Chuyện Về Vũ .


Người đăng: danhha1996@

Xin lỗi các bạn độc giả vì mình nói hơi dài. Nhưng mỗi nhân vật và hoàn cảnh
của họ được nhắc tới đều là thứ yếu của truyện, sau này sẽ liên quan mật thiết
đến nhau ạ.

Và cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mình.


"Ê khoan, hình như tí có trận World cup nhỉ " Thở dốc Hoàng thốt lên.

Vũ kia nghe xong liền ngừng truy đuổi, chống tay lên chân mà thở.

Đạt sực nhớ, hắn cũng biết được cái tính ham bóng đá của Vũ không thua Hoàng
là bao, nhưng cũng là không nghĩ tới đi:" Đúng đó, hôm nay guôn cúp có mấy
trận hay nè. Thôi về sớm xem đê, chạy nãy giờ cũng mệt rồi đúng không?" Hắn
cuời trừ.

Vũ thấy cũng không bắt nổi hai người nên cũng đành buông xuôi :" Ờ, được rồi
về thì về."

Vũ quay lại lấy cặp sách, cùng lúc Đạt hình như nghĩ ra gì đó :" Bọn tao qua
nhà mày xem nhá? "

Trong giây lát, Vũ hình như có khựng lại, còn Hoàng thần sắc có chút bất ngờ.
Bởi, lúc mới quen nhau bọn hắn cũng từng muốn đến nhà Vũ, nhưng Vũ lại rất
ghét kẻ nào muốn đến nhà nó.

" Ê, điên hả? Hỏi gì kì vậy? " Hoàng quay sang nói nhỏ.

" Sao? Bạn bè với nhau mà. Có cái nhà thui mà, hỏi thì có làm sao?" Đạt quay
sang mà gắt nhẹ.

Tính Đạt là thế. Ai cũng biết, hắn là chuyên gia hóng hớt, ở đâu có chuyện bí
mật thì điều hỏi bằng được, không được thì hắn điều tra. Ở bên Đạt một thời
gian, chắc hai người kia cũng hiểu được độ bá đạo của hắn khi mà điều tra cái
gì đó. Ai nói chuyện gì mà hắn không biết, người nào đó đi đâu làm gì,... thì
chỉ cần nó muốn là biết hết cả.

Tuy, cả Hoàng và Vũ đều là bạn thân của hắn, nhưng quả thật cũng mù tịt hắn
làm sao điều tra nổi. Hai người cũng tò mò lắm chứ, cũng hỏi mấy lần và cuối
cùng cũng nhận được câu trả lời ngắn gọn.

" Mình đẹp thì mình biết thôi." Suýt khiến cả hai ói ngay tại chỗ.

Thật sự mà nói tác giả tôi đây, cố cho hắn vào diện nhan sắc bình thường, là
đã ' ngậm đắng nuốt cay, nhắm mắt làm ngơ '. Nếu không, hắn phải là top 10
đứa xấu nhất học đường phía trên.

Nói đi cũng phải nói lại, xấu thì xấu thật nhưng hắn đúng là thiên tài của
ngôi trường nhỏ này. Là đứa được đưa đi bồi dưỡng thi học sinh giỏi 3 môn. Lại
có những hôm hắn ngủ trong lớp, bị gọi dậy hỏi bài mà vẫn trả lời như thánh.

Nhưng có một điều mà cả nhà trường, phụ huynh, học sinh và ... chủ tiệm nét,
không hiểu nổi là nó chơi nét mọi lúc mà vẫn giỏi.

- Đi học về sớm là hắn ngồi nét.

- Chiều chán học là hắn ngồi nét.

- Đêm hôm khuya khoắt chán lại trốn nhà chơi nét.

- Đã thế, còn là một học sinh gương mẫu. Sáng sớm, đều đặn đến quán nét điểm
danh xong mới chịu đi học.

Mà vẫn học siêu giỏi, kiểm tra toàn 8,5 trở lên.

Từ đó, nó cũng trở thành thánh nhân trong mắt các con chiên nghiện game của
trường.

Lúc này, Vũ đột nhiên mở miệng :" Ừ ".

Quá đỗi bất ngờ, hai kẻ kia cứ tưởng Vũ sẽ khó chịu, không thì cũng phải
thuyết phục tí xíu, ai dè....

Đạt nghiêng đầu qua Hoàng, thì thào :" Đệt, hay nó bị nhan sắc của tao dụ dỗ
rồi."

Đột nhiên, cả khoảng không như dừng lại, toàn bộ cảnh vật như chết lặng cùng
với Vũ và Hoàng. Bởi cái gọi là nói nhỏ kia cũng đủ để Vũ nghe thấy.

Trong sát na khoảng khắc Vũ và Hoàng nhìn nhau, họ đột nhiên nhận ra rằng mình
đang cảm nhận được cảm giác của đối phương. Một cảm giác mơ hồ mà bọn hắn
không thể nói ra được.

Nhưng nói chung là Muốn Ói Mà Không Ói Ra Được.

" Hoàng! Mày đào nó lên làm gì, để giờ nó đi đẻ trứng tùm lum thế hả? "

" Mày nghĩ tao muốn chắc, nó đẻ cả trên người tao luôn rồi nè."

Cả ba nhìn nhau rồi lại cười sặc sụa. " Mà hỏi này. Sao mày bỗng dưng thay đổi
thế?" Hoàng lên tiếng.

" À cũng ko có gì. Chỉ là, hơn một năm trước tao chuyển đến đây, lạ nước lạ
cái, mà chuyện gia đình tao cũng đang khiến tao buồn. Nên khi lúc đó, tao
không muốn ai biết cả. Nhưng giờ khác rồi . Bên tao có hai đứa chúng mày, luôn
ở bên tao, nếu không có chúng mày có khi tao tự kỷ rồi có khi điên giống
b..a...." Nụ cười trên môi Vũ chợt khựng lại, sắc mặt thay đổi mang theo chút
đượm buồn, như nói phải cái gì đó không nên nói.

" Sao thế ? " Đạt liền lo lắng.

" À không sao . Giờ chúng mày muốn sang nhà tao đúng ko ? Thế đi lấy xe đạp đi
thôi. Mà giờ chúng mày sang nhà tao, chúng mày có muốn nghe chuyện nhà tao ko?
"

" Éo." Cả hai đồng thanh đáp.

" Ùm. Ba năm trước...."

" Ê. Éo nghe mà."

"...gia đình tao còn hạnh phúc lắm... "

"..."

Cuối cùng, cả hai vẫn phải lắng nghe câu chuyện của kẻ kia mặt dày. Nó cứ kể
cho đến khi mọi người dừng trước một căn biệt thự nhỏ, tọa lạc dưới chân ngọn
đồi gần thị trấn.

Đại khái lúc này, Đạt cũng nắm được sơ sơ chuyện của Vũ. Trước đây, ba Vũ là
một tiểu thuyết gia nổi tiếng, mẹ thì làm ở một công ty tư nhân cũng có tiếng
tăm. Cho nên gia đình nó cũng có thể nói là rất khá giả.

Mẹ bận chuyện công ty thường xuyên phải đi công tác xa, nên thường chỉ có hai
ba con ở nhà. Lẽ đó, nó rất thân với ba, gia đình vui vẻ hạnh phúc, thời gian
êm đềm lặng trôi.

Cho đến 3 năm trước, ba nó có biểu hiện không bình thường, nửa năm sau thì
được chuẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt. Mẹ nó phải chăm sóc nó và ba, lại
đúng lúc bên công ty có nhiều dự án quan trọng, ảnh hưởng lớn đến việc thăng
chức sau này.

Và lúc mẹ nó mệt mỏi nhất, thì một người đàn ông khác đã xuất hiện bên cạnh và
làm chỗ dựa cho mẹ nó.

Đấy cũng chính là cấp trên của bà. Một năm rưỡi trước, bà ấy cưới chồng mới,
nhưng mắc cái nhà nội cổ hủ. Vì con để con trai hạnh phúc nên mới chấp nhận
một người đàn bà đã từng có chồng có con vào nhà.

Tuy nhiên, bà " nội " luôn gây khó dễ cho nó nên nó đành dọn ra ở riêng. Mà
cũng vì nó biết mẹ nó lấy chồng thì ba nó sẽ phải vào bệnh viện tâm thần, nó
thật không đành lòng.

Ba nó có một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố, ngay trên thị trấn của
Hoàng và Đạt. Bởi ông thích viết sách ở nơi yên tĩnh, thơ mộng và nơi này cũng
gần thành phố ông sống. Nên nó quyết định dọn về đây ở, để tiện chăm sóc cho
ba và sống tự lập.

Vũ xuống xe, bước tới gần cánh cổng màu lớn, ngay bên có một màn hình be bé.
Nó cúi xuống như đang nói chuyện với ai, bỗng cánh cổng vàng từ từ mở ra.

" Mày đùa tao à? Khá giả của mày đây à? Cha mạ của tôi ơi, đây là đại đại gia
thì có."

Nhìn ngôi nhà dần hiện sau cánh cổng, Đạt không khỏi thốt lên.

-------------------------

( Hòn Típ :3 )


Không Thời Vũ Trụ Chiến - Chương #6