Cổ Tức Hồng Hoang Thú


Người đăng: Kukharty

"Hừ"

Thiên Kình thánh tử hừ lạnh một tiếng, nhưng không dám phản bác.

Đằng sau, đám Hoàng Thần cười trừ, rồi sau đó từng người từng người đem pháp
bảo xuất ra, trong cổ điện nháy mắt trở nên ngột ngạt vô cùng. Dù sao những
người này trên tay đều là pháp bảo linh phẩm trở lên, một khi cùng tế ra nhất
định sẽ làm cho thiên địa chấn động.

Ở đằng sau Thanh Hi vẫn đang dè chừng chưa có ý định xuất thủ, nàng biết ở bên
trong cổ điện này còn có cự thú thủ hộ. Khi còn đang lịch luyện ở ngoài Chung
Linh sơn mạch, nhờ khả năng cảm ứng mạnh mẽ, nàng cảm nhận được có cổ tức ở
trên đỉnh núi này, đích xác là trong cổ điện này phát ra.

Cổ tức ám chỉ khí tức hồng hoang, chỉ có hồng hoang thú tồn tại mới phát ra cổ
tức.

Cổ thúmạnh mẽ khủng bố, mỗi lần có cổ tức xuất hiện nơi nhân gian liền có đại
kiếp xảy ra. Lần này tự nhiên khó có thể có ngoại lệ.

Đám tu sĩ kia có lẽ cũng biết sự tồn tại của cổ thúbí ẩn này, nhưng dường như
bọn họ không hề tỏ vẻ sợ hãi, điều này thật sự vô cùng kỳ lạ.

Lẽ nào bọn họ đang có âm mưu gì sao?

Nếu thật sự như vậy thì âm mưu này kinh thiên tới bậc nào?

Hoàng Thần là cường giả đỉnh cao tại Nam Thiên vực, chẳng lẽ cũng không làm ra
hành động gì sao?

Ngay lúc Thanh Hi còn đang suy nghĩ, thì đằng trước đã có mấy tên tu sĩ Đại sư
cảnh hậu kỳ mang theo pháp bảo điên cuồng công kích cấm chế màu vàng kia.

Ầm ầm ầm, đạo cấm chế bị bọn họ công kích rõ ràng đang dần suy yếu, có dấu
hiệu vỡ tan.

Tử Linh tiên tử đứng gần cấm chế nhất, tự nhiên xuất thủ toàn lực. Dãy lụa
trên tay nàng tên là Hồng Sinh Hà, là một món pháp bảo bán địa phẩm. Nghe đâu
năm xưa từng xuất hiện ở nhị tinh vực Hồng Hà, nằm ở trong tay một vị đạo cô
Tôn giả cảnh. Không ngờ bây giờ lại nằm trong tay nàng.

Hồng Sinh Hà uốn lượn tự do giữa không trung, mỗi lần công kích đều mang theo
băng hàn ý ngợp trời.

Uy lực khủng khiếp.

Trong đám tu sĩ tu vi Hoàng Thần là cao nhất, nhưng công kích mạnh mẽ nhất lại
là Tử Linh tiên tử. Đứng ngay sau nàng không ngờ lại là Thiên Kình thánh tử.

Thiên Kình thánh tử cầm trên tay Thiên Lôi kích xuất thủ vô cùng có lực. Thiên
Lôi kích có bao phủ sấm sét bá đạo dị thường. Mỗi lần Thiên Lôi kích vung ra
linh khí trong thiên địa chung quanh liền bị bạo tạc, nổ tung thành lôi hoa.

Tuy tu vi của Thiên Kình thánh tử chỉ mới là Đại sư cảnh cửu tinh, nhưng sức
tấn công lại sánh ngang cường giả Chân nhân cảnh sơ kỳ, thậm chí còn có phần
nhỉnh hơn.

Đây là sức mạnh của Thánh tử, không phải phàm nhân có thể so. Tu vi và kinh
nghiệm có thể thua kém, nhưng ngộ tính lại đàn áp mấy chặn đường.

Một Thánh tử, trong một đời trừ khi có dị biến thông thiên, khiến Thánh tử
chết trẻ, bằng không bọn hắn nhất định đạp lên đỉnh cao, trở thành chí cường
giả vô thường dõi mắt nhìn xuống nhân gian, ngạo thế chín tầng trời.

Lúc này ở bên cạnh nhìn hai người trẻ tuổi triển lộ thần uy, bọn Hoàng Thần
không khỏi cảm thấy kinh sợ. Đám nam nữ trẻ tuổi này không biết xuất thân từ
nơi nào mà lại mạnh mẽ đến đáng sợ. Ngay từ lúc đầu bọn họ chỉ nghĩ hai người
cùng lắm là mạnh hơn đám thiên tài ở vực nội một bậc nhưng bây giờ nhìn lại,
bọn họ tự cảm thấy mình quá ngây thơ.

Đem thiên tài cùng tuổi vực nội ra so sánh với bọn họ, quả thật rất chênh
lệch.

"Hoàng lão tiền bối"

Đột nhiên lúc này từ phía sau có một thiếu nữ áo trắng cất tiếng. Hoàng Thần
quay đầu nhìn lại, đúng là Thanh Hi.

Lão nghi hoặc nhìn nàng, cất tiếng hỏi:

- Tiểu cô nương có chuyện gì muốn nói sao?

Thanh Hi cau mày, trầm giọng chất vấn:

- Hoàng lão tiền bối, có lẽ ngài đã biết trong cổ điện này có cự thú mạnh mẽ
tiềm phục. Vậy tại sao lại không làm ra hành động, hoặc là cảnh báo cho mọi
người xung quanh biết để phòng ngừa nguy hiểm.

"Gì?"

Hoàng Thần ngạc nhiên nhìn nàng, trầm giọng hỏi:

- Cái gì cự thú? Ta lúc đầu nghe phong phanh có tin tức dị bảo xuất thế trên
ngọn núi này nên mới hiện thân, làm sao có cự thú gì tiềm phục? Tiểu cô nương
đừng đùa.

Thanh Hi nhướng mày, ngạc nhiên nói:

- Nhưng rõ ràng ta cảm nhận được cổ tức.

"Cái gì!"

Hoàng Thần thất thanh kinh hô, để cho một đám tu sĩ đang bận rộn thi triển
pháp bảo công kích cấm chế ngạc nhiên quay đầu nhìn.

Lão nhìn Thanh Hi bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nói khẽ:

- Tiểu cô nương cứ nói rõ ra, nếu như thật sự có cổ tức, nhất định ta sẽ ra
mặt cảnh báo mọi người.

Thanh Hi nghe Hoàng Thần nói, trong nội tâm khó có thể bình tĩnh.

Lẽ nào Hoàng Thần thật sự không cảm nhận được cổ tức? Vậy tại sao mình lại có
thể?

"Tiểu nữ lúc ở trong Chung Linh sơn mạch thì phát hiện ra có dấu hiệu cổ tức
xuất hiện, dần theo cổ khí tức thì phát hiện nó nằm ở trên ngọn núi này. Cổ
tức này rất nhạt, nhưng tiểu nữ vẫn cảm ứng được rõ ràng."

Thanh Hi chậm rãi giải thích.

"Có thể cổ thúmang theo cổ tức đang ẩn nấp trong cổ điện này. Cũng không ngờ
ngay cả cường giả như Hoàng lão tiền bối lại không cảm nhận được cổ tức."

Thanh Hi sợ hãi nói.

"Thì ra là vậy!"

Nghe Thanh Hi giải thích, sắc mặt Hoàng Thần liền trầm xuống. Cổ tức một khi
xuất hiện tự nhiên tai ương hàng lâm, lão tin tưởng thiếu nữ này không dám có
nữa điểm lừa gạt mình.

"Có lẽ trong cơ thể ngươi có ẩn chứa huyền cơ nên mới dễ dàng phát hiện được
cổ tức."

Hoàng Thần đạm mạc nhìn Thanh Hi, tâm thần thoáng động. Trong đầu xuất hiện tà
ý, nhưng cũng trong nháy mắt dập tắt phần tà ý này. Thanh Hi là đệ tử Tiêu
Kiếm môn, tại Nam Thiên vực danh tiếng cực thịnh, thực lực cũng xếp đầu. Càng
là tông môn mạnh mẽ thì thủ đoạn càng ác liệt, lão tự nhiên không dám vọng
động.

Tuy lão cũng là cường giả đỉnh cao có danh tiếng tại Nam Thiên vực nhưng Tiêu
Kiếm môn lại là một tông một phái. Một người không thể chống lại vạn người,
hơn nữa Tiêu Kiếm môn còn có mấy lão quái tu vi vô cùng mạnh mẽ, có người còn
xếp trên lão một bậc, đơn đấu cũng chẳng có phần thắng.

"Để ta cảnh báo với họ một tiếng. Tiểu cô nương cũng phải cẩn thận. Hơn nữa
việc này có quan hệ tới an nguy Nam Thiên vực, tự nhiên cần phải rời khỏi đây
càng sớm càng tốt."

Hoàng Thần trầm mặt quay người đi về phía đám tu sĩ, hít sâu một hơi rồi trầm
giọng nói:

- Mọi người cùng xuất thủ toàn lực đem cấm chế phá bỏ rồi sau đó cùng nhau
rời khỏi nơi này.

Mấy tên tu sĩ tỏ ra vô cùng nghi hoặc, một tên trung niên đầu trọc tay cầm cự
phủ cau mày hừ lạnh một tiếng, quát:

- Lão già họ Hoàng, định dở trò gì nữa đây.

Nói xong cười lạnh, đập cự phủ xuống mặt đất, nói:

- Ai thực lực mạnh thì lấy được bảo vật, không cần dở trò như vậy đâu.

"Đúng rồi đó, Hoàng lão định giở trò đem bảo vật cướp hết vào tay hay sao!"

Đám tu sĩ nhao nhao lên tiếng.

Hoàng Thần nhìn trung niên đầu trọc, khó chịu đáp:

- Man Thiên, ngươi tuy mạnh nhưng nếu đấu một trận thì chưa chắc đã làm ta bị
thương được đâu, hừ.

Sau đó bao quát mọi người mà nói:

"Còn lại nghe cho kỹ đây, trong cổ điện này có cổ tức, nhất định có cổ thú ẩn
nấp, nếu không muốn chết thì lập tức rời đi ngay."

"Cái gì!"

Nghe lão nói ra hai chữ cổ tức, lập tức đám tu sĩ liền sợ hãi kinh hô. Cổ tức
hai chữ này quá có uy lực, bọn họ không thể không sợ hãi.

Man Thiên nghe vậy thoáng ngẩn ra, nhưng sau liền mở miệng cười khinh thường:

- Đừng giở trò quỷ, ta không tin tòa cổ điện này có cự thú dấu thân. Hà hà,
nhưng cũng tốt, các người cứ rời đi đi, để mình ta chiếm bảo vật vậy.Hơn nữa
một lúc nữa cũng không cần phải động tay chân a.

"Hừ"

Hoàng Thần hừ lạnh một tiếng, phất tay lên quát một tiếng chấn động:

- Nhanh phá cấm chế đoạt bảo vật rồi rời khỏi đây. Cổ thú một khi xuất hiện
chúng ta nhất định không thể quay trở ra.

Đúng lúc này Tử Linh tiên tử nhíu nhíu mày, buồn bực kêu lên:

- Thì ra cổ khí tức này gọi là cổ tức trong miệng các người sao? Hừm, ta cũng
nghe một ít tin tức về cổ tức, đợi chút đợi chút!

Hoàng Thần giật mình, hỏi nàng:

- Nói vậy là cô nương cũng cảm nhận được cổ tức hay sao?

Thiên Kình chợt hừ lạnh:

- Cái gì mà cổ tức. Đơn giản là gạt người thôi. Hơn nữa nếu thiệt là có cổ
thú các ngươi cũng không cần sợ, hợp lực lại đem nó đánh chết là được.

Hoàng Thần cau mày:

- Cổ thú thực lực xưa nay đều không thấp hơn Lục tinh, cho dù tất cả hợp lực
lại cũng chưa chắc là đối thủ của nó.

"Lợi hại như vậy!"

Thiên Kình thánh tử cau mày, chợt cười lạnh:

- Trước tiên phá cấm nát cái cấm chế chết tiệt này đi rồi nói.


Khống Hỏa Già Thiên - Chương #31