Mày Còn Rất Trẻ


Người đăng: TrumSSS

Nhanh chóng giải quyết ngôi nhà quỷ dị, rồi bắt tay truy tìm những thành viên
trong tổ chức QV Clastic mới là việc cần phải làm. Giải quyết ngôi nhà quỷ dị
đồng nghĩa với việc giải quyết một hoặc nhiều con Bại quái, Quỷ quái, Ma quái.
Số tiền nhận được từ công việc này không quá cao, tầm từ một Kim đến ba Kim.
Trương Anh Hào không trông chờ vào số tiền đó, cái hắn trông chờ là số tiền từ
việc bắt được những thành viên trong tổ chức QV Clastic. Nếu bắt được đủ
nhiều, hắn sẽ có đủ tiền mua bình thuốc rèn luyện thể chất thứ ba. Qua đó,
Trương Anh Hào có thể đặt một chân đến giới hạn thể chất thấp nhất cho việc
học kỹ năng võ công.

Đến lúc đó, Trương Anh Hào không cần bỏ thêm thời gian kiếm tiền, hắn sẽ đi
thẳng đến Phi Long Môn, bắt đầu việc tu luyện đầu tiên.

Suy nghĩ này rất nhanh bị Trương Anh Hào ép xuống, hắn vẫn dùng một bộ lạc
quan lái xe, nhìn đường.

Sống ở trên cõi đời này, không có một vỏ bọc hoàn hảo che giấu nội tâm và con
người thật, sợ rằng sẽ chẳng thể nào sống được lâu. Kẻ địch chỉ cần tìm hiểu
về những đặc điểm trong tính cách, rồi sau đó tạo ra những âm mưu nhắm thẳng
vào tính cách của Trương Anh Hào, Trương Anh Hào hắn làm sao có thể sống sót
nổi? Trương Anh Hào từng trải qua những lần đứng trước cái chết như vậy, chính
vì thế hắn mới hiểu được tầm quan trọng của việc che giấu tính cách bản thân.
Cũng từ kinh nghiệm những lần đó, qua nhiều lần hoàn thiện, hắn đã tự tạo cho
mình hai nhân vật xuất sắc mà hắn có thể nhập vai dễ dàng: một học sinh trầm
tính, cùng một thợ săn khá cẩn thận và nhiệt tình.

Đây không phải là triệu chứng của tinh thần phân liệt, nó giống như một con
người sống giả tạo và có hai mặt. Tất nhiên, việc tạo ra hai nhân vật chính là
vì cố gắng để kẻ địch nhầm lẫn, cho rằng một trong hai nhân vật đó là con
người thật của hắn.

Đồng thời, để có thể có được phần diễn xuất sắc nhất, Trương Anh Hào buộc phải
để chính mình hòa nhập vào nhân vật, kể cả là hành động, hay là cả suy nghĩ.
Chỉ có thật sự hòa nhập, chỉ có bản thân chính là người như vậy, phần diễn của
hắn mới có thể là phần diễn không có chút sơ hở nào.

Nếu như Trương Anh Hào không định dấn thân vào giang hồ, không gia nhập vào
công việc thợ săn nguy hiểm, hắn đã không cần diễn xuất gì, hắn chỉ cần sống
đúng với chính bản thân mình. Nhưng mà không có cái nếu nào, muốn có được đủ
tiền để mua thuốc rèn luyện thân thể, Trương Anh Hào chỉ có thể chấp nhận bước
chân vào công việc nguy hiểm như vậy. Hắn không thể nào làm những việc bình
thường, bỏ ra 10 năm, hay 20 năm để tích đủ số tiền mua thuốc. Không thể nào!

Mặt khác, Trương Anh Hào bước chân vào cái nghề thợ săn không chỉ vì mục đích
kiếm tiền, hắn còn có mục đích khác.

Khẽ liếc nhìn xuống ngực, nơi tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng do cha mẹ để lại nằm
ở đó, Trương Anh Hào thu lại tâm tư.

Chúng đã xua vị cha đạo vào chính ngôi nhà thờ của anh như người ta xua súc
vật. Đối với Lộ Thương Phàm, sự kiện này còn hơn cả nhục nhã, nhất là vì anh
vốn coi nhà thờ là quê hương, là nơi che chở an bình.

Giờ thì anh ngồi ở đây, trong một chiếc ghế dài nhỏ, bị canh chừng bởi sáu con
mắt và một nòng súng tự động.

Hai gã đàn ông không mang vũ khí đứng kẹp hai bên. Chúng chưa nói một lời nào,
chỉ lừ lừ nhìn nạn nhân. Những ánh mắt không một chút nhân tính. Vị cha đạo
trẻ tuổi không hề quen biết những gã đàn ông đó, mà chúng cũng chẳng thèm giới
thiệu tên tuổi, nhưng gã đàn ông cầm vũ khí khiến anh phải chú ý nhiều nhất.
Có lẽ vì mái tóc của hắn, một mái tóc để dài được buộc túm lại sau gáy. Hai
tên kia trông bình thường hơn. Đó là những gã người Phí Vân với làn da rám
nắng, mái tóc thẫm màu và đôi mắt lạnh lùng.

Tên buộc tóc đưa mắt nhìn quanh, rồi nhăn răng ra cười.

“Kể ra thì cũng tiếc cho cái nhà thờ của mày.”

“Tại sao?”

“Nó cũng đẹp đẽ, ấm cúng đấy chứ. Tao thích nó. Nhưng nghĩ tới chuyện sắp phải
châm lửa đốt nó thành tro là tao lại không thấy dễ chịu chút nào. Tao nói thật
đấy!”

Lộ Thương Phàm nuốt khan.

“Tại sao lại đốt?”

“Tùy thuộc vào mày thôi.”

“Tại sao?”

“Nói cho nó nghe đi, Mộng Lương!”

Gã thanh niên ngồi bên phải vị cha nói: “Chúng tao không thích chuyện có kẻ lạ
chen vào việc của bọn tao. Có những điều mà một gã thầy tu như mày không nên
biết tới.”

“Tôi không hiểu ông?”

Kiều Mộng Lương sử dụng đòn thân thiện. Gã đập nhẹ tay lên đầu vị cha đạo trẻ
tuổi.

“Dĩ nhiên là mày có hiểu chứ. Nhưng hôm nay tao đang vui nên sẽ nói lại cho
mày nghe.” - Gã dang rộng hai cánh tay ra. - “Nhìn quanh mà xem, thầy tu. Cứ ở
trong nhà thờ này mày không thấy thoải mái hay sao? Chẳng phải vì nó rất mát,
mà đây mới là địa điểm đích thực cho mày. Ở đây mày có thể làm mọi chuyện. Mày
có thể lải nhải an ủi đám đàn bà và đàn ông già khọm, mày có thể nói chuyện
với ông thần của mày, mày cũng có thể đứng trên bàn thờ kia và ngắm mấy bức
tượng, có thể có tất cả và thật ra có thể làm tất cả. Cái quả đồi này là của
mày. Hãy tận hưởng nó đi, hãy mừng chừng nào mày còn được phép đứng ở đây mà
nhin xuống ngôi làng dưới kia. Như thế là rất tốt cho mày rồi, cứ tin tao đi.”

“Thế là nghĩa là sao?” - Lộ Thương Phàm dần cạn sự kiên nhẫn. Vị cha đạo trẻ
tuổi rất bực tức vì những lời lẽ báng bổ suồng sã của tên kia đã hạ nhục nhà
thờ.

“Bình tĩnh đi, tao nói việc chính đây.”

“Mời ông!”

“Đây là một ngọn đồi rất dễ thương.” - Kiều Mộng Lương nói tiếp. - “Một ngọn
đồi rất đẹp, chỉ dành riêng cho mày, và đủ cho mày chẳng cần quan tâm đến
những khu vực khác. Tao đang muốn nói đến ngọn đồi phía bên kia.”

“Tôi đâu có dính dáng gì tới nó.”

“Hoàn toàn chẳng dính dáng gì cả.”

“Đúng vậy!”

Kiều Mộng Lương lạnh lùng nhìn vị cha đạo trẻ tuổi. Lộ Thương Phàm cảm nhận rõ
dạ dày anh thắt lại. Dĩ nhiên anh biết rất chính xác mấy gã đàn ông này muốn
ám chỉ chuyện chi, nhưng anh làm ra vẻ chưa hề nghe nói gì và hướng ánh mắt về
phía bàn thờ.

“Mày đã sang đó.”

“Sang đâu?”

“Bên trên ngọn đồi, chỗ có ngôi nhà.”

“Đúng, cái đó thì đúng.”

“Thế cho nên bọn tao cho rằng mày đã muốn dính dáng đến nó. Chuyện đó không
tốt. Không, chúng tao đang rất giận mày, thằng thầy tu.”

Lộ Thương Phàm đổ mồ hôi. Nếu ba gã đàn ông này biết được anh đã tới chỗ nào,
vậy là bọn chúng đã quan sát anh. Một việc không hay. Nó khiến anh giận dữ,
nhưng vị cha đạo nghiến răng giữ bình tĩnh.

“Quả đồi đó không phải của ai.” - Anh khẽ nói. - “Người dân nào cũng có thể
lên đó.”

“Không, thằng con chiên ngoan đạo!”

“Ai quy định điều đó?”

“Chúng tao.” - Kiều Mộng Lương lạnh lùng mỉm cười như một con rắn đang đứng
trước con mồi. - “Ngọn đồi cùng cả ngôi nhà đó là thứ mà mày không được sờ
đến.”

Vị cha đạo cúi đầu. Anh tự hỏi bao giờ thì chúng nói vào vấn đề đích thực kia.

“Tôi không hiểu gì cả!” - Anh nói khẽ.

“Mày cũng không cần hiểu. Ngọn đồi phía bên kia cùng ngôi nhà của nó cũng
giống như thần của mày vậy. Mày đâu có thể hiểu được ông ấy. Cho nên bỏ chuyện
đó đi, chấp nhận đi!”

“Tôi không muốn nghe những lời báng bổ thánh thần.”

Cả ba đứa cười phá lên cho tới khi Kiều Mộng Lương ra hiệu. Gã đàn ông lại
quay sang với vị cha đạo và gõ đầu ngón tay vào ngực anh.

“Vậy ra mày là thứ bướng bỉnh hả?”

“Như thế có nghĩa là gì?”

“Mày đã sang ngọn đồi đó. Đừng có chối, anh bạn thân mến. Mày đã ở đó, và đó
là chuyện không tốt cho mày.”

Những giọt mồ hôi đã hiện rõ trên làn da Lộ Thương Phàm.

“Mất bình tĩnh hả?”

“Tại sao?”

“Vì mày đã vượt qua một số ranh giới.”

“Tôi chỉ tuân thủ những giới hạn của thần.”

Câu nói nghe hơi có vẻ khuếch đại, nhưng Lộ Thương Phàm ít nhất cũng đang tìm
cách gây ấn tượng với ba gã đàn ông.

“Ở trong ngôi nhà thờ này thì có thể, anh bạn thân mến. Nhưng tao đã giải
thích cho mày nghe những giới hạn khác, những quy định khác mà mày phải tuân
theo. Ở đây tao là đứa được phép vào vai thần. Mày phải nói cho tao biết, mày
sang ngọn đồi kia tìm gì?”

“Tìm hả? Tôi...?”

“Đúng, chính mày!”

“Chẳng tìm gì cả!”

Vị cha đạo nhận một cái tát tai như trời giáng. Đầu anh giật sang bên phải.
Nỗi xấu hổ chứ không phải cảm giác đau khiến mặt anh đỏ bừng lên. “Chúng nó
đánh mình trong chính nhà thờ của mình.” - Lộ Thương Phàm thầm nghĩ.

Kiều Mộng Lương không vội vàng. Hắn chờ cho tới khi vị cha đạo bình tĩnh lại
chút ít.

“So với cái nghề cha đạo thì mày còn rất trẻ. Đời mày còn dài lắm, nếu không
có chuyện gì thay đổi. Ở vị trí của mày, tao cũng sẽ cố gắng để nó không thay
đổi.”

“Các anh muốn gì?”

“Chúng tao chỉ muốn biết mày làm cái gì ở trên ngọn đồi đó. Đừng có chối là
mày đã không sang bên ấy.”

“Đúng, tôi đã sang đó.”

“Tốt lắm. Tiếp đi.”

“Tôi đi xem xét quanh khu đất đó thôi. Có ai cấm chuyện đó không?”

“Không!”

“Chính thế!”

“Này, đừng có láo! Còn ngôi nhà?”

“Chẳng có gì cả.”

“Nói rõ hơn.”

“Tôi không biết gì.”

Kiều Mộng Lương cười lạnh lùng: “Mày đã đến gần và xem nó như xem xét khoảng
vườn đằng trước, đúng không?”

“Tôi đã vào trong vườn.”

“Có vào trong nhà không?”

“Không.”

Kiều Mộng Lương nhìn Lộ Thương Phàm. Nét mặt gã là nét mặt của người cân nhắc
xem có nên tin người đối diện không. Sau một hồi, gã gật đầu.

“Thôi được, thầy tu, được rồi, bọn tao tin mày. May cho mày là mày có một mối
quan hệ tốt với cái gã ở trên kia.” - Hắn giơ ngón tay trỏ chỉ lên trần nhà.
-“May cho mày đấy. Một người khác chắc bọn tao sẽ nắn gáy mạnh hơn.”


Kiếm Hiệp Tình - Chương #69