Đầu :: Tần Phong


Người đăng: SuddenDeath

Hít một hơi thật sâu, Tần Phong bắt đầu quá trình tu luyện khô khan và đơn
điệu.

Vận khí, bước, vung kiếm, rung tay...

Chỉ mất một ngày, Diệp Trần đã sơ bộ thi triển Thập Tự Khoái Kiếm Kiếm Pháp
chiêu thứ mười "Dạ Bích", một kiếm vừa xuất, kiếm quang u ám như nước khiến
người ta hoa mắt chóng mặt, không thể thích ứng, luận uy lực, trên cơ bản đạt
đến trình độ nhân cực trung giai, tuyệt đối là sát chiêu mạnh nhất hiện tại
của Tần Phong.

Buổi sáng đến, buổi tối trở lại, không hay không biết, hai ngày trôi qua.

Trên vách đá dốc ngược, bóng người một kiếm chỉ vào tảng đá khổng lồ trước
mặt, kiếm quang tràn ngập như hoa trong gương trăng trong nước, u u ám ám.

Xuy xuy xuy xuy...

Tảng đá như một miếng đậu phụ, bị những đường kiếm dài cắt thành những vết sâu
gần một tấc.

"Cuối cùng cũng xong"

Nội khí hao kiệt khiến Tần Phong đầu bết mồ hôi, nhưng hắn cũng chẳng để ý,
hài lòng nhìn những vết kiếm sâu trên tàng đá, mặt lộ ra một nụ cười nhàn
nhạt.

Thập Tự Khoái Kiếm Kiếm Pháp tầng thứ mười so với chín tầng trước khó hơn mấy
lần, uy lực cũng lớn, Tần Phong mất bốn ngày mới công đức viên mãn, ngoài ra,
bốn ngày khổ luyện này khiến nội khí trong người Tần Phong càng thêm tinh
thuần, điều động cũng mau lẹ linh hoạt hơn trước.

Cách ngày, Tần Phong như thường lệ đến vách núi luyện công, nhưng không giống
như trước kia, hôm nay Tần Phong chính thức tập luyện Ngân Phong Kiếm Pháp.

Ngân Phong Kiếm Pháp tổng cộng có mười ba chiêu, kiếm thế cực hiểm, giống như
di thế độc lập cô phong, khiến người ta không khỏi rùng mình, mọi sơ hở bí ẩn
trên người như bị nhìn thấu.

Thi triển một lượt đường kiếm ghi chép trong bí tịch, trong đầu Diệp Trần bỗng
nhiên có chút ấn tượng đại khái, loáng thoáng cảm nhận mộ loại tâm tình mà rất
khó dùng ngôn ngữ để diễn đạt.

Tần Phong tin, chỉ cần luyện xong Ngân Phong Kiếm Pháp, đối phó với người có
thực lực thấp hơn mình trên cơ bản là miểu sát, đối phó với người có thực lực
cao hơn mình cũng có thể tìm ra kẽ hở, trừ phi đối phương kinh nghiệm vô cùng
phong phú, dần dần đưa tâm tư trở lại nguyên trạng.

Bốn tháng thời gian nhanh chóng trôi qua.

Bên ngoài vách núi, biển mây vẫn cuồn cuộn không ngớt, trên vách núi, người
thiếu niên tay cầm một thanh Tinh Cương Bão Kiếm xoay chuyển liên tục, kiếm
quang lấp lánh.

Có lẽ là ảo giác, có lẽ là do hoàn cảnh, kiếm thế mà thiếu niên lộ ra có thể
nói là tuyệt đỉnh, như một ngọn núi nhỏ cô ngạo khí chất, rõ ràng đứng ngay
trước mặt bạn nhưng lại như đang ở rất xa, cảm giác xa vời khó nắm bắt ấy
khiến người ta thổ huyết.

Liên hoàn mười hai kiếm đi qua, ánh mắt thiếu niên như điện, xuyên qua hư
không, thân hình đột nhiên nhảy lên, như từ trên cao ngự gió lao xuống, chỉ
thấy kiếm quang lóe lên, tảng đá khổng lồ đối diện bị cắt một đường kiềm dài
ba thước, sâu ba tấc đáng sợ, sạch sẽ linh hoạt, tàn nhẫn vô tình.

Thu kiếm vào vỏ, thiếu niên tự nói với mình:

"Chẳng trách trưởng lão thủ các bảo ta lựa chọn kiếm pháp khác, thì ra Ngân
Phong Kiếm Pháp không đơn giản chỉ là nhân giai trung cấp võ kĩ, bên trong còn
ẩn hàm ý tứ thâm ảo, sớm đã vượt qua phạm vi vốn có"

Thiếu niên này đương nhiên là Tần Phong, bốn tháng nay, hắn chỉ dựa vào khả
năng lĩnh ngộ siêu cường của mình để hoàn thành tu luyện Ngân Phong Kiếm Pháp,
nhưng gần đây hắn lại phát hiện Ngân Phong Kiếm Pháp không chỉ đơn giản như
vậy, hình như còn thiếu một chút gì đó. Mà việc thiếu “cái gì đó” là chuyện
đương nhiên bởi vì Ngân Phong Kiếm Pháp là bản thiếu, bí tịch thực sự có lẽ đã
thất truyền, cho nên phẩm cấp mới rơi xuống trung cấp trung giai.

May mà người tu luyện nó là Tần Phong đổi lại người khác sợ rằng không đủ kiên
nhẫn để tu luyện. Bởi vì kiên nhẫn, khổ tâm nghiên cứu cho nên hắn không chỉ
ngộ ra ý cảnh của Ngân Phong Kiếm Pháp vốn dĩ không có ý cảnh mà vận khí chi
pháp cũng cải thiện rất nhiều, tin rằng dùng không bao lâu sẽ có thể tu luyện
ra Ngân Phong Kiếm Pháp của riêng bản thân mình.

Ngoài ra, bởi vì bốn tháng không màng thế sự chuyên tâm tu luyện, nội khí
trong người Tần Phong đã vượt qua Ngưng Khí tầng thứ sáu sơ kì, tiến bộ với
tốc độ thần tốc.

- Phải đi trả bí tịch thôi.

Nghĩ đến quy định của Kiếm Tông, Tần Phong không dám chậm trễ.

Trên đường trở về, tai Tần Phong khẽ động, hắn nghe thấy có những tiếng quát
tháo từ xa vọng đến, cách đây chắc cũng phải một dặm, nhưng vẫn thấy rất rõ,
giống như thanh âm được ngưng luyện, và bạo phát trong nháy mắt.

"Trung khí lợi hại quá, thân thể phải cường đại thế nào mới có thể phát ra
được, nghe thanh âm hình như là nữ"

Không nén nổi hiếu kì, Tần Phong cẩn thận lại gần.

Vượt qua vài bụi cỏ gai, Tần Phong đến sau một tảng đá lớn.

Thò đầu ra ngó, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một mảng rừng nhỏ, bên cạnh
mảng rừng là một căn nhà gỗ, phía trước nhà gỗ có một đầm nhỏ, bên trên nổi
vài tấm lá sen, rõ ràng cực kỳ có ý cảnh.

Mép rừng, một thiếu nữ lạnh lùng tuổi độ mười sáu, thân khoác trang phục trắng
tuyết đang luyện quyền, miệng phát ra những tiếng quát khiến tâm hồn người
khác phải run rẩy.

Dáng người nàng mỏng manh, như không chịu nổi một ngọn gió, nhưng mỗi quyền
mỗi cước đánh ra lại bá khí đường hoàng, mang lại cảm giác sắc bén.

"Là Cổ Tịnh Sư Tỷ, nơi này là cấm địa"

Nhìn thấy đối phương, Tần Phong lập tức hiểu ra vấn đề.

Kiếm Tông trừ tông chủ và trưởng môn nội môn có đỉnh núi của riêng mình, những
người khác muốn tu luyện võ học nhất định phải đi tìm một nơi thích hợp, chỉ
là Thanh Phong Yên Sơn mặc dù lớn, nhưng địa điểm tuyệt vời để tu luyện lại có
hạn, thông thường, trưởng lão ngoại môn và đệ tử trọng điểm sẽ giành được bảo
địa phong thủy trước, những nơi này được gọi là cấm địa, người thường không
được xông vào tranh giành với họ, nhẹ thì bị quở trách, nặng thì bị trừng
phạt.

Trong mắt Tần Phong, Cổ Tịnh chính là một trong những đệ tử trọng điểm của
Kiếm Tông, xếp hạng hai mươi, tu vi ở Dưỡng Khí trung kì, thiên phú cực tốt.

Cổ Tịnh không ngừng sử dụng bộ pháp, quyền cước kết hợp, đầu lưỡi chạm vào
răng, bụng vận khí, liên tục thét ra thanh âm, tăng cường uy thế quyền pháp.

Liên tục mấy quyền đánh ra, Cổ Tịnh súc tích khí thế, chỉ thấy cả người nàng
nhảy lên không trung, xuất thủ nhanh như điện, mạnh như hổ báo kích sát, một
quyền đánh trúng cây đại thụ có thân to như thùng nước.

Bang bang bang!

Một cảnh tượng kinh nhân phát sinh, từ tay Cổ Tịnh phát ra kim quang chói mắt,
sau đó ngưng thành thực chất, đánh gãy liền ba gốc cây lớn dễ như trở bàn tay,
thanh thế mạnh mẽ, tàn bạo.

Là chân khí ngoại phóng! Diệp Trần nheo mắt.

Khi võ giả Ngưng Khí chuyển hóa nội khí thành chân khí, nghĩa là họ đã chính
thức bước vào Ngưng Chân Cảnh, võ giả Dưỡng Khí ngoài chiến lực đại tăng, chân
khí còn có thể rời khỏi thân thể, đả thương người khác từ xa.

"Vẫn chưa chịu ra"

Cổ Tịnh sớm đã nhận ra sự có mặt của Tần Phong, ánh mắt sắc như dao, dán chặt
vào vị trí chỗ Tần Phong đang núp.

Tần Phong nuốt nuốt nước miếng, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

"Ngươi là đệ tử ngoại môn"

"Vâng"

"Sao lại nhìn trộm ta luyện quyền"

"Thanh âm của tỷ truyền xa quá, đệ hiếu kì nên đến đây xem"


Kiếm Đạo Bất Bại - Chương #3