Người đăng: Quangxctl
Khi mà lòng người còn lâm vào hãi nhiên cùng kinh nghi
Hồng Điệp cất lời
Giai nhân bước nhanh vào gian phòng gần đó
Thiên Nguyên củng vội bước theo sau
Đễ lại trong lòng chúng nhân vãng dư chút
ghen ghét cùng đố kỵ
Gian phòng rộng lớn xa hoa
Mùi dầu thơm, mùi son phấn cùng mùi vị nử nhân khiến tâm thần Nguyên chao đảo
Một bình rượu, một vài món đồ nhắm đã được ai đó khéo léo đặt lên bàn
Nguyên nhìn giai nhân, uống cạn ly rượu trên tay Đôi mắt mang chút buồn lộ vẽ
hoài niệm nhìn về phía xa
Nguyên buột miệng
" Tình lang ơi hỡi tình lang
Đêm xuân son sắc có ta cùng chàng
Dù cho nhân thế bẽ bàng
Luân hồi muôn kiếp vẫn càng sắt son"
Giai nhân bất giác đánh rơi ly rượu trên tay. Một làn gió xuân bất giác lùa
vào căn phòng
Đánh rơi khăn che mặt
Đôi môi nàng mấp máy, khó nhằn nói
Nguyên đáp
- Tam Sinh Tam Thế
Ba kiếp luân hồi có lẽ không ai còn nhớ
Hồng Điệp đôi tay run rẩy
Thiên Nguyên nhìn thẳng vào mắt nàng
Hắn hoàn toàn choáng ngợp trước vẽ đẹp của nữ nhân trước mặt
Nàng đẹp đến mức không có ngôn từ nào có thể miêu tả được
Thanh Tuyết, không biết nàng có còn nhớ ta hay không?
Hơn một vạn năm rồi
Dù bây giờ trí nhớ ta bị phong ấn gần như toàn bộ nhưng nhửng thứ không nên
quên ta tuyệt đối không bao giờ quên . Dù tuế nguyệt có tang điền thì ta tin
có ngày nàng lại hồi sinh
Luân hồi bàn đã mở. Hôm nay ta đến đây để đón nàng
Ta nên gọi nàng là Thanh Tuyết Cung Chủ hay Hồng Điệp đây
Thiên Nguyên cười mà lệ ướt còn vương trên má
Hồng Điệp lao nhanh vào người hắn
Giai nhân thút thít khóc trong khuôn ngực to lớn và vững chãi kia
Nàng khóc như mưa, khóc cho quên hết đi bao nhiêu nhớ nhung bao nhiêu uất hận
của trăm kiếp luân hồi
Nàng ôm chặt lấy hắn, đôi bàn tay mỏng manh bé nhỏ vuốt ve khuôn mặt hắn ,
lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt nam nhân mà một đời nàng hết mực thương
yêu
Hồng Điệp cười rạng ngời, nụ cười càng tô thêm vẽ đẹp khó lòng chối từ
Hồng Điệp cười. Nàng vuốt xuống mái tóc dài đễ lộ ra một vật trên chiếc cổ
trắng ngần
Một thanh tiểu kiếm màu bàng bạc lớn cở ngón tay, được điêu khắc vô cùng tinh
xảo
Một Long một Phụng quấn quanh
Đôi lúc lại phát ra quang sắc nhàn nhạt
Chứng tỏ đây không phải là phàm vật
Thiên Nguyên hoài niệm
Nàng nhón cao gót ngọc, đặt lên đôi môi hắn một nụ hôn nồng cháy
Khuôn miệng ngọt ngào thơm ngát
Khiến thân thể hắn cứng ngắt
Vụng về đáp trả
Đôi môi quấn quýt nhau không rời
Bàn tay hắn tinh nghịch lần mò vạch xé yếm hồng Nhẹ nhàng đặt lên đôi gò bồng
đảo
Cánh tay to lớn không ngừng khéo léo nhào nặn
Hồng Điệp nhắm chặt đôi mắt, toàn thân mềm nhủn . Đôi chân nàng run rẫy
Miệng đẹp khe khẽ
Thanh âm rên rỉ khoái lạc phát ra không ngừng
Nguyên nhấc bổng nàng lên . Trên chiếc giường xa lạ là một giây xuân sắc tràn
ngập
Y phục đôi bên dần dần rơi xuống
Trong trạng thái lỏa lồ nàng càng đẹp
Càng kinh diễn, đẹp đến mức kinh tâm động phách
Một đêm trải qua như vậy
Sáng hôm sau hắn mệt nhọc bước ra khỏi giường. Hồng Điệp vẫn ngủ
Đôi mắt đẹp nhắm chặt, miệng ngọc mở ra một nụ cười mãn nguyện
Nguyên cười thầm
Chàng cười ta sao?
Thiên Nguyên Chân Tiên?
Muốn ta một cái phất tay đánh chàng thành đầu heo không?
Một đời Chân Tiên uy vũ ta nhớ chàng năm đó tầm này tuổi củng đăng vị Bán
Tiên. Hôm nay đến Tiên Thiên còn chưa có đạt được
Hay là quá mức ăn chơi? Quá đam mê tửu sắc, đến tu vị đến thiên phú củng thụt
lùi rồi
Nàng che miệng cười
Nguyên củng cười nhẹ nhàng đáp trả
Tu tiên làm gì khi mà người thương còn không bảo vệ được
Chẳng phải Chân Tiên củng chĩ biết nhìn nàng xa rời nhân thế mà đành vô lực đó
sao?
Như lúc này chẵng lẽ không tốt
Muốn rượu có rượu, muốn nữ nhân có nữ nhân, chẳng gò bó, khuôn khổ
Chẳng phải bận tâm thế sự
Được yêu người mình yêu
Dù chỉ bằng cuộc sống phàm nhân
Dài đúng bằng trăm năm niên kỷ
Ta thấy như lúc này rất tốt
Chàng vẫn vậy, cố chấp, tùy tiện
Chàng kiếp trước là Chân Tiên, đứng đầu chúng sinh nhân loại. Trách nhiệm của
chàng vô cùng nặng nề . Ma giới tuy bị đẩy lùi nhưng luôn tìm cách phá tan kết
giới, thống trị nhân gian
Cửu Thiên giới vẫn đang chìm trong trầm mê, loạn lạc
Chúng sinh cực khổ, oán thán
Chàng hiểu không?
Tu tiên là trách nhiệm của chàng
nhân loại chúng sinh là họa hay phúc đều phụ thuộc vào chàng
Ta cho chàng ngàn năm ,trong ngàn năm bắt buộc chàng một lần nửa đạt tới Chân
Tiên đại vị
Nếu không thì đừng bao giờ nhìn mặt ta
Thiên nguyên không đáp
Hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt thân ngọc xuống giường. Một hồi hoan lạc nửa
diễn ra
Tại Cửu Thiên giới lúc này yêu khí dày đặc
Kết giới giửa hai chiều thế giới chấn động mạnh, mây đen che lấp tầng trời
Từng đoàn từng đoàn hoàng kim phù văn mang theo vô thượng Tiên uy đang cố trấn
áp một thứ gì đó
Kết giới sau kỳ Đại thẩm phán đả suy yếu vô cùng dù được Thiên Nguyên dùng
ngàn năm tiên đạo tu bổ
Tiếng sét lớn xé rách hư không
Một đôi mắt đục ngầu bay ra khỏi kết giới
Tiếng cười dài vang vọng chín tầng trời
......
Hết...
Ae nếu thấy hay thì vote 10* và cmt góp ý cho mình
Vì truyện do mình viết nên không tránh khỏi sai sót