Người đăng: SuddenDeath
Ngày thứ sáu, Thuần Nguyên Thần Công đệ tam chuyển tu thành.
Bây giờ vòng khí xoáy thứ hai đã bằng một phần năm vòng khí xoáy thứ nhất,
không chỉ tinh thuần khó tin mà tốc độ vận chuyển cũng cực nhanh, giống như
một bánh răng đầy động lực, phun nuốt một lượng lớn nguyên khí và nội khí phát
ra từ vòng khí thứ nhất, tham lam vô độ.
Tần Phong thầm nghĩ: Thuần Nguyên Thần Công nội khí so với Ngân Long Khí Quyết
nội khí tinh thuần gấp đôi, có lẽ đã đến thời điểm luyện hóa đối phương, nếu
không trong người có hai loại nội khí vừa bất tiện mà lại khó đạt đến Thuần
Nguyên Cảnh đệ tứ chuyển thậm chí lục hợp nhất đệ ngũ chuyển.
Nghĩ là làm, Tần Phong toàn lực vận chuyển Thuần Nguyên Thần Công, bắt đầu
phát động làn sóng công kích đầu tiền vào Vân Khí Quyết nội khí.
Ngân Long Khí Quyết nội khí bị tập kích, ra sức phản kháng, dựa vào ưu thế số
lượng bố trí tầng tầng phòng ngự, ngăn chặn Thuần Nguyên Thần Công nội khí xâm
nhập.
Nhưng Thuần Nguyên Thần Công nội khí quá tinh thuần, giống như một lưỡi dao
nhọn, từng tầng từng tầng đột phá, đi đến đâu nó đều luyện hóa tầng nội khí đó
thành phòng ngự, tráng đại bản thân, sai đó giống như một quả cầu tuyết, càng
công kích lại càng cường đại.
Cảm nhận Thuần Nguyên Thần Công nội khí bá đạo, trong lòng Tần Phong cảm thán,
chất lượng vĩnh viễn tốt hơn số lượng, tổng lượng Vân Khí Quyết nội khí nhiều
hơn Thuần Nguyên Thần Công nội khí năm lần, nhưng vẫn không phải đối thủ để để
chứng minh vấn đề này.
Thời gian từ từ trôi qua.
Khi Ngân Long Khí Quyết nội khí chỉ còn lại một phần năm, vòng xoáy khí đột
nhiên tan rã, tán loạn biến thành những tàn binh vô tổ chức, hoàn toàn không
còn khả năng uy hiếp Thuần Nguyên Thần Công nội khí.
Ba!
Ngân Long Khí Quyết nội khí bị luyện hóa toàn bộ, đan điền Tần Phong phồng
lên, tu vi từ Luyện Khí Cảnh tầng thứ sáu trung kì đột phá đến Luyện Khí Cảnh
tầng thứ sáu hậu kì.
Vui vẻ thổ ra một ngụm sương mù hình mũi tên, Tần Phong duỗi người, xương cốt
toàn thân kêu lên răng rắc, liền thành một mảng.
"Chỉ mới mười ngày khổ luyện mà đã khiến mình đạt đến Ngưng Khí tầng thứ sáu
hậu kì, không hổ là công pháp nhân cấp cao giai"
Tu luyện công pháp đối với võ giả thực sự rất quan trọng, trong điều kiện
thiên phú tương đương, võ giả tu luyện công pháp cao cấp thành tựu lúc nào
cũng cao hơn võ giả tu luyện công pháp cấp thấp, giống như đạo lý thiên cổ bất
biến. Tần Phong trong mười ngày tu luyện Thuần Nguyên Thần Công đến đệ tam
chuyển, đã tích lũy không ít nội khí, bây giờ lại luyện hóa Ngân Long Khí
Quyết nội khí, tu vi không nâng cao mới lạ.
Trong lúc Tần Phong còn đang tràn ngập tự tin, dưới chân núi Kiếm Tông xuất
hiện một đám khách nhân, chia thành hai nam bốn nữ nữ.
Lão giả đứng đầu hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt tiều tụy, thần sắc đạm mạc, thân
khoác trường bào lục sắc, hông đeo một miếng ngọc bài phỉ thúy.
Thiếu nữ khôi ngô nói với thiếu nữ tuyệt mỹ:
"Bích Dung"
"Ngươi hỏi thăm có thấy không"
Thiếu nữ tuyệt mỹ nhấn mạnh từng chữ, phối hợp với dung mạo khí chất càng thấy
hấp dẫn.
Thiếu nữ khôi ngô Ngọc Nhan gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, lão giả đạm mạc lên tiếng nói:
"Bích Dung"
"Là ai"
Dưới chân núi, bốn thủ sơn đệ tử ngăn đoàn người lại.
Thiếu niên lạnh lùng tiến lên trước một bước, cao giọng nói:
"Chúng ta đến từ Ngọc Thúy Kiếm Tông, vị này là trưởng lão nội môn Hàn Phong,
còn không mau nhường đường"
"Ngọc Thúy Kiếm Tông, trưởng lão nội môn!
Thủ sơn đệ tử thoáng giật mình, ở Ngọc Phong Đế Quốc, Ngọc Thúy Kiếm Tông đệ
tử ra đường đều là đi ngang, huống hồ trưởng lão nội môn, thật chẳng khác gì
nhân vật bá chủ cấp, hoàng đế cũng phải dùng lễ đối đãi.
"Mấy vị mời sang bên này"
Thủ sơn đệ tử đứng đầu mỉm cười, đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh,
"Mau đi thông báo thủ sơn trưởng lão"
Một lúc sau, tin Ngọc Thúy Kiếm Tông cử người đến đã vang khắp Kiếm Tông.
Đại sảnh tiếp khách Kiếm Tông.
Trừ mấy bị trưởng lão nội môn ngồi bên trái, trên ghế chủ vị còn có một người
đàn ông trung niên, hắn tuổi độ bốn mươi, khung xương to và thô, một đôi hổ
chưởng đạt trên tay ghế, ngồi ở đó mà cảm giác như hổ cứ long bàn, chính là
Kiếm Tông đệ nhất cao thủ, tông chủ Lăng Khiếu
Vốn dĩ một bị trưởng lão nội môn bình thường đến, Lăng Khiếu không cần đích
thân nghênh tiếp, giao cho nội môn đại trưởng lão hoặc nhị trưởng lão là được,
nhưng lần này người đến là Hàn Phong, là một trong mười trưởng lão nội môn
đứng đầu Ngọc Thúy Kiếm Tông, tu vi đạt đến Kiếm Mạch hậu kì, thực lực không
hề thua kém Lăng
Khiếu. Đại trưởng lão nhị trưởng lão và tam trưởng lão thực lực chưa chắn đã
thua đối phương, nhưng muốn áp chế cũng rất khó, vì thể diện, Lăng Khiếu không
muốn xuất hiện hiện tượng khách cường chủ yếu, đành phải đích thân xuất mã,
bởi vì Kiếm Tông chỉ có hắn thực lực rõ ràng cao hơn đối phương.
Bên tay phải, Hàn Phong và năm người thanh niên đều đã vào chỗ ngồi.
"Hàn Phong trưởng lão, cơn gió nào đưa ngươi đến đây, xin lỗi vì đã không đón
tiếp từ xa"
Lăng Khiếu cởi mở cười cười, ánh mắt dừng lại chỗ Hàn Phong.
Hàn Phong cười nhạt một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống, nói:
Còn mong Lăng Khiếu Tông Chủ không trách chúng ta không mời mà đến.
Kiếm Tông đại trưởng lão thân thể hơi có vẻ mập mạp:
"Đâu có, tông chủ chúng ta nghe nói mọi người tới nên mới tự mình tiếp khách
đấy"
Lăng Khiếu gật gật đầu, chuyển chủ đề:
"Không biết Hàn Phong Trưởng Lão tới đây có việc gì, chắc không phải cố ý bái
phỏng đâu nhỉ"
"Bái phỏng là đương nhiên, thuận tiện xử lý việc riêng cho tiểu bối"
"Việc riêng cho tiểu bối, là việc gì"
Lăng Khiếu có chút kinh ngạc.
Hàn Phong hắng hắng giọng, hỏi:
"Không biết quý phái có đệ tử ngoại môn nào tên Tần Phong không, vị này là
biểu muội hắn, Ngọc Nhan, còn vị này cũng có quan hệ mật thiết với hắn.
Lời này vừa xuất, Lăng Khiếu và mấy vị trưởng lão Kiếm Tông lập tức nhìn về
phía Ngọc Nhan và tuyệt mỹ thiếu nữ, không khỏi phát ra một tiếng tán thưởng.
Hai cô gái dung mạo đều đẹp nhưng tu vi mới chính là thứ mọi người đang nhìn.
Ngọc Nhan chưa đến mười bốn tuổi, tu vi đã đạt đến Dưỡng Khí sơ kì, chân khí
ít nhiều có chút pha tạp, có lẽ là mới bước vào chưa được bao lâu, luận thiên
phú, Kiếm Tông không thiếu thiên tài loại này, nhưng cũng không nhiều, huống
hồ đối phương còn là một cô gái.
Thiếu nữ tuyệt mỹ thì có chút đáng sợ, tuổi xấp xỉ Ngọc Nhan một chút mà tu vi
đã đạt đến Dưỡng Khí trung kì đỉnh phong, nếu cho nàng thêm mấy tháng thời
gian nữa, đạt đến Dưỡng Khí hậu kì cũng không phải vấn đề, thiên phú thực sư
quá xuất chúng, ở Kiếm Tông tuyệt đối lọt vào tam cường, hoặc có thể cao hơn
nữa.
Lăng Khiếu âm thầm cảm thán, Ngọc Thúy Kiếm Tông thiên tài mới là tầng tầng
lớp lớp, nếu như kéo ra cũng đủ để tranh phong với những đệ tử xuất sắc nhất
Kiếm Tông, chẳng trách họ luôn bá chiếm vị trí đệ nhất đại tông Ngọc Phong Đế
Quốc, ngay cả Đao Tông cũng phải chịu thua một bậc.
"Cô nương tên gì"
Đại trưởng lão không kìm được hỏi.
Tuyệt mỹ thiếu nữ thần sắc lạnh lùng
"Bích Dung"
"Bích Dung, có phải là đệ tử Bích gia không"
"Đúng vậy"
La Hành Liệt cười nói:
"Bích gia có một đệ tử như ngươi, vị trí trong bát đại gia tộc càng thêm vững
chắc, đáng mừng đáng mừng"
"Đúng vậy"
Mấy vị trưởng lão nội môn gật đầu đồng ý.
"Người đâu, đi gọi Tần Phong đến đây"
Lăng Khiếu không biết Tần Phong, nhưng hắn là tông chủ, chỉ cần một câu nói là
được.
Ngoài đại sảnh, Tần Phong cảm xúc bắt đầu khởi động.
Đây chính là Dưỡng Khí hậu kì quyết đấu sao? Thật quá kịch liệt, so với cuộc
chiến giữa các cao thủ võ hiệp hàng đầu trên ti vi ở thế kỉ 21 không hề thua
kém, không biết mình lúc nào mới đạt đến cảnh giới này!
Ngoài đại sảnh, Tần Phong hồi lại thần, khom người nói với Lăng Khiếu:
"Tông chủ, các vị trưởng lão, đệ tử Tần Phong bái kiến"
Đại trưởng lão thản nhiên nói:
"Vào đi"
Bước vào đại sảnh, Tần Phong nhìn thấy Ngọc Nhan, Bích Dung. Đương nhiên Bích
Dung cũng nhận ra Tần Phong trong lòng nàng liền trở nên mừng rỡ, nhưng một
lát sau nàng đã buồn bã. Nàng biết hắn chưa bao giờ thích nàng. Nên hôm nay
nàng muốn bày tỏ tình cảm của mình.
Lăng Khiếu ổn định lại cảm xúc, uy nghiêm nói:
"Tần Phong, hai người này ngươi quen chứ"
"Quen"
Tần Phong hít một hơi thật sâu.
"Nếu là việc riêng thì để các ngươi tự mình giải quyết! Ngươi thấy thế nào"
Lăng Khiếu không có tâm trạng quản việc riêng của tiểu bối, đối phương cũng
đâu phải đệ tử hạch tâm.
"Vâng"
Bích Dung đứng dậy, nhìn Lăng Khiếu và Hàn Phong nói:
"Cho phép đệ tử và huynh ấy được nói riêng với nhau"
Lăng Khiếu và Hàn Phong gật đầu.
Đi đến trước mặt Tần Phong, Bích Dung thản nhiên nói:
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện"
Tần Phong không nói gì, trực tiếp đi theo, Ngọc Nhan sau một thoáng do dự,
quay sang chào mọi người rồi cũng chạy theo.
Ngoài đại sảnh là quảng trường đón khách lát đá cẩm thạch trắng, trên quảng
trường dựng một tấm bình phong, cao bốn trượng tám, rộng hai trượng tư, cực kỳ
rộng lớn.
Bên cạnh bình phong, Bích Dung chăm chú quan sát Diệp Trần, một lúc lâu sau
mới nói:
"Muội đến đây là để nói"
Tần Phong ngắt lời nàng, lên tiếng nói:
"Ta biết"
"Huynh biết"
Bích Dung có chút bất ngờ, trong ấn tượng của nàng, đối phương mặc dù không
ngốc, nhưng cũng không phải là người thông minh, chỉ là lần này gặp lại, tựa
hồ có chút biến hóa.