Cái Thế Thần Vương


Người đăng: Kukharty

Tai Ương chi đồng hay gọi cách khác là Ngũ hành đồng, là một trong
tám thần đồng xuất hiện từ thời kỳ Chân cổ tới nay.

Ngũ hành đồng có thể nhìn thấu cổ kim, nhìn rõ đạo hỏa, tường
tận mệnh thủy, soi thấu chân mộc, nhìn được cả tiên thổ.

Ngũ hành đồng thực chất từ xưa đến nay chưa bao giờ đồng quy. Thần
đồng này luôn luôn thiếu sót thần năng, cho dù là Diệp Phàm đời
trước, cũng chỉ có thể nắm được đạo hỏa, không nhìn rõ cổ kim hay
là tiên thổ.

Nhưng chỉ cần có thần đồng, người không thành thần cũng thành tiên.

Thần đồng vô song cái thế, cho dù chỉ nắm một phần tàn đồng, cũng
có thể một bước lên tiên.

Diệp Phàm tuy mất thân thể đời trước, nhưng hắn sống lại một đời
này với bản nguyên linh hồn đời trước, thần đồng cũng được linh hồn
nghịch thiên mang đến đời này, tạo ra một thần đồng khác cho hắn.

Tuy thần đồng vẫn còn chưa thành hình, thậm chí đã bị tổn thương,
nhưng dù sao nó vẫn là Bát đồng thần trong truyền thuyết, thần uy
khó tổn.

Diệp Phàm nhìn Hắc Lang đang tỏ ra sợ hãi, trong lòng nghi hoặc. Hắn
chậm rãi đưa một tay băng bó đầy lá cây của mình xuống, tiến tới
gần cái đầu to lớn đang ăn ngấu nghiến của Hắc Lang.

"Im nào"

Diệp Phàm thì thào, một tay đã đặt lên đầu Hắc Lang, chậm rãi vuốt
ve.

Hắc Lang không có phản ứng gì, thậm chí còn nhè nhẹ nghiêng đầu.
Bản năng cho Hắc Lang biết, nếu nó đi theo tên thiếu niên này, sau này
nó nhất định có cơ hội đề thăng sức mạnh, nói không chừng cũng có
thể làm bá chủ của một tiểu lang tộc nhỏ bé.

Diệp Phàm nằm sắp người, khóe miệng nở nụ cười khẽ. Có lẽ Hắc
Lang đã chấp nhận đi theo hắn. Nếu có con Hắc Lang này, trừ khi gặp
yêu thú quá hùng mạnh, hắn căn bản không phải sợ gì cả.

Khi còn ở Diệp tộc, hắn từng đọc qua không ít sách sử, cũng từng
xem ghi chép về Hắc Lang tộc. Hắc Lang tộc là một tộc quần yêu thú
vô cùng đông đúc, chiếm gần 2/10 lượng yêu thú ở Chung Linh sơn mạch.
Tộc này thực lực không quá mạnh mẽ, ngay cả Hắc Lang vương trong
truyền thuyết thực lực cũng chỉ đạt tới Tam tinh, vừa bằng cường
giả Đại sư cảnh ngũ phẩm của nhân tộc tu sĩ. Nhưng đó tất nhiên chỉ
là chiếu theo giai cấp cường giả. Đối với hắn, chỉ cần nhất tinh
yêu thú cũng có thể làm gỏi hắn dễ dàng.

Mà Hắc Lang vừa vẹn là nhất tinh yêu thú, ngang với Kỳ sĩ cảnh
nhập môn của nhân tộc tu sĩ.

Hắc Lang ăn no nê, chợt ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Diệp Phàm. Nó mở
miệng gầm nhẹ, hai móng vuốt cào lên vách hố thẳng đứng.

"Ách"

Diệp Phàm chợt hiểu, hắn cười lớn rồi liền chạy vào trong bụi lây,
lát sau đã thấy trên tay hắn một thân cây chắc khỏe, đầu chuốt nhọt
đen thui.

Cầm thân cây nhọn trên tay, Diệp Phàm cố nén cảm giác buốt rát ở
hai cánh tay, chậm rãi đào bới.

__

"NgaO"

Mấy canh giờ sau, Hắc Lang gầm lên vui vẻ, rồi liền chạy lên cái dốc
hố mà Diệp Phàm mới đào. Nó chạy đến bên cạnh Diệp Phàm, cuốn
lấy chân hắn, rồi sau đó quỳ xuống, kêu nhẹ.

"Hây"

Diệp Phàm dễ dàng nhảy lên lưng Hắc Lang, hắn cười lớn, bàn tay
vuốt ve đầu sói, thì thào:

- Hôm nay mày có thể là tiểu hắc lang không có địa vị ở Chung Linh
sơn mạch này, nhưng kể từ hôm nay, ngươi sẽ đi trên một con đường
khác. Ta cho ngươi một vận mệnh, nếu ta trở thành cường giả cái
thế, thì Chung Linh này chính là địa bàn của ngươi.

- Haha, tin ta đi, đời trước ta là thần, đời này nhất định siêu việt
đời trước.

- Ta có lòng tin, ta còn có một lời thề, còn có tâm niệm đi về
phía trước.

Diệp Phàm thổn thức, hắn nhớ lại quá khứ, với những thân ảnh mà
hắn khó có thể quên.

Có nàng, tiểu cô nương làm cho hắn cảm thấy ấm áp, cho hắn thấy
ánh bình mình, gieo rắc niềm tin cho hắn - Diệp Tâm.

Cũng có nàng, vị tỷ tỷ đanh đá nhưng lại luôn che chở cho hắn, luôn
đứng bên gào thét cổ vũ cho hắn. Lúc hắn thất bại, tỷ ấy nhất
định là người mắng hắn đầu tiên, những lời đó chính là động lực
để hắn kiên trì, tỷ ấy cũng là ngươi tin tưởng hắn nhất. Hắn mặc
dù không rõ niềm tin của nàng dành cho hắn là đến từ đâu, nhưng hắn
luôn tường tận, nàng luôn đứng về phía hắn - Diệp Tiên.

Còn có, bá phụ cùng mẫu thân. Hai người mà hắn chưa bao giờ gặp
mặt, cũng chưa bao giờ biết danh xưng của họ là gì. Nhưng đến một
ngày gặp lại, cho dù họ có là Ma thần, có là Tiên nhân, dù có là
gì đi nữa, đó vẫn là phụ mẫu của hắn, hắn luôn tưởng niệm và
kính trọng.

Ánh hoàng hôn buông xuống thế gian, nhân gian ngày này có ngàn tiếng
hạc ngân vang, có Đại thần bằng vẫn lạc, có Tiên nhân tạ thế, cũng
có một thiếu niên cưỡi sói lang bạc bước trên con đường thành
thần...

__

Đây là một ngọn đại sơn thông thiên, tiên vân bồng bềnh bao phủ chân
núi. Ngọn đại sơn này có một tòa thần miếu, trong miếu có một vị
phật gia đang ngồi thiền.

Phật gia cả đời ăn chay, cả đời tránh xa bát giới cấm kỳ, cả đời
không màng tục giới. Đây là tín chỉ ngàn đời.

Nhưng vị phật gia này, hai mắt như quỷ, trên tay cầm một bầu rượu,
giữa ngực có đồ hình một hình xăm phật tổ cầm hai cây kim cô, đập
phá một ngọn đại sơn. Đồ hình này tựa như có hồn, không ngừng chớp
động, lấp lóe kim quang.

"Ừm"

Phật giả chợt mở mắt, thiên địa chợt run nhẹ, tiên vân dưới chân núi
nháy mắt tiêu biến. Hắn đưa môi hớp một ngụm rượu, tay xoa cài đầu
láng bóng, tám điểm kim quang trên trán sáng rực, hắn than nhẹ:

- Thấy không? Thấy tên Đấu Chiến Thích Phật đó không? Một ngàn năm
trước hắn xông lên thần sơn, muốn phá thần miếu của ta. Kết quả ta
dùng Đại Diệt Thủ một tay tóm được hắn, rồi ném hắn luôn vào
ngực, biến hắn thành một đồ hình.

- Ấy vậy mà một ngàn năm sau, lại có một tên khác xông lên thần sơn
muốn san bằng thần miếu. Haha, tức cười chết ta rồi.

Nói rồi, hắn liền tiêu biến, một khắc sau đã thấy hắn đứng trước
cửa thần miếu, bình thản uống rượu.

"Phật pháp vô biên. Siêu thần viễn thánh."

Một âm vang từ xa truyền lai, tiếng vang như mang theo ngàn thanh kiếm
bén, vừa vang đến đã chém sạch linh khí chung quanh, ma khí trong
nháy mắt phủ đầy chân núi thần sơn.

"Phật gia có thánh. Siêu việt thần linh"

Từ dưới chân núi, một người đàn ông áo xám bình thản đi lên thần
sơn. Người này cao hai trượng, mặt như vẽ, ánh mắt như có trăng sao,
chớp một cái là nhật nguyệt tinh tú ảm đạm, chớp thêm một cái lại
sáng lạn như thường. Người này trên tay có cầm nửa đoạn cốt thần,
dày đặc ma khí.

Hắn dõi mắt nhìn vị phật gia từ xa mấy dặm, cất tiếng than thở:

- Phất mấy người mạnh như ngươi. Thần mấy người siêu phàm như người.
Đời này hay đời trước, bao kẻ sánh được với ngươi!

Hắn thở dài, nói tiếp:

- Nhưng vì sao, ngươi lại không chịu buông tha.

Vị phật giả cười, nụ cười vô cùng sáng lạn. Hắn vươn tay ném bầu rượu đi, bật
cười tiêu sái:

- Tiên ma phật cái gì? Có gì thần thánh hơn người?

Hắn cười dài, mấy chục phật ảnh bỗng xuất hiện dày đặc sau lưng hắn. Phật ảnh
đưa tay ôm lấy vị phật giả, kim quang hừng hực sáng.

- Vì cái gì mà các ngươi vẫn chưa chịu từ bỏ. Nơi này ta trồng kỳ liên, dùng
kỳ liên cứu một đời thần linh, không phải diệt một thế.

Vị Phật giả cất tiếng cay đắng.

- Thần linh? Hahaha? Cái gọi là Lục đại thần vương ư? Sai rồi, ngươi sai rồi,
phải gọi họ là Lục đại ma vương. Năm xưa, năm xưa ai đã tàn sát mấy chục vạn
tộc nhân Nhân Minh thành? Là ai, là ai ngươi biết không? Là ai suýt nữa đẩy
Nhân tộc vào trong tuyệt lộ? Là ai?

Ngươi đàn ông áo xám cười gằn dữ tợn, gào thét cầm khối tiên cốt ma thần lướt
tới. Lão mỗi một thước di chuyển thì một con ma long ẩn hiện nhào ra, rồi lại
biến mất, khủng bố vô cùng.

- Ngươi có tận mắt thấy không? Ta năm xưa thủ hộ trăm ngàn phật tử nhân tộc,
ta đưa họ lên trời. Ta đứng trên tiên vân thấy rõ tình cảnh Nhân Minh thành,
ta nào không rõ họ bị oan, là do có kẻ của Ma tộc hãm hại.

- Còn nữa, ngươi nhìn lại mình đi, ngươi xem mình có thật là Nhân tộc thần
vương không?

Phật giả mắt đầy lệ, gào thét. Lục đại thần vương, lục đại thần vương chính là
gia đình của ta. Huynh đệ của ta, tỷ tỷ của ta, bằng hữu vào sinh ra tử cùng
ta. Ngươi biết cái gì. Phật giả giận dữ phạt một chưởng về phía người đàn ông
áo xám.

- Mặc kệ ngươi xàm ngôn bao nhiêu. Hôm nay ta thay Thiên Đình xuống dỡ thần
miếu, lấy kỳ liên, tránh cho một thế này bị ngươi hủy diệt.

Người đàn ông trung niên cười dữ tợn, cốt thần phất nhẹ, một con ma long cực
lớn mấy trăm trượng xuất hiện. Đại ma long mở miệng gào to, hai mắt đốt lên ma
hỏa, ma khí khủng bố tràn ngập khắp thần sơn...


Khống Hỏa Già Thiên - Chương #7