Hư Vô Lôi Trì


Người đăng: Quangxctl

Bước vào sơn động
Không hề gián đoạn một giây, một phút
Hắn tìm cho mình chổ thích hợp bế quan tu luyện. Hôm nay một trận chiến khiến
tu vị hắn có dấu hiệu rục rịch đột phá
Tiên Thiên chi cảnh vốn đột phá khó khăn là vì từ Tiên Thiên cảnh trở đi muốn
thăng tiến thêm một đại cảnh giới buộc phải tìm hiểu Chân Đạo

Nói rõ hơn một chút, Thiên Nguyên bản chất là Chân Tiên đại tu sĩ. Tiền kiếp
hắn từng tham vấn Từng tìm hiểu và từng ngộ ra Ngũ Hành chi đạo
Tất nhiên kiếp này Thiên Điều buộc hắn phải chọn cho mình một con đường khác ,
một loại Đạo khác

Là bắt đầu, từ nơi bắt đầu

Trên con đường tu chân bắt buộc phải đi theo một đường thẳng duy nhất
truy cầu một loại đạo duy nhất
Dù con đường đó về sau có khó khăn tới đâu thì nhiệm vụ của tu sĩ là phải tìm
ra chân ngã của Đạo

Tiên Thiên chi cảnh là bước khởi đầu vô cùng quan trọng, mang yếu tố quyết
định tương lai về sau của tu sĩ . Tựa như một hài nhi vừa mới chập chửng bước
chân vào đời, khi bắt đầu khôn lớn buộc phải chọn cho mình một con đường
Con đường đó tuy có thể trùng lặp với thế nhân
Nhưng phải là con đường của riêng mình
Con đường duy nhất
Có người chọn theo đường quan lộ
kẻ lại chọn vào binh nghiệp, y dược .vv..

Đạo là một khái niệm mơ hồ
Nhân sinh muôn hình vạn trạng thì Chân Đạo củng vậy

Ngày hôm đó trời đổ mưa, thiên lôi gào thét cửu thiên, từng trận từng trận
sấm chớp rạch xé chia đôi trời đất . Phía xa xa nhửng chiếc lá già nua vô lực
từ từ rơi xuống đại địa. Hình như tiếc nuối hình như còn muốn níu kéo một chút
khoảnh khắc cuối cùng

Trong sơn động lúc này Nguyên đang ngửa mặt nhìn lên trời cao qua chiếc giếng
trời khá lớn câu thông thiên dịa

Mưa!! Từng giọt, từng giọt nhẹ nhàng rơi xuống
Kéo theo phong bạo, gió đập vào vách núi phát ra âm thanh u u tang tóc. Một
mình giửa núi rừng hoang liêu
Hỏi thế nhân mấy ai không có cảm giác cô tịch?

Bên ngoài sâm lâm chim non đã kéo nhau về tổ
ấu thú thì lúc nhúc tìm hơi ấm từ cha mẹ . Hắn ngồi đó nhìn mưa đôi mắt không
tránh khỏi thoáng qua một giây thất lạc

Nguyên mở miệng...Khẩu xuất thành thơ

Túc nhiếp thiên trùng thượng.
Thân cư đệ nhất tằng.
Hồi đầu thiên hạ phàm.
Hoảng nhược Vũ môn đăng.

Ngẫu nhân thừa hứng đáo nham tiền.
Ổn bộ vân cù thướng thản nhiên.
Điểu ngữ hoán nghênh tùng hạ khách.
Hoa dung tĩnh đối động trung tiên.
Túc siêu trần thế tam thiên giới.
Thủ trích tinh thần chỉ xích thiên.
Thi tảo thạch đài miêu thử cảnh.
Thi thành bút dĩ động sơn.
( Dịch)

Cất gót nghìn trùng tới
Nơi đây đệ nhất tầng
Ngoảnh đầu trông xuống thấp
Ô! vượt Vũ môn chăng

Bỗng đâu nảy hứng tới rừng thiền
Nhẹ bước đường mây bước thản nhiên
Chim dưới bóng thông chào đón khách
Hoa trong hang núi lặng nhìn tiên
Hái sao một với trời vin tới
Gạt bụi ba nghìn cõi sấn lên
Vách đá phủi rêu đề cảnh đẹp
Thơ thành bút khuấy động sơn xuyên

Tạm thời quên đi con đường tu chân quên hết mệt nhọc, đắng cay cực khỗ
Thương, yêu, thù, hận cõi hồng trần
Tâm trí hắn bình yên đến lạ, một nam tử ngồi nhìn mưa chiêm nghiệm sự đời
Bóng lưng kia to lớn, vửng chãi mà cô độc, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn
thấy buồn đến vậy

Cũng là điều tất yếu, thử hỏi thế gian này có ai xa nhà, xa phụ mẫu, xa
người thương . Ngồi nhìn mưa chiều mà lòng không man mác

Mưa!

Mưa là thứ gì đó tự nhiên nhất, bình thường nhất nhưng cũng có quy luật nhất
Vũ - Phong- Khỡi - Thũy
Tuần hoàn liên tục và vô hạn
Gió kéo mây, mây sinh mưa, mưa thành nước là một quy luật bất biến


  • Đó có phải chăng cũng là Đạo?

Phút chốc đó thần hồn hắn bỗng nhiên nhói đau
chĩ là một chút, mười mấy hơi thở sau vốn trở lại bình thường hắn còn cãm
thấy thư thái, trong đôi mắt sâu thẳm kia là một tia Minh Ngộ

Nguyên đang ngộ đạo

Thiên tài hay thiên kiêu đều ngộ đạo như vậy, ngộ ra chân lý từ những điều
chân chất nhất, bình thường nhất

Tất cả vạn sự trên đời đều chung quy một chữ
" Đạo"
Đạo là gì?
Câu hỏi mà cả trăm vạn năm nay biết bao người từng hỏi, từ cổ chí kim Đại
năng muốn chứng đạo trước hết phải ngộ đạo

Mà lúc này Nguyên đang minh ngộ
nhìn mưa ngộ đạo, dù chĩ là một chút dù chĩ là mơ hồ nhưng rõ ràng những thứ
hôm nay hắn nhìn ra là tiên đề vô cùng vững chắc trên con đường rất dài phía
trước


  • Gió thổi mây bay gió mất đi
    Mây thành mưa rớt xuống mây tiêu tán
    Mưa xuống đại địa thành nước khơi

Mây, mưa, gió, nước, sinh ra, mất đi

Nguyên ngồi đó miệng không ngừng lẫm bẩm
Đạo mà hắn chạm tay vào lúc này là một loại đạo vô cùng cao siêu...

Sinh Tử Đạo!!!

Phút chốc sau mưa tạnh mây tan, bầu trời sau mưa vô cùng quang đãng, một vệt
cầu vồng kéo dài nối liền hai phía chân trời. Lúc này mặt trời cũng vừa xuống
núi . Ánh tà dương đỏ thẩm
Ban phát chút quang minh cuối cùng cho nhân gian
Toàn bộ sâm lâm cùng thiên không dần dần chìm vào bóng đêm tịch mịch

......
Hắn nhắm mắt dưỡng thần
Nửa ngày sau lại đắm chìm trong tu luyện

Từ sau khi đột phá viên mãn Hậu Thiên có một điều hắn thấy vô cùng khó hiễu
Linh khí trong đan điền đang dần dần thuế biến
không phải là những sợi tơ đen Huyền khí nửa mà thay vào đó là một chút ít
linh khí màu xanh nhạt
tuy ít ỏi nhưng Linh khí kỳ lạ kia trong đan điền không có vẻ gì chịu thua kém
Huyền khí

Điều mà Tiền Kiếp hắn chưa từng chú ý tới

Là Thái Thanh chi khí
Vì tu luyện công pháp khác người nên linh khí của Nguyên củng khác người
Thái Thanh đại pháp là năm đó một lần ngao du Cửu Thiên giới, khi băng qua
Thông Thiên Hà hắn vô tình được tàn hồn một tu sĩ Đại La Kim Tiên truyền thừa
Củng chính là sư tôn duy nhất của hắn đến tận bây giờ . Tuy chưa một lần gặp
mặt sư tôn nhưng sau lần tiến nhập luân hồi bàn hắn đã thấy chân ảnh của người
. Từ khi bắt đầu cầu đạo cho đến khi thọ mệnh cạn, thân tử đạo tiêu
Vì là công pháp truyền thừa nên tất nhiên phẩm chất sẽ rất cao và duy nhất một
mình hắn biết


  • Thái thanh đại pháp này quả không tầm thường a !!

Nói một chút về Thái Thanh linh khí
Từ cuối thời Thái Cổ, tức mười hai vạn năm về trước
thiên địa linh khí dần dần tiêu tán, sinh mệnh toàn bộ sinh linh thậm chí
Tiên nhân cứ thế mất đi
Vậy nên tu luyện thời kỳ ấy gặp rất nhiều trở ngại
Mới có chuyện Thiên Nguyên đột phá Chân Tiên cảnh đứng đầu chúng Tiên
Từ Chân Tiên trở đi muốn đột phá củng vô pháp
Lão bá tánh củng như tu sĩ thời ấy mặc định rằng Chân Tiên là giới hạn cuối
cùng của tu đạo
Nhưng thực chất hoàn toàn không phải
Thời thượng cổ có rất nhiều Đại Năng
Siêu thoát Chân Tiên ra khỏi Thái Sơ vũ trụ.


  • Thái thanh chi khí kia có lẽ tinh thuần và cường đại hơn linh khí bình
    thường rất nhiều

Nguyên nhập tâm tu luyện, trong đan điền Linh khí cũng dần dần thuế biến..

Lại qua nửa tháng..

Nguyên mở mắt ,mệt mõi thở hắt ra một ngụm trọc khí . Nửa tháng này mặc dù tu
vị không chịu tăng tiến nhưng hắn không phải không có thu hoạch
Lần minh ngộ kia đưa hắn đến rất gần cánh cửa sinh tử đại đạo . Chĩ cần chạm
một tay vào nó tu vị sẽ ngay lập tức thăng hóa Tiên Thiên

Sơn động này qua một hồi mò mẫm
Hắn phát hiện ra, chổ sâu bình địa kia vậy mà không thiếu thiên địa linh dược
Mặc dù phẫm chất thấp, nếu đỗi lại là tiền kiếp hắn sẽ không để vào mắt
Nhưng hiện tại thì.......
Cũng đủ cho hắn dùng sau khi đột phá Tiên Thiên

Trong một vùng hư không mơ hồ nào đó
Thi thoảng lúc chìm đắm trong cảm giác không linh, hắn thấy từng đoàn tử kim
lôi điện rượt đuổi nhau không ngớt
Củng trong phiến tinh không đó, lôi quang phủ xuống tầng tầng như băng tuyết
Quang hoa va chạm nhau rồi vang lên thanh âm tí tách
Một lôi trì cực lớn mơ hồ lơ lửng thương khung
Xung quanh bụi đá cùng khí lưu cấp tốc xoay vòng
Tạo thành một tầng cương khí
Hào quang vạn trượng, lôi uy không thua kém gì thánh uy
Một tiếng long ngâm trầm thấp vang lên
Phiến tinh không run rẫy

Hết...

Mình viết vì đam mê, hoàn toàn không có ý nghĩ thu lợi từ câu chử, hay dùng
nó đễ lấy vài đồng nhuận bút . mọi người thích là mình vui rồi
Vote và cmt nhiệt tình nha, động lực á!!!!


Không Tâm Nguyệt Lượng - Chương #7