Người đăng: mathanhsang1
-Ngu ngốc!
Tên hồn đấu la tóc bị đoạn gần phân nữa. tóc hắn dính khá nhiều băng di chuyển
khá khó khăn. Tên hồn đấu la kia thấy thế không khỏi hỏi.
-Nhị Đệ ngươi sao thế?
- Đại Ca tên này hồn hoàn mang tính chất Băng Cực Hạn chúng ta không thể cứng
đối cứng.
Phạm Lữ không nói nhiều điều chĩnh Băng Long Kiếm tiếp tục tấn công.Lần này
hắn bồi thêm hồn hoàn thứ 3 của mình. Hồn lực cấp tốc gia tăng, giờ phút này
hồn lực có thể bằng với Hồn đấu la bình thường. Thanh kiếm biến ảo không ngừng
với tốc độ cực nhanh.
2 tên hồn đấu la kia nhìn hoa cả mắt chóng đỡ Băng Long Kiếm bay đến mình.
Phạm Lữ 1 điều khiễn 2 đang bước quỷ ảnh mê tung tiến đến gần 2 tên kia. Bọn
chúng đang lo việc phòng ngự trước Băng Long Kiếm tấn công mình làm sao có
thời gian phân tâm.
Phạm Lữ đẩy tốc độ cao hơn, giờ hắn cảm thấy nếu không hạ được 2 tên này bây
giờ thì hắn có thể sẽ kiệt sức chết mất. Tăng tốc đến gần 2 tên đó chém chúng
vào tên vũ hồn tóc Băng Long Kiếm sắt bén vô cùng. 1 chém tất chết.
Tên Đại Ca kia nhìn Nhị Đệ của mình bị Phạm Lữ chém giết. Giận dữ hét lên hồn
lực cấp tốc vận chuyển đánh thẳng vào Phạm Lữ. Hắn không yếu thế hồn hoàn thứ
4 5 cấp tốc bay ra Băng Long Kiếm chém thẳng vào đối phương cứng đối cứng.
Phạm Lữ trên mình Băng Cực Hạn làm sao có thể thua. Băng Long Kiếm vừa chạm
vào tên Hồn đấu la kia thì hắn đã biến thành một khối băng. Phạm Lữ thu lại
Lĩnh vực của mình giờ hồn lực của hắn chỉ còn dưới 2 phần. Nếu gặp đối thủ dù
hồn vương hắn cũng khó mà đối phó
Phạm Lữ đoạt tất cả giới chỉ không gian của bọn hắn và thua thập hồn cốt tất
cả bọn họ. Dù chết nhưng hồn cốt vẫn còn, tốn chút sức lấy tất cả chiến lợi
phẩm của mình.
Làm xong tất cả hắn tiếp tục lên đường. Nhưng không còn chạy như trước kia, đi
chậm chạm vừa đi vừa hồi phục hồn lực. Tốn 3 tiếng thời gian hắn đã hồn phục
được 5 thành. Tuy hắn là hồn vương nhưng hồn lực hắn có thể so sánh với Hồn
đấu la bình thường khác.
Đi đến khu rừng nhỏ hắn nhìn thấy Băng Vân đang ngồi dưới gốc cây. Xem ra nàng
không bị tấn công, hắn cũng yên tâm. Dù sao Băng tộc cũng giúp hắn lúc khó
khăn, bảo vệ nàng cũng là nhiệm vụ hắn trả ơn Băng tộc.
Băng Vân nhìn hắn đi đến trên ngươi máu nhưng đã khô. Không khỏi lo lắng chạy
đến hỏi:
- Ngươi không sao chứ! Bị thương chổ nào không?
Phạm Lữ nhìn nàng lúng túng chạy đến không khỏi cười. Nhưng hắn không muốn ở
đây lâu. Đêm dài lắm mộng, bảo:
- Ta không sao! Chúng ta tiếp tục lên đường.
Phạm Lữ vô tình không biểu cảm nàng không buồn dù sao cũng quen rồi. Nàng khá
thích tính cách vô tình của hắn vì nàng biết đằng sau sự vô tình của hắn là
một người tràn đầy ấm áp.
2 ngươi tiếp tục lên đường, giờ Kiếm Linh trong Tinh Thần Hải đang bấm đốt của
mình. Lẫm bẫm:
- 1 Năm nữa phải đưa hắn về tu tiên giới sao.
Phạm Lữ không hề biết giờ hắn đang trên đường đến Địa Long Môn muốn đến đó
phải ít nhất vài tháng. Hằn ngày hắn đều nướng Thái Thản Tuyết Ma Vương cho
hắn va Băng Vân ăn.
2 ngày sao hắn thành công tăng cấp 52. Thời gian tăng trưởng 51 cấp đến 52 cấp
hắn tốn gần 2 tháng. Xem ra tốn thời gian vượt xa dự liệu của hắn, cũng phải
dù sao hắn không hề tu luyện chạy từ cực bắc sang Tinh La Thành. 2 tháng này
hắn tu luyện rất ít.
Phạm Lữ và Băng Vân đi đến đồi núi nhưng trên núi này nghe mùi máu tanh nồng
nặc. 2 người nhíu mài, dù 2 người từng giết người nhưng mùi máu này ít nhất
vài trăm người mới tạo ra được. Từ trên đồi nhìn xuống phát hiện một ngôi
làng, ngôi làng này có thể bị ai đó sát hại, cách giết người tàn độc đánh, cổ
ngươi nào cũng bị cắt. Bọn họ 90% là dân thường ai có thể ra tay với họ. 2
người xem xét khắp nơi bổng nghe tiếng kêu cứu thất thanh:
-Cứu với làm ơn!
2 người nhìn vào phía phát ra âm thanh. Một phụ nữ khoảng 25 26 tuổi đang ôm
chặc đứa bé trong lòng chóng chịu khung cửa đè đứa bé. Đứa bé này khoảng 1
tuổi khá khả ái. Tấm thân người phụ nữ toàn máu các cơ thịt đã nứt vỡ vì quá
sức, Phạm Lữ cùng Băng Vân nhìn vào không khỏi bội phục. Một người như thế bảo
vệ đứa bé cũng hiểu đây là con mình. Băng Vân xúc động đến chảy nước mắt VuQPA
nói với người mẹ, vì nàng biết cô ta sống không được lâu nữa cầm cự tới nước
này đã vượt qua sức chiệu đựng của cô.
-Cô yên tâm chúng tôi sẽ giúp cô nuôi dưỡng đứa bé! Nhưng cô không có khả năng cứu chữa nữa, chúng tôi rất tiếc.
Băng Vân mắt đỏ hoe nói. Phạm Lữ thấy thế mới tiếp lời:
-Chuyện gì đã xẩy ra trên ngôi làng này? Chúng tôi từ nơi khác đến nên không biết rỏ tình hình!
Người mẹ nhìn 2 người đáp:
-Chúng tôi là làng bình thường sống bằng đánh cá và săn bắt cũng như không có hồn sư như nơi khác. Lang Nhân không biết từ nơi nào đến ngày càng nhiều, giết chóc ngày một gia tăng. Như mọi người đã thấy thôn chúng tôi cũng nằm trong số đó, bọn chúng khác máu tôi ước có thể giết chết bọn chúng, nhưng điều này có lẽ là vô vọng.
Băng Vân nói:
-Cô yên tâm! Vị bạn thân này của ta thực lực rất mạnh có thể giết chết bọn Lang Nhân.
Giọng nói Băng Vân vừa hết thì người phụ nữ cũng nhắm mắt lại. Băng Vân ẳm đứa
bé lên đứa bé là con gái 7 phần giống như người phụ nữ này. Phạm Lữ khá buồn
phiền, hắn còn rất nhiều việc phải làm giờ mắt thêm 1 2 cục nợ hắn cũng không
khỏi thở dài.
Băng Vân nhìn Phạm Lữ nói:
-Ngươi sẽ đi tiêu diệt bọn Lang Nhân đó chứ? Bọn họ xem ra đã tàn sát rất nhiều ngôi làng như thế này! Ngươi nếu không giúp bọn họ trả thù ta sẽ xem thường ngươi!
Phạm Lữ nghe xong trong lòng âm thầm nói:
-Ngươi cái ngu ngốc này! Ai lại muốn đi tìm phiền phức chứ, ngươi xem thường ta có liên quan gì đến ta. Ngươi vì người khác cũng đừng lôi ta vào chứ.
Đương nhiên hắn chỉ có thể nói trong lòng, hắn hiểu tình cảm Băng Vân dành cho
mình nhưng hắn không muốn vướn bận qua nhiều. Cái hắn cần lúc này là thực lực,
không thể để chuyện tình cảm chi phối huốn chi hắn chỉ mới 13 14 tuổi mà thôi.
-Ngày mai ta sẽ đi tìm bọn Lang Nhân ngươi tính giải quyết đứa bé này thế nào đây.