" Biệt Thự" Của Vũ.


Người đăng: danhha1996@

Góc nhìn của " bé " Vũ đáng thương.

( Mỗi sự kiện được tả khá kỹ trong truyện, là sự kiện khá quan trọng. Hi vọng
mọi người không nghĩ tác giả lê thê ^^ )


" Woaaaaaa... " Hoàng và Đạt chỉ đợi cửa chỉnh mở ra liền bay vào, sờ cái này
sờ cái kia.

Tôi đơ người nhìn hai kẻ như đang hack game kia, bật tốc biến liên tục chạy
khắp sân ngoài.

Ôi mắt tôi! Nhìn hai cái người này mà tôi muốn lòi mắt quá. À không, nó rớt
luôn rồi.

Trời ạ, nhà tao mà, có cần tự nhiên như ruồi thế không?

Đáng nhẽ không nên đem hai con tinh trùng khuyết tật, không có nổi dây thần
kinh rầy này đến nhà.

À, mà khoan. Mới chỉ vườn ngoài đã thế, nếu vào nhà thì sao?

Bà " bảo mẫu " mà thấy hai đứa này phá nhà chắc...

Vũ rùng mình một cái.

" Ê bọn mày, tao cảm thấy hơi đói. Đi ăn không, tao mời? "

" Thật không mày? "

Zooo cắn câu rồi.

" Thật. Thế đi nào."

" Ơ? Vào nhà đã. Đến đây rồi phải vào nhà tham quan tí chứ."

Mặt Hoàng hơi ngơ ra rồi. À kệ đi, nó chắc cũng không biết ý định của mình
đâu. Phải cố dụ hai đứa này ra khỏi nhà đã, không bà kia chắc sẽ làm gỏi mình.
Không, chắc chắn bà ta sẽ làm.

Vì sự sống muôn năm.

" Có gì đâu. Ăn rồi về tham quan cũng được mà."

Mơ đi nhá, ra khỏi đây đừng mơ quay lại. Hahahaha.

" Nhà to thế này chắc có nhiều đồ ăn mà? Nếu không có đồ sẵn thì chắc cũng có
đồ nấu ăn, để bố trổ tài cho."

Ôi! Nó còn cười đê tiện kìa. Cái gì vậy? Chết, thằng thánh hóng hớt nhận ra gì
rồi à ?

Lạy thánh ala, chúa, phật ai cũng được. Đừng để nó nhận ra.

" Mày nấu ngon được như ngoài quán không mà đòi? Đi, tao mời mày ăn nhà hàng."

À há, Hoàng cắn câu rồi. Làm sao hai đứa mày vượt qua nổi thứ thách này chứ
hehe.

Ơ!? Á á á. Chết, nãy nó chỉ cười thôi, giờ cả mắt nó nhìn cũng đê tiện luôn
rồi.

Mình nói gì sai sao? Đâu có?

Ối " Nhà hàng " !! Bị ngu rồi. Sao lại nói nhà hàng chứ? Với chỉ số IQ của nó
chắc nhận ra rồi.

Một năm nay, hình tượng luôn là một đứa khá giả mà. Đi nhà hàng ư?

Ôi thần linh ơi, sao không ban cho con phước lành chứ?

Ơ, nó đi lại kìa. Nguy hiểm. Ôi người mình sợ quá đơ luôn rồi.

" Thôi cứ vào nhà đi. Bạn bè với nhau có gì mà lo thế?" Hắn quàng tay qua cổ
tôi, rồi nhẹ nhàng đây tôi lại cửa.

Tôi thấy gân xanh trên tay nó này. Cố gồng hết sức ép tôi đi ư? Vậy chắc chắn
rồi.

Ôi thần linh ơi, con muôn khóc quá.

Thôi đành tùy duyên vậy.

Thật ra mà nói, nhà tôi cũng chẳng phải đại gia gì. Chỉ là ngày xưa, bố tôi đi
qua chân đồi này, thấy cảnh núi rừng xanh tốt rất thoải mái mà cũng gần thị
trấn. Giá đất này lại cực rẻ vì cũng chẳng có ai trồng trọt.

Bởi thích thoải mái, ông mua luôn 500m2, rồi cho xây căn nhà hai tầng rộng
200m2.

Với hiểu biết của một nhà văn, ông chọn mẫu nhà khá là hiện đại hòa hợp với
thiên nhiên. Bây giờ, kiểu nhà của ông vẫn là một mẫu nhà khá hót cho những ai
yêu thiên nhiên.

À, tôi đột nhiên nghĩ ra lí do khiến hai kẻ kia tăng động đến thế rồi.

Chính là sân ngoài nhà tôi. Những cây đại thụ khá to, những hòn giả sơn, bên
cạnh là cây cầu gỗ nhỏ, những luống hoa đủ màu sắc.

Nhìn đúng sang không khác gì đại gia có tiền.

Nhưng là do cha tôi một mình làm cả đấy.

Mỗi khi viết sách căng thẳng, ông ấy lại đi ra thị trấn mua vài giống hoa và
cây xanh về.

Từng ngày, ngoài chăm sóc những mầm hoa nhỏ và những cây đại thụ. Thì ông lại
hì hục đào lô cốt quanh nhà.

Đùa thôi, đào những con kênh nhỏ cho vài hòn giả sơn ông ấy mua về. Tạo nên
cảnh đẹp choáng ngợp của biệt thự giới đại gia.

À, mấy cây đại thụ trong sân không phải ông ấy mua đâu. Đó là những cây đại
thụ trong đất của ba, khi xây nhà ông ấy giữ lại, rồi trồng ở xung quanh.

Giờ thì, tôi đã mở cho lũ ruồi vào nhà.

À mà??? Đậu phộng!

" Chúng mày ơi?"

Chết rồi, trong lúc tôi tự kỷ bọn nó trốn mất rồi. Phải tìm chúng nó nhanh.

" Sao mày?"

Phù, may ghê, thằng Hoàng đang mày mò cái ti vi màn hình lớn ở phòng khách.
Đúng là dân nghiện bóng đá có khác. Não chẳng có gì ngoài bóng.

Còn thằng Đạt nữa, nó đi đâu nhỉ? Nãy nói nấu ăn đúng không ta? Ùm, ra nhà bếp
trước vậy.

" Đạ... "

Đùa chứ!! Bà "bảo mẫu" đang ở trong bếp nấu ăn.

Trốn ngay.

Nâu. Chết, đi giày bẩn vào nhà, bùn đất dính hết lên sàn rồi.

" Vũ đấy hả con ? "

Tôi bất giác quay lại. Ập ngay vào đôi mắt tôi, là nụ cười dịu dàng của người
con gái mới tuổi 25, cùng với đống gân xanh trên trán.

Vèooooo.

Bộp.

Lại thế, chị ta phóng luôn con dao bếp vào mặt tôi.

Cơ mà, tôi chụp được rồi.

" Chị có thô..i."

Một cước thẳng vào bụng. Tôi thủ thế đỡ ngay.

Năm năm qua, bà "bảo mẫu" cũng chính là sư phụ võ thuật của tôi. Bình thường
thì không sao, nhưng tôi mà phạm lỗi thì chị ấy dồn hết tình thương mến
thương, "âu yếm" tôi.

Một cách nhừ tử.

Xoay người trên không, chân kia quét ngay vào mặt.

Tôi dựa thủ thế, đẩy chân trên bụng, kéo dài khoảng cách lùi về sau.

Biết tôi ý định, chị ta gấp rút co chân nhưng tôi vẫn lùi được chút.

Liền ngay, đạp chân xuống đất, lăng không xoay vòng mà hạ mạnh cước.

Không chút do dự, chống tay lên đỡ.

" Hự..."

Chị biết nương tay không vậy? Nhanh quá.

Chị ta vặn mình, chân kia co lại đá xuống.

Nhanh tay, tôi đẩy mạnh chân lên rồi hết sức ưỡn người ra sau.

Lúc tôi ưỡn người, liền thấy chị ta gập người đấm xuống.

Trời ơi, còn là con người không vậy? Tư thế đó cũng làm được sao?

Cơ mà, hình như điểm đến là ... hạ bộ tôi.

" Dừng l..."

" Á á á... Hự."

"..."

" Á... trứ...ng... á... củ...a ... em..."

" Có biết chị quét dọn nhà cửa mệt thế nào không hả? Nhìn đi, bùn đất khắp nhà
này. "

" Ba.. má em hự... nhờ... chị chăm... sóc hự... em. Em mà... tuyệt... hậu...
th...ì chị... coi chừng..."

" Không sao. Thế thì chị sẽ chịu trách nhiệm về cuộc đời em."

Cho tôi xin đi, chị mà làm thế tôi tự sát thật đó.

Da gà tôi nổi lên hết rồi. Không biết là do nghĩ đến cảnh cả đời bên chị ta,
hay do trứng dập nữa.

Thôi kệ đi. Đau quá, cha mạ ơi.


" Woaaa nhiều sách ghê, bày trí cũng đẹp quá. Chắc đây là phòng sách của ba
nó. Ùm. Được vào không ta? Thôi, chắc vào xem tí không sao đâu hehe. "

" Á á á... Hự."

" Tiếng gì vậy? Nghe kinh thế. Giống tiếng lợn bị chọc tiết ghê. Gần đây có lò
mổ à? Ba nó có sở thích hay cũng hay quá."

------------------------

( Hòn Típ :3 )


Không Thời Vũ Trụ Chiến - Chương #7