Người đăng: anhkiki1989
Tiểu Huệ run rẩy nói "ngươi, ngươi không được qua đây!"
"Phương Lan" lại gần Tiểu Huệ "ta đang định giải quyết rơi tên bám đuôi rồi
cùng ngươi cùng một chỗ khoái hoạt. Nhưng đã như vậy, tại nơi này giải quyết
luôn cũng tốt" nói rồi bắt đầu xé quần áo.
Tiểu Huệ nằm im nhắm mắt. Tựa đã nhận mệnh
Đến bây giờ Tiểu Huệ cũng biết người này không phải 1 sớm 1 chiều làm chuyện
này. Sớm trước liền có vài tỷ muội mất tích. Mà tên này mỗi lần gây án xong
lại đổi khuôn mặt về tông môn lừa gạt các tỷ muội khác.
Đang thời điểm tuyệt vọng. Tên kia lấy ra dụng cụ chuẩn bị gây án thjjjời
điểm. Hoàng Anh dùng chiêu Phi Xương bắn ngay vào đan điền Y
Tên dâm tặc ngắn ngủi tê liệt. Hồi phục lại linh lực đã trôi qua hết. Gian nan
quay đầu lại "ngươi..."
Hoàng Anh lung lay đứng đậy. Kiếm tên kia không đâm trúng hoàng Anh bất kỳ nội
tạng nào. Thương thế cũng không nghiêm trọng gì. Lung lay bất quá giả vờ "may
ta còn có cha ta để lại pháp khí. Ta chết cũng phải để ngươi chôn cùng"
Hoảng Anh lung lay lại gần tên kia cầm hắn kiếm. Mà trượt chân nằm úp sấp lên
Tiểu Huệ. Tên kia cười gian nói "ám khí của ngươi hẳn không có độc nha." nén
đau cầm kiếm chém vào gáy Hoàng Anh
Hoàng Anh cảm khái "chiêu Phi Xương quả thật cường đại nhưng không có độc đúng
là nhược điểm, sau phải dung hợp độc vào trong xương mới được" kiếm chém đến
sau gáy. Hoàng Anh tùy ý vung tay cản bay tên kia vô góc động định trụ.
Nói đùa không thấy Hoàng Anh hắn đang chiếm tiện nghi à? Cơ hội này dễ kiếm à?
Phá hoại bầu không khí ngươi muốn chết phải không"
Tiểu Huệ nằm dưới cảm giác Hoàng Anh nằm phía trên có chút ngại ngùng. Nhưng
thấy Hoàng Anh bị thương nặng vậy không biết làm sao. Gượng dậy không có sức
lực mà nhìn Hoàng Anh lại triệt để ngất đi rồi.
Sáng sớm. Đọc tố rút cục tan. Tiểu Huệ dậy. Lột áo Hoảng Anh ra. Hoàng Anh vẫn
nằm đấy không nhúc nhích nghĩ thầm "cô gái này không phải muốn ta đi. Ừ. 13
tuổi, mới dậy thì. Độ tuổi này có thể giải thích được thiếu nữ mới dậy thì với
thế giới tràn ngập tò mò."
Tiểu Huệ cởi áo Hoàng Anh không phải chơi trò chơi gì như hoàng Anh nghĩ mà
lại lấy y phục Hoàng Anh mặc lại. Xong lại lấy y phục bản thân sớm bị tên kia
xé thành vải rách băng bó cho Hoàng Anh.
Thấy Tiểu Huệ làm như vậy Hoàng Anh khóc nuốt lệ vào trong "biết trước ta
không cứu tiểu cô nương này. Loại này lấy oán trả ơn lột đồ ân nhân cứu mình
chắc là lần đầu gặp đi" Hoàng Anh cay mắt run rẩy Tiểu Huệ hưng phấn "A ngươi
tỉnh"
Hoàng Anh giả vờ sờ soạng bản thân. Giật mình ôm ngực đối Tiểu Huệ hét "Aaa!
Áo ta"
Tiểu Huệ xấu hổ "quần áo ta rách cả rồi. Ta lấy của ngươi mặc" nói cúi đầu
xuống thấp hơn đầu gối.
"Trả ta"
"Dù gì ta cũng là nữ nhân, xấu hổ hơn ngươi không phải"
"Là ngươi lợi dụng xem cơ thể của ta. Không phải vậy sao ngươi 1 lần mặc luôn
ta 2 cái áo?"
Tiểu Huệ "a nha!" quả thật trong áo còn 1 lớp áo trắng mỏng không để ý. Tính
lột áo trong ra cho Hoàng Anh lại sợ Hoàng Anh thấy hết. Vậy cởi áo ngoài cho
Hoàng Anh. Nhìn Tiểu Huệ mặc 1 áo trắng mỏng nhìn hấp dẫn hơn cả lột hết đồ.