Đầu :: Tần Phong


Người đăng: SuddenDeath

Vô số năm nay, cổ nhân chia yêu thú thành các cấp, yêu thú cấp một cấp hai đối
ứng Võ giả Ngưng Khí, yêu thú cấp ba cấp bốn đối ứng Võ giả Dưỡng Khí, yêu thú
cấp sáu đối ứng Kiếm Mạch võ giả, yêu thú cấp sáu trở lên trên cơ bản rất hiếm
gặp, chỉ có một số rừng sâu núi thẳm mới có khả năng xuất hiện.

Giao chiến với yêu thú không hề thua kém giao chiến với người, tương phản, khí
thế của yêu thú lúc nào cũng mạnh hơn con người, một con mãnh thú đã từng vồ
chết vô số động vật và người xuất hiện trước mặt bạn, chỉ một ánh mắt đã khiến
bạn sợ đến da đầu tê đi, mười phần thực lực chỉ có thể phát huy được năm phần.

Cho nên Tần Phong chuẩn bị tìm đến một sơn mạch yên tĩnh để tôi luyện, ở đây
thường xuyên có yêu thú cấp thấp qua lại.

Tinh Cương Bão Kiếm đeo bên hông trái, Tần Phong sửa sang quần áo bước ra sân.

Trên đường xuống núi, nhìn đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn đi đi lại lại, Tần
Phong trong lòng có chút cảm thán: Bất luận là ai, muốn được sống tốt hơn một
chút thì nhất định phải có gốc rễ, Tần gia của hắn tài sản ngàn vạn, về lý mà
nói hắn không nghèo, đáng tiếc tình hình không được như vậy, lấy ví dụ, nhân
số Tần gia hơn ngàn người, sáu bảy trăm người trong đó là thương nhân, giúp
gia tộc quản lý việc kinh doanh, bốn năm trăm người còn lại toàn tâm toàn ý
luyện võ, căn bản không biết kiếm tiền, nhưng muốn bảo vệ được tài sản của
mình, nhất định phải có võ lực cường đại, những võ lực này lại cần có tiền để
nuôi dưỡng, một năm tích lũy là con số giật mình, cho nên dù phụ thân của hắn
là Tần gia gia chủ, tài sản trên người cũng chỉ có vài chục vạn lượng bạc, và
con trai của ông, tức hắn, một tháng chỉ có hai trăm lượng bạc. Nếu như có
việc gì khác cần chi tiêu, hắn vẫn có thể báo cáo tạm ứng.

Một tháng hai trăm lượng có thể làm được gì, cũng chỉ là ăn ngon một chút, mặc
đẹp một chút, chẳng khác gì những nơi khác. Dùng dược liệu đắt đỏ để rèn luyện
thân thể trong một thời gian dài là thứ hắn căn bản không thể hưởng thụ, chỉ
có đệ tử trọng điểm của gia tộc hoặc đệ tử trọng điểm của môn phái mới có vốn
liếng để nhận bồi dưỡng.

Xuống núi, tìm được phương hướng, Tần Phong càng sải bước nhanh hơn.

Đúng giờ ngọ, Tần Phong đến được vòng ngoài sơn mạch yên tĩnh, bắt đầu có một
số yêu thú cấp một xuất hiện. Loại hung địa này, võ giả Ngưng Khí bình thường
ai dám vào, cho nên Tần Phong cũng trở nên cẩn trọng hơn, bàn tay lúc nào cũng
đặt trên chuôi kiếm, chỉ cần có nguy hiểm là lập tức xuất kích.

Cả quãng đường, Tần Phong không gặp yêu thú quá cao cấp, thỉnh thoảng có gặp
một con yêu thú cấp hai trình độ cao thì cũng chỉ là một con Xích Luyện Bích
Cầm, hơn nữa còn bị trọng thương, nếu như nó vẫn đang bay trên trời, Tần Phong
cũng không ngại tỷ thí với nó.

Đi một đoạn đường, chém giết mấy con yêu thú, Tần Phong đột nhiên dừng bước
chân, truyền nội khí vào hai tai.

"Có tiếng đánh nhau"

Điểm khác nhau lớn nhất giữa vỏ giả và người thường chính là vận dụng nội khí,
người thường ngũ giác dù mạnh cũng có giới hạn, nhưng võ giả có thể lợi dụng
nội khí nâng cao ngũ giác, lúc này Tần Phong đang dùng nội lực để nghe động
tĩnh cách đó một dặm, hơn nữa còn phải phân biệt được nguồn gốc.

Theo thanh âm, Tần Phong yên lặng đuổi theo.

Phía trước có một khoảng rừng rậm, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người ẩn
hiện, ngoài ra, còn có một bóng đen cực lớn cùng những tiếng rống kinh tâm
động phách.

Tiếp cận địa điểm chiến đấu thêm ba mươi bước, Tần Phong nhảy lên một cái cây
to, với tầm nhìn này, hắn có thể nhìn rõ những gì đang diễn ra phía trước.

Trên một khoảng đất trống rộng chừng sáu trượng vuông, bốn năm thiếu niên tay
cầm binh khí đang bao vây một con yêu thú. Con yêu thú dài hơn hai trượng,
hình tựa mãnh hổ, lông đen bóng, cái lưỡi dài đỏ như máu nhỏ ra những giọt
chất lỏng màu tím, miệng đầy răng nhọn, móng dài bốn thước, cong lên nhọn
hoắt.

Là yêu thú cấp hai Răng Cưa Độc Thú, thực lực tương đương một võ giả Ngưng Khí
tầng thứ mười, thân thể mang theo kịch độc, người trúng độc da dẻ thối rữa,
cần phải có thuốc giải độc tương ứng mới có thể cứu chữa được, nếu không độc
khí công tâm, Võ giả Dưỡng Khí cũng khó cứu.

Quan sát một lúc, Tần Phong để ý thấy trên ống tay áo những người này đều có
kí hiệu vòng vàng, tên một môn phái bất nhập lưu liền xuất hiện trong đầu.

Kim Quang Kiếm Môn, môn phái gần Kiếm Tông nhất, môn chủ Lý Dục là cao thủ
Kiếm Mạch trung kì, am hiểu kì môn binh khí đoạt mệnh kim hoàn, trước đây từng
là đệ tử ngoại môn Kiếm Tông, sau này một mình lang bạt giang hồ, nghe nói đi
qua Ngọc Phong Đế Quốc và một vào quốc gia khác, sau này trở về sáng lập Kim
Quang Kiếm Môn, môn nhân đệ tử sáu trăm người.

Năm người bao vây Răng Cưa Độc Thú thực lực đều không cao, nhưng phối hợp
tương đối ăn ý, có lẽ đã được mài dũa trong một thời gian dài, rất có kinh
nghiệm hợp tác.

Mấy đường kiếm quang đánh lên người Răng Cưa Độc Thú, người xuất chiêu là một
thiếu nữ áo đỏ, dùng một thanh kiếm mỏng, tu vi có lẽ ở Ngưng Khí tầng thứ
năm, bên cạnh còn có hai huynh đệ song sinh dùng đao, khôi ngô cao lớn, thỉnh
thoảng lại hét lớn áp chế yêu thú, lợi dụng sức mạnh thân thể làm cho đối
phương không thể tiến lên.

Ba người mặc dù đều rất cố gắng nhưng chủ lực không phải họ, mà là hai người
khác.

Một thanh niên cường tráng thân khoác hắc y, vũ khí là đại sát khí Thanh Long
Bão Kích, binh khí dài khoảng hai mét này nhìn thì có vẻ nặng, mỗi lần Răng
Cưa Độc Thú chuẩn bị uy hiếp mọi người, nó lại bị hắn đẩy ngược trở lại, sau
đó tranh thủ cơ hội rạch lên người đối phương một đường máu dài.

Người khiến Tần Phong quan tâm nhất thanh niên áo lam, hắn khoảng mười bảy
mười tám tuổi, bên hông cắm một cây tiêu, không dùng vũ khí nhưng công kích
lực của hắn vẫn là mạnh nhất, một quyền tùy ý đánh ra đều mang theo quyền
phong màu đen lạnh buốt, làm cho Răng Cưa Độc Thú phải liên tục lùi lại phía
sau.

Nếu như Tần Phong đoán không nhầm, thanh niên áo lam rõ ràng là võ giả Ngưng
Khí cửu tầng, đã dung nhập nội khí vào trong quyền phong, đả thương địch thủ
từ xa, đương nhiên, uy lực sẽ kém hơn chân lực ngoại phóng, nếu không Răng Cưa
Độc Thú sớm đã bị đánh chết rồi.

Yêu thú từ đầu đến giờ sức lực dồi dào, chỉ là cuối cùng cũng có lúc kiệt sức.

Lúc này, Răng Cưa Độc Thú mình đầy vết thương đã không chịu đựng thêm được
nữa, khí độc mà nó phun ra bị thanh niên áo lam dùng chưởng phong đánh bật ra
sau, quay người toan bỏ chạy.

"Chạy đi đâu"

Thanh niên áo lam ánh mắt như điện, thân lao theo chưởng, đánh một đòn chí
mạng lên lưng Răng Cưa Độc Thú.

Rống!

Răng Cưa Độc Thú kêu lên một tiếng, thân thể khổng lồ ngã xuống như một cái
bao tải rách, ngũ tạng nát bấy.

"Lưu sư huynh lợi hại quá"

Kiếm mỏng tra bao, thiếu nữ áo đỏ lau lau mồ hôi, quay người nhìn thanh niên
áo lam sùng bái.

Thanh niên áo lam ôn hòa nói:

"Ta có gì lợi hại đâu, mấy năm nữa mọi người sẽ đuổi kịp ta thôi"


Kiếm Đạo Bất Bại - Chương #7