“đầu Hàng Có Nghĩa Là Chiến Bại!”


Người đăng: TrumSSS

ps: Tặng thêm một chương cho một bạn đã đánh giá 10* đầu tiên cho truyện. Cảm
ơn sự ủng hộ của bạn. (Lời này sẽ được xóa sau 7 ngày, khoảng thời gian mà bạn
đánh giá 10* đầu tiên cho truyện có thể đọc được, cũng như để những độc giả
khác có thể trải nghiệm chương truyện được tốt nhất)

Lần này, những từ ngữ của cô ta đập vào Trương Anh Hào rồi rơi rụng xuống như
những giọt mưa rơi qua những chiếc lá xanh. Đã có quá nhiều thay đổi. Đầu tiên
là những bóng dáng đang hiện lên trong tường. Chúng không còn là bức tường của
ban nãy, chúng đã thành một loại màn ảnh đang chiếu lên một số cảnh tượng. Chỉ
có điều những đoạn phim bây giờ vẫn còn quá mờ ảo, không rõ chi tiết. Đã có
một thế lực lạ lùng tấn công vào nơi này. Có lẽ chúng muốn hủy diệt hoặc thay
đổi. Trương Anh Hào đoán xác suất hủy diệt cao hơn.

Hai người Trương Anh Hào đang nhảy trong quãng tối. Quầng sáng của ngọn đèn
pin chiếu vào khoảng tường phía đối diện. Vòng tròn của nó nổi lên thật rõ,
gay gắt, như một quầng trăng sáng giữa trời.

Như một dấu hiệu của hy vọng...

Những vòng quay bây giờ nổ ra liên tiếp, nhanh như chớp. Trương Anh Hào không
còn nhìn thấy vòng sáng nữa, Trương Anh Hào xoay lưng lại với nó, thế rồi hai
người họ cọ xát thân hình vào nhau, nhảy đoạn nhảy số mệnh tại chỗ.

Đặng Thị Kim Hòa hơi rướn thân hình cô ta lên một chút, bây giờ Trương Anh Hào
có thể nhìn thẳng vào mặt bạn nhảy.

Một lớp mồ hôi mỏng phủ trên làn da. Cả mồ hôi cũng đang tỏa ra mùi hương
quyến rũ. Làn môi bây giờ còn mời mọc hơn, thẫm màu hơn, bí hiểm hơn.

Trong một thoáng, Trương Anh Hào tưởng tượng đến cảnh từ khe hở mờ mờ giữa hai
làn môi thẫm màu kia mọc ra hai cái răng thật dài, thật nhọn của một con quái
vật, rồi chúng cắm vào cổ Trương Anh Hào. Nhưng điều đó không xảy ra, Trương
Anh Hào không nhảy với một con Quái thú.

Hai người Trương Anh Hào vẫn tiếp tục uốn theo từng bước của điệu nhảy. Thêm
một lần nữa, Đặng Thị Kim Hòa áp sát thân hình tới, thúc ép Trương Anh Hào cảm
nhận hầu như toàn bộ cơ thể cô ta.

Giai điệu kéo dài ra. Một cây đàn violon rên rỉ não nuột như muốn khóc, thế
rồi bản nhạc của điệu nhảy bẻ gãy trò chơi đó, chuyển sang một nhịp điệu khác.

Hai người họ nhảy theo.

Trương Anh Hào phải nhảy theo, hắn không làm khác được. Trương Anh Hào bị kéo
đi, hầu như được bế bổng lên trong không gian. Trương Anh Hào trôi bồng bềnh
trên nền phòng. Những bức tường của căn phòng chuyển động theo.

Chợt một thoáng, Trương Anh Hào nhìn lên phía người chết đang dán trên trần
phòng. Cả ở đó cũng đang hiện ra những hình ảnh lạ, bao quanh thân hình người
đàn ông. Phải chăng nhìn lên đó, Trương Anh Hào sẽ nhìn vào một thế giới khác?

Điệu nhảy tiếp tục.

Nhanh hơn, vội vàng, hốt hoảng.

Trương Anh Hào nghe tiếng cô ta thở, tiếng cô ta rên rỉ, hai chân Trương Anh
Hào chuyển động như máy. Nếu cô gái bây giờ không dừng lại, chẳng bao lâu nữa
Trương Anh Hào sẽ đập lưng vào tường.

“Đây...!” - Cô gái thét lên và buông Trương Anh Hào ra.

Trương Anh Hào lảo đảo lùi lại. Dáng hình Trương Anh Hào lao xuyên qua quầng
sáng của ngọn đèn pin như một hình cắt giấy kỳ quặc.

Một bước nữa, rồi một bước nữa, rồi sau đó...

Trương Anh Hào chòng chành, muốn xoay người lại, nhưng đột ngột có một cặp chi
trước mọc ra từ tường, tóm chặt lấy hai khuỷu tay hắn từ phía sau, giữ chặt
hắn lại.

Vậy là đã đúng, một cạm bẫy.

Đặng Thị Kim Hòa đứng trước Trương Anh Hào, đung đưa thân hình, cười điên
dại...

Phía bên kia đã đánh trúng Trương Anh Hào, đã tóm được hắn. Nhưng Trương Anh
Hào chưa biết đối thủ là ai.

Đặng Thị Kim Hòa hả hê sung sướng. Cô ta đứng trước mặt Trương Anh Hào, rướn
người về phía trước, giơ thật rộng hai cánh tay ra, để rồi vụt nhổm dậy trong
nét duyên dáng của một vũ công hoàn hảo, như muốn chứng minh cho Trương Anh
Hào biết cô ta vẫn còn sức lực để nhảy nữa, nhảy mãi.

Bây giờ cô ta không cười nữa. Bây giờ cô ta chỉ nhìn Trương Anh Hào trân trối
và có lẽ cũng nhìn cả hai bàn tay đang tóm lấy hai khuỷu tay Trương Anh Hào từ
sau lưng.

Trương Anh Hào xoay đầu lại.

“Bàn tay sao?”

Không, đây không phải tay người mà là hai chi trước khổng lồ, anh ánh màu tím,
hai chi trước của một con quái vật đang rình mò sau Trương Anh Hào.

Nhưng Trương Anh Hào không nhìn thấy nó. Mà nó cũng không thể chui ra từ một
khoảng chân không.

“Từ bức tường chăng?”

Trương Anh Hào nhớ lại những hình dạng lờ mờ những cảnh tượng gây ấn tượng
kinh hoàng đã hiện lên trên bốn bức tường khi hắn đang nhảy. Và Trương Anh Hào
hiểu ra những gì trước đó vừa hiện lên như một khúc phim, giờ đây đã vật chất
hóa, biến thành thực thể.

“Một con quái vật ở đây.”

Nó đã rình mò và giờ tóm trúng hắn.

Tất cả những suy nghĩ đó lao vút qua đầu óc Trương Anh Hào chỉ trong vài giây
đồng hồ, vài giây đồng hồ đủ cho hắn hiểu ra nhiều thứ. Ngôi nhà này cất giấu
một bí mật khủng khiếp và chuyện này liên quan trực tiếp đến gia đình họ Đặng.

Trương Anh Hào vẫn đứng yên, không chuyển động, tập trung toàn bộ cảm nhận vào
hai bàn tay đang tóm lấy mình.

Đặng Thị Kim Hòa lùi về. Cô ta không cười nữa, cô ta chuyển động thật mềm mại
và tự tin, cái cách chuyển động của một người chiến thắng.

Rồi Trương Anh Hào nghe tiếng thét.

Không phải một tiếng thét trực tiếp. Đầu tiên nó chỉ là tiếng rên rỉ trầm đục,
trộn lẫn với những âm thanh nghẹn ngào trong cuống họng. Trương Anh Hào thậm
chí không giật mình, bởi hắn thấy đó là những âm thanh quen thuộc.

Trương Anh Hào đã nghe thấy chúng một lần, khi cùng Phương Kiệt ngồi chờ ở
khoảng hành lang ngoài kia. Những tiếng thét trước khi ra tay, trước khi giết
chóc, trước khi hủy diệt. Giờ đến lượt Trương Anh Hào vào thế nạn nhân.

Dù người nào hoặc kẻ nào đang đứng đằng sau Trương Anh Hào trong bức tường
kia, chắc chắn nó coi Trương Anh Hào là kẻ tử thù.

“Đúng thế.” - Đặng Thị Kim Hòa nói, nghe như giọng từ biệt.

“Vậy là xong, Trương Anh Hào. Anh đã phạm luật. Anh đã quá tò mò. Anh đã tỏ ra
không kính trọng cha mẹ tôi. Anh giống như tất cả lũ người kia. Anh muốn phá
hủy ngôi nhà này, nhưng đừng tưởng có kẻ nào làm được điều đó! Những bọn người
khác cũng đã không làm được. Chúng cứ tưởng cha mẹ tôi đã chết rồi. Nhưng
không phải thế. Cha mẹ tôi vẫn sống, mặc dù trong một phương thức khác. Tôi đã
nghe lời nhắn gọi của họ, và tôi đã bước theo chân họ như một đứa con gái
trung thành. Cái giáo đường này sẽ phải được khai trương trở lại cho thời kỳ
tính sổ bắt đầu. Chúng tôi đã bắt đầu với hắn.” - Cô ta giơ cánh tay lên trên
trần phòng.

Một tích tắc sau đó, Trương Anh Hào rõ là con người trên kia đã nằm chắc trong
móng vuốt của nỗi kinh hoàng, của Sức Mạnh Đen.

Suốt từ lúc Trương Anh Hào vào phòng, xác chết nằm yên. Bây giờ nó đột ngột
chuyển động, nó co hai cánh tay và chân lại, thế rồi nó rơi xuống đất.

Thân người đập thẳng xuống nền phòng, nằm lại đó, cứng đờ. Đặng Thị Kim Hòa lộ
vẻ hài lòng. Cô ta gật đầu về phía xác chết.

“Cả gã cũng có tội trong cái chết của cha mẹ tôi. Tất cả bọn chúng đều có tội.
Cả lũ dân làng khốn kiếp, quỷ ám dưới kia! Tất cả lũ chúng đều đã nhúng tay
vào tội ác, giống như anh, Trương Anh Hào.”

Cô ta vừa nói vừa giơ một cánh tay về phía Trương Anh Hào, rồi vừa bước về
hướng cửa ra vào vừa để mắt đến Trương Anh Hào. Đến ngưỡng cửa, cô ta dừng
lại.

Đặng Thị Kim Hòa bật lên một tràng cười chát chúa, rồi biến mất. Cánh cửa bị
cô ta đập thật mạnh, nghe như tiếng súng nổ.

Đối với Đặng Thị Kim Hòa, Trương Anh Hào là người đã chết rồi.

Nhưng cô ta nhầm to!

“Đầu hàng có nghĩa là chiến bại!”

Đã không biết bao nhiêu lần Trương Anh Hào khắc sâu câu nói đó trong xương
tủy. Trương Anh Hào hoàn toàn không nghĩ đến chuyện thả số phận mình vào móng
vuốt của con quái vật đứng trong tường, dù nó có đang siết hai khuỷu tay
Trương Anh Hào cứng đến mức nào chăng nữa.

“Phải làm một điều gì đó!”

Trương Anh Hào chuyển động, bởi hiện thời Trương Anh Hào còn quay được người
và cả hai chân cũng vẫn còn tự do.

Đầu tiên, Trương Anh Hào đạp chân phải ra phía sau, nhưng chỉ chạm vào thành
tường cứng. Cảm giác đau dội lên trong gót chân.

Khi dùng chân trái đạp về phía sau, Trương Anh Hào cũng thu kết quả tương tự.
Hơn thế nữa, con quái vật hoàn toàn không nghĩ đến chuyện thả Trương Anh Hào
ra. Nó tóm lấy Trương Anh Hào như hai gọng kìm bằng thép. Kể cả xoay lẫn vặn
người cũng chẳng được ích gì, hai cánh tay của nó vẫn trơ trơ ra đó.

Trương Anh Hào lao người về phía trước.

Thân hình Trương Anh Hào tiến được khoảng chừng hai phân, thế rồi lực kéo giữ
hắn lại và từ khoảng tường sau lưng lại vang lên tiếng thét và tiếng ngập ngụa
kinh hoàng.

Những âm thanh được sinh ra trong một chuồng dã thú. Được trộn vào tiếng tru
và tiếng thở hổn hển, như đang có một luồng khí nóng thổi lướt qua gáy Trương
Anh Hào.

Thế rồi con quái vật kéo giật Trương Anh Hào.

Nhanh và mạnh, đến mức độ Trương Anh Hào không có cơ hội cưỡng lại. Trương Anh
Hào phải tuân theo sức lực quỷ ám đó, cái lực giữ nhất quyết không thả hắn ra.

Lưng Trương Anh Hào cảm nhận bức tường. Nó không mềm ra, cũng không tan, nó
vẫn cứng như bình thường, nhưng trong lòng nó bây giờ là một thế lực quái ác,
mạnh mẽ, nhắc Trương Anh Hào nhớ đến lực hút của địa ngục.

Chúng muốn có Trương Anh Hào, chúng muốn cài hắn vào trong ngôi nhà quỷ ám
này.

Cánh tay bên phải buông Trương Anh Hào ra, để chỉ một tích tắc sau đó, nó giơ
cánh tay chặn ngang lấy cổ họng hắn.

Đối thủ có lẽ cho động tác này đã là kết thúc.

Nhưng đối với Trương Anh Hào thì không!

Chính nó đã cho Trương Anh Hào một cơ hội. Chính trong tích tắc chi phải của
quái vật buông khuỷu tay Trương Anh Hào, bàn tay phải của Trương Anh Hào như
tự động trượt vào trước ngực, nơi để tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng. Chưa đầy một
giây đồng hồ sau, Trương Anh Hào ra tay, bất chấp cảm giác đau do móng vuốt
quái vật đang cào thành những trầy xước trên da cổ mình.

Trương Anh Hào giật tay phải, giơ tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng lên cổ mình, dí
sát vào chi trước của quái vật.


Kiếm Hiệp Tình - Chương #53