Người đăng: mathanhsang1
Đối với 2 người bọn họ trông trẻ là một cách hành hạ tàn nhẫn khi đứa bé cứ
khóc suốt. Bản năng của Băng Vân tự nhiên có được nên được hắn giao cho chăm
nom đứa trẻ này.
Phạm Lữ đã sớm bỏ cuộc chạy ra khỏi phòng, bỏ mặt Băng Vân lo liệu, hắn biết
nàng tính tình thiện lương cùng tỉ mỹ sẽ chăm lo được.
Phạm Lữ bắt đầu công việc tìm kiếm của mình hỏi thăm kiếm linh:
-Ngươi cảm nhận được Lang Nhân eH2eG quanh đây không?
-Bọn chúng cách chúng ta 300 dặm, tổng cộng tất cả là 24 con với thực lực của người giết chúng là điều trở bàn tay. Nhưng chủ nhân người hãy nhanh chóng đến Địa Long Môn đề cao thực lực, không nên chậm trể hơn nửa.
Kiếm linh nói với giọng điều khá chậm rải không gấp gáp nhưng sự lo lắng cùng
kìm nén của hắn bị Phạm Lữ nhìn ra. Với vài năm thời gian phải quay về tu tiên
giới nhưng thực lực Phạm Lữ tính ở đấu la thì mạnh nhất thiên tài nhưng tu
tiên giới chỉ là cát trong sa mạc. Trở về tu tiên giới hắn có thể bảo vệ cho
Phạm Lữ nhưng người thần thông hơn hắn không phải ít, nên chỉ cố gắng thúc
giục hắn tu luyện.
-Ngươi yên tâm! Làm xong việc này ta sẽ toàn tâm tu luyện.
Phạm Lữ trả lời xong nhanh chóng chạy đến cứ điểm của bọn Lang Nhân. Lang nhân
bọn chúng là người sói dị chủng hồn thú, hung ác cực kỳ sống theo thành đàn
thường tập trung trong hang núi.
Thực lực bọn chúng phân chia như hồn thú từ thấp lên. Con mạnh nhất chỉ mới
ngàn năm, quả thật đối với Phạm Lữ thì không tạo uy hiếm nhưng với thường nhân
là cao cao không chạm được.
Phạm Lữ đến nơi không đừng lại bước thẳng vào trong lấy ra Băng long kiếm sát
khí lăng thiên. Trong núi tối mù nhưng với tử cực ma đồng của hắn đã luyện đến
đĩnh cấp như hắn thì tối cũng như sáng. Hang núi khá rộng cùng sâu đi vào đã
nghe mùi máu tanh bốc ra, Phạm Lữ bước càng nhanh ánh mắt càng sắt bén.
5 con đang nằm ngủ nghe được tiếng bước chân đứng thẳng người cao gần 2m chạy
vồ đến Phạm Lữ. Hắn không né tránh tay cầm kiếm xoay tròn chém vào đầu 3 tên
đến trước. Đâm thẳng vào ngực tên tiếp theo vừa đâm vừa di chuyển đến tên còn
lại.
Cầm chắc băng long kiếm chém thẳng vào nửa đầu lang nhân không chút lưu tình.
Hoàng cảnh xảy ra chưa đến 10 giây nhưng tiếng náo động đã truyền khắp hang
động.
Lúc này gần 20 con Lang Nhân gầm gú nhìn Phạm Lữ bao vây lấy hắn. Con đầu đàn
khuôn mặt toàn máu xem ra mới đánh chén xong kinh dị vô cùng.
Phạm Lữ nhìn tất cả đã tập hợp đủ không thiếu con nào cũng thở phào:" Xem ra
không cần phải tốn công tìm kiếm."
Cả đàn xông vào, hắn nhìn tất cả trong mắt khuôn mặt không biến tay chạm rãi
múa từng đường kiếm lúc nhanh lúc chậm nhưng hoàng toàn hoàng mỹ. Đây chính là
12 đường kiếm của thanh long kiếm, hắn muốn nhờ cơ hội này đem tạo nghệ của
mình đã tiến triển được đến đâu.
Số lang nhân lao vào không bị chém thành 2 mảnh thì cũng 3 4 mảnh, máu chảy lê
bê trên đất. Xung quanh hắn như ngàn kiếm bảo vệ vậy đây chính là cảnh thứ 12
của thanh long kiếm hắn đã luyện thành trước đây rất lâu.
Giờ chỉ còn duy nhất con đầu đàn còn sống nhìn tộc nhân mình bị tàn sát sạch
sẽ. Khuôn mặt nó càng dữ tợn 2 hàm răng như chậu máu gầm gú về phía Phạm Lữ.
Hắn nhìn thế cũng nhàm chán xem ra không tiến triển gì bèn chém thẳng vào đầu
của nó kết thúc hành trình này. Làm xong tất cả hắn rời đi nơi này, hắn giờ là
muốn luyện thức thứ 13 hắn cảm nhận được 12 kiếm của mình đã đến đĩnh phong.
Nếu đủ 20 kiếm thực lực hắn sẽ mạnh nhất nơi đây cũng không nói ngoa.
Tất cả những gì hắn làm kiếm linh điều nhìn rõ mồn một. Khoe miệng hắn hiện
lên nụ cười quái dị, trên tay đang đọc cuốn sách cũng cất đi, lâm vào ngủ say.
Phạm Lữ đi thẳng về làng nhìn Băng Vân đang ru em bé ngủ thì Phạm Lữ phì cười:
-Xem ra ngươi rất có năng khiếu! Sao này ngươi đặt nó tên gì?
-Hay đặt là Băng Thiên đi! Lấy họ ta cùng với tên ngươi! Tên cũng rất đẹp rất mạnh mẽ.
Phạm Lữ không nói gì dù sao hắn cũng đã nói dối nàng là hắn tên Tiêu Thiên.
Hắn cũng lười đi giải thích nên cứ mặt kệ cho chuyện tiếp diễn.
-Chúng ta đi Địa Long Môn thôi.