặt kệ thanh kiếm đang trên cổ mình hắn tập trung toàn
SeH0P lực xoay người nện thẳng vào ngực Phạm Lữ.
Phạm Lữ khá bất ngờ cô gái này lại ngoan cường khư vậy thu kiếm lại lùi 1 bước
để kiếm ngang người. Hắn nhìn Vương Đông nở nụ cười mang theo châm chọc:
-Chỉ vậy thôi à, ta không chơi với ngươi nữa?
Thu lại võ hồn hắn bước đi không nhìn Vương Đông nữa, Vương Đông tức nghiến
răng nghiến lợi. Trong lòng huyền rủa không thôi.
Phạm Lữ bước đến chỗ Mục lão. Cuối đầu chào rồi lầy huy chương học viên ra cầm
2 tay lễ phép nói:
-Chào lão, con là học viên mới không biết quy định người xem huy chương giúp con được không?
Mục lão mở mắt nhìn Phạm Lữ. Giọng nói khàn khàn bàn tay rung rung đưa đến chổ
huy chương Phạm Lữ: Đưa ta xem một lát.
-Học viên năm 2, ký túc xá màu vàng, tầng 2 phòng 123, tầng 3 4 là của nữ xinh. Đi lên bị học viện khai trừ.
Mục lão ấn tượng khá tốt với Phạm Lữ. Thiên tài nhưng không ngạo mạng, đánh
giá Phạm Lữ cao hơn một bậc.
-Lão nhân người đã già rồi, nên để thế hệ trẻ thay người chăm coi đi thôi. Không nên quá cố gắng.
Phạm Lữ nói một câu không biết chân thành hay cố ý. Một câu 2 nghĩa làm Mục
lão nhìn thật kỹ thiếu niên này. Lão nở nụ cười nói:
-Có lẽ ta nên tìm người chăm coi được rồi. Cảm ơn con.
Phạm Lữ xoay người rời đi. Mục lão nhìn hắn, lâm vào suy tư: " Hắn nói thế, có
thâm ý khác sao".
Phạm Lữ đi vào phòng mình, tiếng nói Kiếm Linh truyền ra: " Chủ nhân có nhiệm
vụ mới."