Người đăng: TrumSSS
Nó không cảm thấy đau đớn. Nó lại đứng dậy ngay. Trương Anh Hào nghe tiếng Lộ
Thương Phàm rên sau lưng mình. Lộ Thương Phàm còn sống - anh chưa hề hấn gì.
Vậy là Trương Anh Hào an tâm dồn sức về đối tượng.
Nó đứng dậy rồi.
Nó nhìn Trương Anh Hào trừng trừng.
Một nụ cười lạnh lùng lướt qua môi Trương Anh Hào.
“Lại đây nào!” - Trương Anh Hào thì thào. - “Lại đây...”
Nó bối rối ra mặt. Chắc chắn nó không thể hiểu rằng có kẻ không sợ nó. Vì thế
mà nó chần chừ, nhưng rồi nó nhanh chóng gạt được tâm trạng ấy. Nó đi về phía
Trương Anh Hào. Rất thận trọng. Hai con ngươi đờ đẫn chuyển động. Nó tìm bẫy
và đồng thời cũng tìm lời giải đáp.
“Đi đâu?”
“Đi tiếp đi... đi tiếp đi...” - Trương Anh Hào mời mọc. - “Máu tao ngon lắm
đấy.”
Đó là một đoạn kịch mà chắc chắn không một nhà đạo diễn nào có thể nghĩ ra.
Dáng người u ám toát ra những âm thanh rít róng, nó nhìn quanh, và hai con
ngươi của nó chuyển động qua lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào vẫn đứng chờ. Lộ Thương Phàm thì thào gì đó sau lưng, nhưng
Trương Anh Hào không chú ý. Con quỷ hút máu bây giờ quan trọng hơn, con quỷ
cùng phản ứng của nó.
Con quỷ nhảy tới.
Chỉ với một cú nhảy, nó vượt qua khoảng cách giữa nó và Trương Anh Hào. Một
tia nắng phản chiếu khẽ lóe lên qua không khí và trong tích tắc, con quỷ hút
máu thốt lên một tiếng kêu sặc sụa.
Nó đã nhìn thấy tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng. Tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng đang
ló ra khỏi bàn tay Trương Anh Hào và chính vật thể này đã ngăn bước nó. Nó
khuỵu gối xuống trước Trương Anh Hào và tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng, nhưng với
những nguyên do và động cơ hoàn toàn khác những người ngoan đạo.
Nó không muốn nhìn về phía đó nữa. Nó tru lên khóc lóc. Nó cong người về phía
trước, co nhỏ nhất có thể. Trương Anh Hào nhìn cái lưng tròn của nó, cái lưng
vẫn còn cong lại khi hắn bước đến bên và giơ chân đạp chênh chếch tới.
Quỷ hút máu không cảm nhận được nỗi đau đớn xác thịt, chỉ trừ trường hợp chúng
bị tấn công bằng những loại vũ khí đặc biệt. Trong trường hợp này cũng vậy.
Con quỷ không phản ứng gì. Chỉ tới cú đạp thứ hai, mạnh mẽ hơn, nó mới bỏ thế
ngồi co quắp và ngả người ra, đập lưng xuống đất.
Lúc bấy giờ, vị cha đạo đã đến bên Trương Anh Hào. Lộ Thương Phàm đứng lại,
lắc đầu.
“Đừng hỏi bây giờ.” - Trương Anh Hào thì thào. - “Anh bạn kia quan trọng hơn.”
“Vâng!”
Con quỷ hút máu bây giờ nằm ngửa, nhưng nó co hai chân, như thể sẽ lao vọt lên
trên và đạp vào người Trương Anh Hào trong giây đồng hồ tới. Hai tay nó cũng
không chống xuống đất, mà đang co vòng lên che lấy mặt. Sự xuất hiện của tấm
bùa Thanh Âm Phạn Xướng đối với một thực thể như nó là một đòn tra tấn khủng
khiếp.
Trương Anh Hào cũng biết là quỷ hút máu có thể nói. Chúng có thể hiểu lời nói
của con người, mặc dù trong huyết quản của nó bây giờ không còn máu nữa.
Trương Anh Hào đã chứng kiến chuyện này nhiều lần, và việc ở đây chắc chắn
cũng không khác. Vì thế mà Trương Anh Hào lên tiếng.
“Mày biết là tao có tấm bùa trong tay. Tao biết rõ là mày rất sợ nó, và nỗi sợ
này còn có thể tăng lên nữa. Tốt nhất là nên trả lời một số câu hỏi của tao.
Mày hiểu chưa?”
Để trả lời, con quỷ hút máu ủn ỉn một chút trong cổ họng. Trương Anh Hào không
quan tâm tới chuyện đó. Trương Anh Hào muốn biết tên nó.
“Lê Cảnh.”
Trương Anh Hào quay sang nhìn vị cha đạo. Lộ Thương Phàm chỉ biết nhún vai:
“Chưa bao giờ nghe thấy.”
“Tốt. Ngoài mày ra còn ai nữa?”
“Máu!” - Nó hổn hển...
“Mày là ai? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Khuôn mặt!” - Con quỷ khàn khàn thì thào.
“Khuôn mặt. Tôi yêu khuôn mặt. Tôi sẽ uống máu...” - Con quỷ tiếp tục lẩm bẩm
gì đó trong cổ họng và Trương Anh Hào nhận ra rằng hỏi cung tiếp sẽ chẳng được
ích gì.
Cả Lộ Thương Phàm cũng nghĩ thế: “Bây giờ anh định làm gì?”
“Có nhiều khả năng.”
“Anh có đeo một khẩu Beretta với đạn và...”
“Không, không dùng súng. Chúng ta không cần phí đạn cho con quỷ này. Có những
khả năng khác.”
“Tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng?”
“Cả nó nữa. Nhưng chúng ta cũng có thể đẩy nó ra ngoài cánh cửa kia, đẩy nó
vào ánh sáng mặt trời.”
“Thế thì nó sẽ chết rất đau khổ!”
Trương Anh Hào bất giác mỉm cười khi nghe những lời nói đó. Đúng là những lời
của một vị cha đạo. Thấm đẫm tình người. Nhưng nhân từ là thứ mà chúng ta cần
phải quên đi khi đối diện với một thực thể loại này.
“Để tôi sử dụng tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng.” - Trương Anh Hào quyết định.
Vị cha đạo đứng nhìn. Trông anh như người đang cân nhắc xem có nên cầu nguyện
hay không. Thế rồi anh từ bỏ ý định, buông thõng tay, đứng lặng. Con quỷ hút
máu nhìn thấy tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng đang thõng xuống quanh sợi dây
chuyền, nhìn thấy ánh bạc của nó và bắt đầu tìm cách phản ứng theo bản năng.
Nó gào lên, giơ cả hai tay lên mặt như muốn tự vệ. Rồi nó nhớ ra rằng không
được phép chạm vào tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng và hai cánh tay nó giật về.
Khuôn mặt nó lộ ra!
Tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng đập đúng vào trán nó.
Một tiếng tru rùng rợn lao qua đại sảnh, nhảy nhót qua những bức tường trần
trụi, đập vọng trở lại thành nhiều tiếng vang. Một tiếng kêu khủng khiếp, dìm
ngập trong những âm thanh rít róng xuất hiện khi tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng
đốt cháy khoảng trán của con quỷ.
Những khúc xương đầu tiên kêu xào xạo.
Khói bốc lên cao. Khói tỏa ra mùi thịt cháy. Thêm một lần nữa, khuôn mặt đờ
đẫn kia giật nảy lên, thế rồi những nét mặt ác độc gớm guốc chuyển thành nét
mặt của một con người hiền lành đang yên ngủ.
Lộ Thương Phàm không hiểu được. Anh lắc đầu, nhìn con quỷ hút máu bây giờ đã
được giải thoát. Trương Anh Hào rút tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng về.
“Trời đất ạ, Anh Hào, nó... không tan ra...?”
“Đúng thế.”
“Tại sao không?”
“Bởi hắn bị chuyển thành quỷ hút máu chưa lâu. Hắn vẫn còn quá trẻ. Được giải
thoát hắn sẽ trông như vậy đấy.”
“Ra vậy.” - Lộ Thương Phàm rùng mình và Trương Anh Hào bất giác lại phải mỉm
cười.
“Tôi biết, trông có vẻ tàn nhẫn và độc ác đấy. Nhưng anh cứ tin tôi, đó là
điều tốt nhất giành cho hắn và kể cả những con người rất có thể sẽ gặp phải
hắn. Cơn khát máu của một con quỷ hút máu là rất khủng khiếp. Nó sẽ không
ngừng tấn công người khác và tạo ra một phản ứng dây chuyền.”
“Thế sao?”
“Tôi biết rất rõ chuyện này.”
Lộ Thương Phàm đưa tay vuốt mồ hôi trên mặt. Bàn tay kia của anh cầm tấm bùa
mà anh cũng đã rút ra khỏi túi.
“Hóa ra các nhà đạo diễn và các tác giả điện ảnh hoàn toàn chẳng nói dối chút
nào. Quỷ hút máu sợ hãi những tấm bùa.”
“Đối với chúng, đó là biểu tượng của sự hủy diệt.”
Lộ Thương Phàm nhìn xuống khuôn mặt bên dưới chân hai người họ. Tấm bùa Thanh
Âm Phạn Xướng đã cháy trên trán nó và để lại một vết sẹo không bao giờ tan
biến. Nó thậm chí còn cháy ngập vào cả xương trán. Bây giờ vẫn còn những vệt
khói mỏng mảnh thoát ra từ vết cháy.
Khi hướng ánh mắt đi chỗ khác, Lộ Thương Phàm rùng mình lần nữa.
“Ta làm gì bây giờ?” - Lộ Thương Phàm hỏi.
“Ý anh nói sao?”
“Bây giờ ta đi chưa?”
Nghe giọng hỏi như thể Lộ Thương Phàm chưa thật sự muốn đi.
“Chưa, ta chưa đi. Việc Lê Cảnh bị biến thành một con quỷ hút máu chắc chắn
phải có lý do.”
“Và ta sẽ tìm ra lý do đó ở đây sao?”
“Tôi hy vọng như vậy.”
“Nhưng mà... thế thì chắc chắn trong nhà này phải có nhiều con quỷ hút máu
nữa.”
“Tôi không biết, Thương Phàm, tôi thật sự không biết. Nhưng tôi nhớ lại lời mà
con quỷ hút máu đã nói. Đáng tiếc là nó nói quá ít, nhưng nó đã nói đến một
việc rất quan trọng.”
“Việc gì vậy?”
“Khuôn mặt!”
“Sao kia?” - Lộ Thương Phàm hắng giọng.
“Nó đã nói tới một khuôn mặt.”
Vị cha đạo trẻ tuổi nhăn trán.
“Đúng, đúng thế.” - Lộ Thương Phàm nói sau một hồi suy nghĩ. - “Nhưng tôi
không biết ý nó muốn nói sao. Có lẽ nó đang nghĩ đến khuôn mặt nó.
“Tôi không tin như vậy.” - Trương Anh Hào đáp lời. - “Chẳng một ai lại đỏm
dáng tới mức đó đâu. Nhất là khi ở trong một tình huống gay cấn như vậy. Khuôn
mặt kia chắc chắn phải liên quan đến trạng thái biến đổi của Lê Cảnh. Nó đóng
vai trò rất quan trọng đối với con quỷ hút máu, đến mức độ con quỷ vẫn còn
nghĩ tới nó trước khi bị hủy diệt.”
“Một câu hỏi bí hiểm.”
“Cứ chờ xem.” - Trương Anh Hào nói, đi về hướng trung tâm của gian đại sảnh,
đứng lại ở đó và xoay một vòng tròn, tìm một khuôn mặt hoặc một dấu vết dẫn
tới nó.
Đứng giữa đại sảnh, Trương Anh Hào tái dựng lại tất cả những sự kiện đã xảỳ ra
từ khi hai người họ bước chân vào nhà.
“Con quỷ hút máu đã nhào ra từ một căn phòng nhất định. Tại sao nó lại rình mò
trong đó? Chẳng lẽ chỉ để chờ có điều kiện là nhảy xổ ra, vồ lấy con mồi?”
Không tìm được câu trả lời, vì thế mà Trương Anh Hào muốn xem xét căn phòng
kia cho kỹ hơn.
“Ta sẽ tìm được gì ở đó?” - Vị cha đạo hỏi sau khi nghe Trương Anh Hào nói ý
định của mình.
“Ít nhất thì phòng sẽ không có cửa sổ đâu.” - Trương Anh Hào vừa đáp vừa giơ
tay giật mạnh cửa ra.
Đằng trước Trương Anh Hào là một khoảng không gian tối mịt. Nó đen ngòm như
một lò nướng bánh. Bên trong kia đang có cái gì đó rình mò, một thứ rõ ràng
hiện hữu nhưng Trương Anh Hào chưa định dạng nổi.
Nó khiến Trương Anh Hào phải dè chừng.
“Anh gặp khó khăn sao?” - Lộ Thương Phàm thì thào sau tai Trương Anh Hào.
“Về mặt nguyên tắc thì không.”
“Có phải anh khó chịu vì trong phòng này không có cửa sổ?”
“Không. Ngược lại. Tôi có cảm giác là tôi đang đứng sát đầu nguồn cái Ác trong
ngôi nhà này.”