Muốn Một Thứ Khác


Người đăng: TrumSSS

Thay vào đó, ông ta thét lên, khiến người nghe rợn đến xương tủy.

Một tiếng thét khủng khiếp. Ông ta ôm lấy tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng, nhảy
giật lên, miệng không ngừng gào la, ông ta chạy sang ngang rồi cuối cùng, đôi
chân không đủ sức giữ trọng lượng của bản thân.

Thái Vân Phi đổ sụp xuống dưới chân Trương Anh Hào, nằm lại.

Trương Anh Hào đã kịp đỡ cho ông ta một chút, giảm sức lực của cú đập xuống
nền phòng. Thái Vân Phi bây giờ nằm nghiêng và Trương Anh Hào biết ông không
phải là một cương thi thật sự, bởi bọn cương thi không bao giờ rên rỉ khi chạm
phải tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng. Vào trường hợp đó, chúng không còn sức lực
để phát ra bất kỳ một âm thanh nào, chúng sẽ bị nội lực từ tấm bùa Thanh Âm
Phạn Xướng hủy diệt trong chốc lát.

Thế còn Thái Vân Phi?

Trương Anh Hào cúi người xuống phía ông ta. Ông ta nằm nghiêng, duỗi dài tay
ra, giữa hai lòng bàn tay vẫn là tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng. Nhưng tại sao
ông lại hét lên như vậy? Tại sao lại đau đớn đến như thế?

Trương Anh Hào nhìn thấy nguyên nhân khi hắn rút tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng
khỏi hai bàn tay Thái Vân Phi. Phần da thịt tươi máu bị rứt ra khỏi hai lòng
bàn tay ông ta thậm chí vẫn còn vương trên nền bạc.

Hai bàn tay ông ta bây giờ trông thật ghê sợ, như thể có người đã rứt đứt từng
dải da và thịt. Những tia máu nhỏ rịn ra từ các vết thương.

“Biết làm gì với ông Vân Phi bây giờ?”

Trương Anh Hào không thể để ông ta một mình trong căn phòng này. Nhưng vác
trên vai một người bất tỉnh để tiếp tục đi xem xét căn nhà thật cũng là việc
bất khả thi. Ông ta sẽ cản trở Trương Anh Hào quá nhiều trong công việc.

Qua những hành động của Trương Anh Hào và nhất là qua những hoạt động của tấm
bùa Thanh Âm Phạn Xướng, lẽ ra căn phòng này bây giờ phải được giải phóng hoàn
toàn khỏi Sức Mạnh Đen. Thế nhưng Trương Anh Hào không muốn tin tưởng hoàn
toàn vào khả năng đó. Không thể tin vào cái vẻ hòa bình thấm đẫm chất dối trá
hiện thời.

Trương Anh Hào quỳ gối xuống bên Thái Vân Phi, xoay đầu ông ta để hắn có thể
nhìn vào mặt ông.

Thái Vân Phi không ngất. Ông ta không rên rỉ nữa. Ông ta chỉ nằm đó và không
làm gì cả.

“Ông Vân Phi.” - Trương Anh Hào thì thào. – “Ông có nghe tôi nói không, ông
Vân Phi? Ông có hiểu lời tôi nói không?”

Giờ thì người đàn ông mở mắt ra. Hai con ngươi trong trẻo, không còn bị thay
đổi bởi những thế lực lạ lùng. Thế rồi, trên nét mặt hiện rõ vẻ khó chịu hoặc
cũng có thể là nỗi sợ hãi, bởi Trương Anh Hào dù sao vẫn là người lạ đối với
ông ta. Mặc dù hai người họ đã có lần liên lạc với nhau, rồi đã có lần gặp gỡ
nhau, nhưng là trong lúc ông ta đang còn bị ma ám, và chắc ông ta bây giờ hoàn
toàn không thể nhớ được chuyện đó.

“Có chuyện gì thế?” - Thái Vân Phi thì thào.

“Đừng lo. Ông đang được an toàn. Tôi đang ở bên ông. Sẽ không có chuyện gì xảy
ra nữa đâu.”

“Trong nhà tôi hả?”

“Không, ở nơi khác.”

Thái Vân Phi giơ hai bàn tay lên. Chúng không còn dính với nhau nữa, ông ta có
thể nhìn vào từng lòng bàn tay một, và ông ta nhận ra những vết thương.

“Trời đất ơi!” - Ông ta hổn hển. – “Máu, da bị rách... tại sao thế này? Và...
và... tại sao lại không đau?”

“Tôi làm đấy.”

“Tại sao?” - Thái Vân Phi lấy hơi rồi nói tiếp. – “Vừa nãy tôi còn thấy đau,
nhưng bây giờ không đau nữa. Và...”

“Thôi dẹp chuyện đó đi, ông hãy tạm chấp nhận đã. Ông có đi nổi không? Trong
người ông đã đủ khỏe chưa?”

“Tôi hy vọng là đủ.”

“Thế thì ông sẽ cố đi ngay ra khỏi căn nhà này. Được không?”

“Được, nhưng mà...”

“Không nhưng mà gì cả. Tôi sẽ nói cho ông biết ông đang ở đâu, ông Vân Phi.
Ông đang ở trong ngôi nhà bí hiểm ngày xưa, nơi mà vốn được dùng làm giáo
đường dạy khiêu vũ, và tên tôi là Trương Anh Hào. Tôi chính là người mà Hiệp
hội Thợ Săn đã giới thiệu với ông.”

Phải nghĩ một lúc, Thái Vân Phi mới nhớ lại và hiểu những lời Trương Anh Hào
nói. Dần dần, ánh nhìn của ông ta sáng lên, rồi ông ta chợt nhắm mắt lại, muốn
tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm an bình.

Trương Anh Hào để Thái Vân Phi yên, muốn chờ cho ông ta lại sức, nhưng Thái
Vân Phi không kéo dài tình trạng đó lâu. Thái Vân Phi kể lại rằng ông ta đã
chờ Trương Anh Hào, thế rồi có người mang đến cho ông một mảnh giấy.

“Giấy của tôi sao?”

“Tôi cứ tưởng là của anh. Nhưng không phải vậy. Chúng nó dụ tôi vào một khoảng
vườn. Rồi tôi nhìn thấy một người đàn bà lạ. Cô ta nhìn tôi, mắt rất lạ, như
có lực hút ma quái, tôi không trốn được. Thế rồi cô ta đập tôi ngã xuống. Khi
tỉnh dậy thì tôi nhìn thấy anh...”

“Vậy ông cũng không hề nhớ đã có lúc ông muốn giết tôi?”

“Không, trời đất ạ...”

Trương Anh Hào mỉm cười: “Thôi, bình tĩnh nào! Chưa có gì xảy ra đâu, ông Vân
Phi. Bây giờ ông tìm cách đứng lên xem.”

Thái Vân Phi đứng được lên. Trương Anh Hào giúp ông thẳng người dậy. Khi đã
đứng vững trên hai chân, ông ta đưa cả hai bàn tay ấn mạnh lên gò má. Trương
Anh Hào phải giữ chặt ông ta một lúc nữa, Thái Vân Phi tập trung sức lực vào
hai đôi chân, ông ta chẳng để ý đến việc bàn tay ông đã bôi đầy máu lên mặt.

Chẳng cần Trương Anh Hào nói thêm lời nào, Thái Vân Phi xoay người, cùng hắn
rời phòng.

Trương Anh Hào chiếu đèn pin vào khoảng hành lang tối. Chiếc ghế vẫn còn kia,
cả cây nến đã tắt cũng vậy. Thật ra không có gì thay đổi. Trương Anh Hào hỏi
Thái Vân Phi xem ông ta có rành đường lối trong ngôi nhà này hay không.

Thái Vân Phi tỏ vẻ kinh hoàng: “Không, người bình thường đâu có ai vào trong
này.”

“Tại sao không? Bởi đã có chuyện khủng khiếp xảy ra đằng sau bức tường này
phải không?”

“Vậy ra anh biết rồi?”

“Vâng.”

Thái Vân Phi cân nhắc một lúc. Rồi ông ta nhún vai và lên tiếng: “Vâng, nó là
một chuyện khủng khiếp.” - Ông ta bắt đầu kể. - “Khủng khiếp hơn ta tưởng. Bản
thân tôi không có mặt trong vụ này, tôi chỉ nghe người ta kể lại, nhưng những
người dân trong làng quả thật đã không tìm được một con đường nào khác. Trước
đây hai năm, họ đã tràn vào ngôi nhà này và đã giết chết đôi vợ chồng nhà họ
Đặng.”

“Tại sao vậy? Đôi vợ chồng kia đã làm gì?”

“Họ là những người xấu. Cả hai đều là người xấu. Cả chồng lẫn vợ. Họ rủ rê rất
nhiều người ở trong làng đến đây học đạo, để rồi thôi miên họ, bắt họ phục
tùng. Họ không dạy cho họ tín ngưỡng gì cả, mà dạy cho họ khiêu vũ, dạy họ Sức
Mạnh Đen. Có một số người đã không chịu nổi tình trạng đó và nổi điên. Cảnh
sát chẳng can thiệp gì được. Mặc dù đã có một ủy ban điều tra của quận La Phát
được cử về đây, nhưng họ không tìm được bằng chứng kết tội đôi vợ chồng họ
Đặng. Điều đó khiến dân làng giận dữ. Nỗi giận dữ mỗi ngày một dâng cao, và
ông biết đấy, từ giận dữ sang căm thù chẳng xa là mấy. Cuối cùng, họ đã tụ tập
lại và giết chết hai con người kia. Việc đã xảy ra như vậy.”

“Đôi vợ chồng đó đã chết như thế nào?”

Thái Vân Phi nhún vai: “Điều đó thì tôi không kể được, bởi tôi không biết.
Những người đã có mặt trong vụ đó không hề nói lại chuyện này. Họ đã thề với
nhau là sẽ không bao giờ nói ra.”

“Ông có biết tên người nào không?”

Thái Vân Phi lại nhún vai: “Có chứ, tôi có quen một số người trong đám họ.
Nhưng điều này đâu có giúp gì được cho anh?”

“Không, chắc chắn là không.” - Trương Anh Hào lẩm bẩm. – “Nhưng có một chuyện
đã rõ, những thủ phạm đã có cái lý riêng của họ. Đôi vợ chồng họ Đặng thật sự
đã bán linh hồn cho quỷ dữ.”

Thái Vân Phi im lặng. Ông ta đang muốn rời bỏ ngôi nhà này, ông ta đi trước
Trương Anh Hào ra phía cửa.

Trương Anh Hào dừng lại, và Trương Anh Hào không khỏi vui mừng khi thấy Thái
Vân Phi mở cửa ra, để ánh sáng chói chang bên ngoài tràn vào phía hai người
họ. Đó là thế giới bình thường của chúng ta, là mùa thu ở thung lũng sông
Thông Lệ, là miền Hiện Nhân với bầu trời tháng mười một đẹp tuyệt vời, xanh
biếc.

Thái Vân Phi theo những bậc thang đi xuống. Trương Anh Hào dừng lại bên ngưỡng
cửa. Ông ta xoay người một lần, nhìn Trương Anh Hào rồi gật đầu.

Thái Vân Phi nói: “Tôi hy vọng cả hai ta sẽ còn mạnh khỏe mà gặp lại nhau.”

“Tôi cũng hy vọng thế.”

Thái Vân Phi quay người và đi. Vậy là ông ta đã vượt qua được trận tấn công
của Sức Mạnh Đen, ngược lại với Phương Kiệt.

Trương Anh Hào nhìn theo người đàn ông. Ông ta đang đi về hướng con đường hẹp,
dẫn xuống ngôi làng. Ông ta hơi cúi đầu, chắc chắn ông ta sẽ còn suy nghĩ
nhiều và có lẽ sẽ còn nhớ lại những gì đã xảy ra đối với ông. Khi dáng hình
ông ta đã khuất đằng sau dãy cây, Trương Anh Hào quay người và đi vào trong
nhà.

Bước chân qua ngưỡng cửa, Trương Anh Hào đã có một cảm giác kỳ lạ. Trương Anh
Hào nhìn vào khoảng hành lang dài, đang nằm như một cái ống tăm tối trước mặt
mình. Cả trần lẫn tường phòng đều biến vào trong quầng u ám đó. Đứng ở đây
Trương Anh Hào hầu như không nhìn thấy chiếc ghế.

Cánh cửa kêu lên một tiếng nhẹ rồi sập vào ổ khóa. Trương Anh Hào có cảm giác
đứng trong một hầm mộ khổng lồ, nơi có những thế lực bí hiểm đang rình mò chờ
cơ hội tấn công.

Ra nơi này đã có thời dùng làm giáo đường.

“Thật là lạ!” - Trương Anh Hào đã biết nhiều giáo đường ở Bôn Mộc Lâm, nhưng
chúng tạo ra những khung cảnh hoàn toàn khác và được trang trí hoàn toàn khác.
Đôi vợ chồng họ Đặng chắc chắn chẳng có ý muốn tuyển nhận thêm người học đạo.
Họ không muốn mở rộng tín đồ, họ muốn một thứ khác.

Cặp vợ chồng đó đã nghe lời Quỷ Vương hay nghe lời một thế lực tà ma nào khác.
Hiện tại thì điều này cũng không còn quan trọng. Điều phải chú ý là họ đã tìm
cách điều khiển và chỉ huy người khác, họ đã muốn biến những người này thành
tay chân của những thế lực đứng đằng sau lưng họ.

Đây là lần thứ ba Trương Anh Hào bước vào ngôi nhà, và là lần thứ ba hắn đứng
trong hành lang.

Lần này Trương Anh Hào để thời gian xem xét kỹ bức tường quanh khung cửa, và
hắn phát hiện thấy một công tắc điện.

Trương Anh Hào xoay công tắc. Không có đèn.

Kể ra thì cũng có lý thôi. Những kẻ chơi những trò chơi kỳ quái của chúng ở
đây thường chẳng mấy khi cần đến ánh sáng.


Kiếm Hiệp Tình - Chương #55