Người đăng: mathanhsang1
Đương nhiên hắn đến đây không vì những bí kỹ này, mà là thâm nhập vào địa long
cốc nghe nói trong đó huyễn cảnh hồn thú nhiều không đếm xuễ dành cho những
người tu luyện là hợp nhất.
Trên đường đi hắn không nhàn rỗi đường kiếm thứ 13 trong thanh long kiếm hắn
đã hiễu thấu phần nào. 2 người trẻ tuổi bồng đứa bé vài tháng tuổi nhìn cứ như
đôi vợ chồng vậy. Nếu họ không nhìn tuổi 2 người rất có thể họ đã hiểu nhầm.
Phạm Lữ nói
-Ngươi gia nhập vào địa long môn đi, ta sẽ rời đi một thời gian. Trong thời gian này hãy tự lo cho mình.
Băng Vân trả lời:
-Ngươi yên tâm mà tu luyện, ta sẽ chờ ngươi, ngươi phải cẩn thận.
Nàng làm sao không hiểu hắn, lúc trước khi hắn đến cực bắc một thời gian hắn
cũng giành tu luyện. Nên tính cách của Phạm Lữ đối với nàng nàng hiểu như lòng
bàn tay.
Phạm Lữ nói xong đi nhanh vào trong, hắn biết địa long cốc không thể khi không
vào được có thể đây là cấm địa trong môn. Muốn vào cũng phải trả một cái giá
cho bọn họ. Rất nhanh hắn gặp 2 người canh gác tông môn, tuy tông môn nhỏ
nhưng địa long môn chia ra 2 khu vực ngoại môn và nội môn. 2 người canh gác
chỉ mới hồn tông VjGYk mà thôi.
Phạm Lữ thấy thế bước lên nói:
-Tại hạ Tiêu Thiên đến từ Sử Lai Khắc muốn gặp tông chủ của mọi người làm một giao dịch.
Hắn biết Sử Lai Khắc tiếng tăm rất lớn muốn vào địa long cốc cần dựa vào tiếng
tăm này. Giao dịch hắn cũng suy nghĩ rồi, hồn cốt hắn săn giết ở cực bắt nhiều
vô cùng đếm sơ cũng gần 10 thanh. Tuy toàn hồn cốt yếu kém dưới 3 vạn năm
nhưng với nơi hẽo lánh này mà nói thì mỗi cái đều là cực phẩm.
2 người nhìn Phạm Lữ bỗng giật mình nghe được Sử Lai Khắc họ càng sợ hơn. Tuy
họ ở xa nhưng Sử Lai Khắc này sao họ không nghe qua, đệ nhất học viện trong
ngàn năm qua. 1 người trong số họ chạy thẳng vào trong, Phạm Lữ không nói gì
đứng chờ đợi ở ngoài.
Thời gian một chung trà trôi qua 1 người phụ nữ trung niên bước ra. Phạm Lữ
nhìn thấy bèn hành lễ, phụ nữ trung niên cũng đánh giá Phạm Lữ.
-Tại hạ Tiêu Thiên từ Sử Lai Khắc lịch lãm sang đây làm một giao dịch không biết người thấy thế nào?
Phụ nữ trung niên trả lời:
-Ta tên là Nam Thủy Thủy, ngươi giao dịch gì có thể nói thẳng.
-Ta xin dân 5 khối hồn cốt nhưng đổi lại người phải cho ta vào địa long cốc trong vào tháng. Vì ta cần tu luyện nên huyễn cảnh trong đó có lợi cực lớn với ta, 5 khối hồn cốt với quý tông có lẽ sẽ không thiệt thòi.
Câu nói này đúng là đánh sâu vào nàng 5 khối hồn cốt. Không phảo rau cải trắng
mỗi khối giá trị liên thành 5 khối đủ mua tông môn bọn họ. Phạm Lữ cũng giải
thích kỹ tại sao mình cần vào trong đó, lý do đơn giản không khiến nàng nghi
ngờ gì.
-Được! Ta cho ngươi sử dụng trong vòng 1 năm! Đổi lại ta sẽ cho người phong tỏa địa long cốc.
Nam Thủy Thủy đúng là già tuy tham lam 5 khối hồn cốt nhưng làm việc quyết
đoán kỹ càng. Phong tỏa cốc thì chắc chắn Phạm Lữ chỉ ở trong cốc nếu ra bọn
họ sẽ phát giác.
Phạm Lữ trả lời:
-Được! Nhưng ta có điều kiện! Lát nữa sẽ có một cô gái dẫn theo một đứa bé gia nhập tông môn xin ngươi hãy chiếu cố họ dùm.
Nói xong Phạm Lữ lấy ra 6 khối hồn cốt đưa cho nàng. 2 tên kia nhìn rớt cả
mắt, dù Nam Thủy Thủy định lực hơn người khi nhìn 6 cái hồn cốt cũng run rẩy
không thôi.
Nàng dù là hồn đấu la nhưng cũng mới có 4 cái hồn cốt mà thôi. Một cái hồn cốt
tỉ lệ xuất hiện khi liệt sát là rất thấp. Sử Lai Khắc có thể giao dịch như vậy
chứng tỏ Sử lai Khắc rất coi trọng Phạm Lữ, nên nàng mới đồng ý nhanh chóng vụ
giao dịch này. Đây cũng là cách nghĩ của nàng thôi nếu nàng biết hắn là kẻ
truy nã của Sử Lai Khắc không biết sẽ cảm tưởng ra sao.
-Được ta đồng ý với ngươi.
Nam Thủy Thủy nhận lấy hồn cốt rồi dẫn Phạm Lữ vào nội môn. Địa long cốc ở tận
trong nội môn cũng không có gì lạ, là cấm đại thì phải bảo mật nội môn là nơi
bảo mật nhất trong tông môn muốn vào nội môn phải vượt qua nhiệm vụ cùng thử
thách khắc khao.
Đi vào bên trong đến tận một cái hang Nam Thủy Thủy mới dừng lại.
-Đến rồi! Nơi đây là địa long cốc.
Nhìn bên ngoài cứ như một cái hang bình thường nhưng nếu để ý kỹ bạn sẽ cảm
thấy mọi thứ xung quanh cứ huyền ão mờ dần đi. Lúc này kiếm linh lên tiếng:
-Đúng là nơi này rồi vào nhanh thôi!