Người đăng: anhkiki1989
Thấy Hoàng Anh vẫn khập khiễng theo sau. Phương Lan nói: "thuốc trị thương
cũng đưa ngươi rồi. Ngươi còn theo chúng ta làm gì?"
"A ui a! 1 viên thuốc chỉ tạm giữ lại mạng, làm sao mà một mình tìm đường ra
ngoài được. 2 tỷ tỷ bảo hộ ta chút đi"
Tiểu Huệ: "2 chúng ta đi thám hiểm di tích. Ngươi đi theo chúng ta có lẽ nguy
hiểm hơn đó"
"Đa tạ tiểu tỷ quan tâm, nếu có nguy hiểm gì để ta làm khiên thịt cũng được,
coi như cảm tạ 2 vị sư tỷ ơn cứu mạng đi."
"Vậy đi thôi" nhưng Phương Lan lúc này nghĩ thầm "ngươi đã một lòng tìm đường
chết vậy ta thành toàn ngươi thôi."
Dọc đường đi Hoàng Anh thấy Phương Lan khá không bình thường. Đeo Scouter nhìn
về phía Phương Lan
Trúc cơ trung kỳ 5.493
Hoàng Anh vẫn nghi hoặc. Nhìn phía sau Phương Lan quay mặt lại. Ngọa tào! Mặt
nam! Nhìn xuống cổ có yết hầu nữa!
"Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?"
Hoàng Anh vừa tháo xuống scouter vừa nói. "Phương Lan tỷ tỷ đẹp quá. Ta nhìn
si say ánh mắt không rời qua chỗ khác được" Phương Lan không quản hắn quay đầu
đi tiếp. Hoàng Anh mới thở dài chạy theo.
Cái này Phương Lan nam giả nữ nhân trà trộn vào Băng Nguyệt Cung chắc đánh chủ
ý gì xấu a. Hay vào đoạt bản đồ bí cảnh? Có lẽ không phải.
3 người đi đến chỗ bí cảnh. Nơi đây có một màn sáng. Tiểu nguyệt nói" cấm chế
nơi đây chỉ dưới trúc cơ tu vi mới thể đi vào, đi ra. Yêu thú cao hơn trúc cơ
đi vào không ra được. Người cao hơn trúc cơ đi vào sẽ lập tức bị diệt sát."
Hoàng Anh nghe nói vậy cũng cảm thấy hứng thú. "Ồ. Vậy nha!"
3 người tiến vào. Gặp một số yêu thú công kích nhưng chỉ là yêu thú yếu ớt.
Tùy tiện diệt sát. Phương Lan nói "bây giờ trời sáng chỉ có yêu thú yếu ớt.
Ban đêm yêu thú kết đoàn đội kiếm mồi. Chúng ta phải kiếm chỗ ẩn núp mới được.
Lần trước ta tới đây 1 lần cửu tử nhất sinh mới tìm kiếm được một nơi trú ẩn.
2 ngươi theo ta, ngày mai trời sáng rồi thám hiểm." Hoàng Anh với Tiểu Huệ
xưng "là"
Hoàng Anh đi theo Hứa Lan vào trong sơn động. Động này khá dài. Quanh co khúc
khuỷu. Hoàng Anh thấy cơ mình mềm nhũn. Không tiếp nhận linh hồn điều khiển
nữa.
Tiểu Huệ bỗng nhiên mềm nhũn ngã sấp xuống. Phương Lan đi đến bên người. Ôm
lấy Tiểu Huệ. Ra vẻ ngạc nhiên. Hỏi "Huệ muội. Không sao chứ?" rồi mang Tiểu
Huệ quay người đi.
Hoàng Anh cảm thấy không thể để cốt truyện cứ như vậy tiến triển. Không bản
thân thua thiệt lớn. Tuy không điều khiển được cơ, nhưng xương hắn đã ngang
Vương cấp. Lấy xương thay cơ, hoàn toàn có thể cử động.
Hoàng Anh dốc hết toàn lực, xé váy Phương Lan xuống. Phương Lan tay đang ôm
Tiểu Huệ, không ngờ Hoàng Anh còn có thể di chuyển mà xé váy mình, liền lộ
tiểu đinh đinh của mình ra.
Đinh! Ký chủ tìm đường chết thành công. Tăng 10 lần sức mạnh!
"Ngươi không phải Phương Lan, ngươi giả mạo!" Hoàng Anh hét to. Tiểu Huệ cũng
choáng váng "ngươi... Ngươi..."
"Haha! Ta phải không phải thì làm sao? Ta đã 3 lần 7 lượt bỏ qua cho ngươi,
chỉ trách ngươi tự tìm đường chết. Ta biết ngươi cảnh giới cao hơn ta, nên ta
mới bỏ ra loại độc này đối phó ngươi. Ngươi thấy sao? Kinh hỉ không kinh hỉ?"
nói rồi cầm kiếm đâm ngực trái Hoàng Anh.
Hoàng Anh đã lấy xương sườn gạt tim mình qua bên phải. Giả vờ chết. Nếu mình
ra tay giết Phương Lan giả mạo ngay bây giờ vở kịch sẽ chán hơn nhiều không
phải.
"Phương Lan" xé mặt nạ. Từng bước tiến về phía Tiểu Huệ. Do trúng độc không cử
động được nên Tiểu Huệ cũng không nói nên lời được. Nhưng trên mặt khắc họa
đầy đủ trấn kinh chi sắc.