Đầu : Con Đường Tu Luyện


Người đăng: SuddenDeath

Chiêu thứ nhất... Chiêu thứ bảy.
Chiêu thứ nhất... Chiêu thứ bảy.
...
Liên tiếp thi triển mười lần Tà Nghi Kiếm Pháp, Thần Minh cuối cùng cũng ngộ
đến chiêu thứ tám "Hàn Bích Lưu Thủy".
Chỉ thấy Ngân Long Bội Kiếm dưới sự chiếu rói của áng nắng ban mai, phản xạ
kiếm quang trắng mờ, như lưu thủy hàn ngân, nước chảy khe suốt, liên miên
không dứt.
Tương ứng với nó, nội khí trong cơ thể cũng từ từ gia tốc như nước chảy, hoàn
thành một vòng rồi lại một vòng tuần hoàn nhỏ, cuối cùng quay lại trong đan
điền, rồi lại từ đó chảy ra, vòng đi vòng lại.
Ong!
Đan điền hơi phồng lên, khiến Thần Minh phải giật mình tỉnh lại.
- Ngưng Khí Cảnh tầng thứ tư trung kì? Dễ vậy sao.
Thần Minh tự biết sức mình, cũng biết muốn từ Ngưng Khí Cảnh tầng thứ tư sơ kì
tiến vào tầng thứ tư trung kì, chí ít cũng cần một tuần chứ không phải một
canh giờ là làm được.
Sự tình khác thường tất có quái sự, Thần Minh biết chắc chắn là có nguyên nhân
gì đó gây ra sự biến hóa này.
Chỉ có điều nghĩ tới nghĩ lui, Thần Minh đều không nghĩ ra trên người mình có
biến hóa gì.
Vậy thì, chỉ có một cách giải thích duy nhất là linh hồn dung hợp, khiến hắn
có một năng lực lĩnh ngộ phi thường, có thể nhẹ nhàng luyện Tà Nghi Kiếm Pháp
đến chiêu thứ tám.
Còn chuyện nội khí tại sao lại tiến bộ cũng rất đơn giản, mọi người đều biết,
nội công tâm pháp là tĩnh công, vũ kĩ là động công, hình thái hai bên không
giống nhau nhưng lại có công hiệu trong việc rèn luyện nội khí, nhưng so sánh
mà nói, nội công tâm pháp là hoàn toàn dùng để tu luyện nội khí, còn vũ kĩ
dùng để đả kích mục tiêu là chính, rèn luyện nội công là phụ.
Sau khi làm rõ ngọn nguồn mọi chuyện, nhịp tim Thần Minh không khỏi tăng lên.
Võ giả quan trọng nhất thiên phú có hai điểm, một là thiên phú dị bẩm, tố chất
thân thể cực tốt, hai là khả năng lĩnh hội mạnh, học nhanh.
Điểm đầu tiên để vượt xa người thường trên phương diện tu luyện nội khí, như
Thần Đường và Thần Hân, điểm thứ hai giúp nhẹ nhàng nắm bắt võ kĩ, lấy yếu
thắng mạnh, nếu đem ra so sánh, cái nào mạnh cái nào yếu vẫn phải xem bản thân
võ giả phát huy.
- Đúng là trời cũng giúp ta, cứ duy trì tốc độ này, một năm sau đạt tới Ngưng
Khí Cảnh tầng thứ tám không còn là mộng tưởng nữa. Con đường tu luyện gian khổ
dị thường, người có thiên phú dị bẩm có thể hai năm tấn thăng đến tầng thứ
năm, nhưng hai năm tiếp theo không chưa chắc đã tấn thăng đến tầng thứ tám,
tầng thứ chín tầng thứ mười cần thời gian gấp đôi, mà đột phá từ Ngưng Khí
Cảnh đạt tới Dưỡng Khí Cảnh khó càng thêm khó, lịch sử Thần gia chỉ có gia chủ
đời thứ tư mới trở thành Võ giả Dưỡng Khí Cảnh năm mười bốn tuổi.
Tự biết không cần nhiều thời gian để lĩnh ngộ Tà Nghi Kiếm Pháp chiêu thứ
chín, Thần Minh dự định đi Kỹ Các kiếm vài bộ vũ kỹ thích hợp.
...
Ăn xong bữa trưa, Thần Minh vội vã đi Kỹ Các.
Bí tịch trong Kỹ Các thường là những mặt hàng đại chúng, tuyệt học chân chính
chưa bao giờ được đặt ở đây, huống hồ với thân phận đệ tử ngoại môn như Thần
Minh, chỉ có thể xem nhân cấp trung giai và hạ vũ kỹ bí tịch.
Ngước mắt nhìn lên, đủ loại võ học bí tịch khiến Thần Minh thấy chóng cả mặt.
- Phi Thiên Kiếm Pháp, Thanh Phong Kiếm Phong, Tung Hoành Kiếm Pháp, Thập Tự
Kiếm Pháp..., Bài Ngân Chưởng, Băng Phong Chưởng, Bắc Cực Tán Thủ..., Phá
Không Quyền, Kim Cương Quyền, Bát Tinh Đường Lang Quyền...
Chỉ riêng kiếm pháp thôi đã có ba bốn mươi loại, chưởng pháp và quyền pháp mỗi
loại có trên năm mươi, thối pháp hai mươi tám loại, ít nhất là chỉ pháp, chỉ
có tám môn.
Phi Thiên Kiếm Pháp yêu cầu phải có khinh công rất cao, một chiêu một thức nhẹ
nhàng hoa lệ, Thanh Phong Kiếm Pháp hơi thâm ảo một chút, cần phải có năng lực
lĩnh ngộ nhất định, Tung Hoành Kiếm Pháp sát khí hào hùng, tàn nhẫn bá đạo,
thích hợp với những đệ tử tính tình lạnh lùng tu luyện, còn Thập Tự Khoái Kiếm
vẫn xếp trên mấy chục loại kiếm pháp khác, chiêu này sắc bén hơn chiêu kia,
khiến người ta không thể chống đỡ.
Được rồi, chọn Thập Tự Khoái Kiếm.
Im lặng suy nghĩ một lúc, Thần Minh cuối cùng quyết định lựa chọn Thập Tự
Khoái Kiếm, dù sao khả năng lĩnh ngộ của hắn cũng không tầm thường, tu luyện
kiếm pháp bình thường thì không được thú vị lắm, cũng lãng phí thời gian, cho
nên nếu như phải chọn, vẫn nên chọn thứ tốt nhất.
Còn về quyền pháp, và chỉ pháp, Thần Minh có yêu cầu của riêng mình.
Hắn thích quyền pháp, nên chọn một môn Kim Cương Quyền, chỉ pháp tương đối
phức tạp khó luyện, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện kiếm pháp, cho nên
tạm thời từ bỏ, chú trọng quyền pháp.
Cầm hai cuốn bí tịch trong tay, Thần Minh đến chỗ trưởng lão thủ các đăng ký.
-Ồ! Thập Tự Khoái Kiếm?
Trưởng lão thủ các nhíu mày, khuyên:
-Ta biết ai cũng muốn tu luyện võ kĩ tốt hơn, nhưng tốt nhất là đừng vượt quá khả năng, phải từng bước từng bước, Thập Tự Khoái Kiếm này nhìn thì là nhân cấp trung giai bí tịch, nhưng độ khí thì cao hơn cả nhân cấp cao giai, rất nhiều đệ tử ngoại môn không nghe ta khuyên cáo, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì, lãng phí bao nhiêu thời gian.
Thần Minh biết đối phương có ý tốt, mở miệng nói:
-Trưởng lão, đệ tử biết Thập Tự Khoái Kiếm rất khó luyện, nhưng đệ tử có niềm tin.
Trưởng lão thủ các lắc lắc đầu, các đệ tử ngoại môn trước đây ai cũng tràn
ngập tự tin, đang tiếc chỉ có tự tin không thì không đủ, thôi kệ, ta cũng
không có quyền bắt đối phương lựa không được lựa chọn, hi vọng hắn biết khó mà
lùi, đừng để tâm những chuyện vụn vặt.
Nghĩ tới đây, trưởng lão thủ các dặn dò nói:
-Quy định của Bích Ngân Kiếm Tông chắc ngươi cũng biết, không được bổn môn cho phép, không được tự ý truyền thụ vũ học, nếu không phế bỏ võ công là chuyện nhỏ, nghiêm trọng hơn là bị chém đầu, ngoài ra, trong vòng bốn háng phải đưa bí tịch phụ bản về đây.
-Trưởng lão yên tâm, đệ tử không lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa đâu.
Nhận bí tịch, Thần Minh sải bước rời khỏi Kỹ Các.
Đệ tử ngoại môn Bích Ngân Kiếm Tông trừ buối sáng và buổi tối phải tập hợp ra,
ba ngày một lần còn phải lên lớp vũ kỹ, thời gian còn lại tự do sử dụng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Trần mang theo Ngân Long Bội Kiếm, đi vào thâm
sơn.
Thanh Phong Yên Sơn cao ba ngàn tám trăm mét, sườn núi quanh năm bao phủ mây
mù, mang theo tiên khí cách biệt trần gian. Trừ cấm địa tu luyện của một số
trưởng lão và đệ tử trọng điểm ra, phần lớn không gian trong rừng đều có thể
dùng để tu luyện võ học độc môn.
Mất hơn một canh giờ, Thần Minh mới tìm được một vách núi vắng vẻ.
Vách núi chiếm mười trượng, ba mặt đều là khí trắng, thỉnh thoảng lại hóa
thành thiên quân vạn mã, thỉnh thoảng lại hóa thành triều thủy cuồn cuộn,
thỉnh thoảng lại co vào nở ra, biến ảo vô thường.
- Thế kỷ 21 danh sơn thắng địa mặc dù cũng không tệ, nhưng vẫn thiếu chút
tiên khí, chỉ có ở đây mới khiến người ta quên đi tất cả, toàn tâm toàn ý tu
luyện võ học.
Thần Minh tâm sinh cảm khái, hắn cho rằng, trở thành cao thủ chưa bao giờ là
chuyện đơn giản, nhất định phải chịu được tịch mịch, cô đơn, còn những kẻ
thường ngày kêu gào chỉ cần cho hắn một môn tuyệt học là sẽ có thể thành công
hầu như đều là nằm mơ giữa ban ngày.


Kiếm Đạo Ngân Phong - Chương #2