Người đăng: Kukharty
"Haha"
Thanh niên áo đen giận quá hóa cười, cũng mặc kệ một kiếm này của mình có thể
đập vụn một tên Kỳ sĩ cảnh liền vung cự kiếm ra chém thẳng về phía Diệp Phàm.
Cự kiếm này là một thanh vũ khí bán linh phẩm, được rèn từ huyền thiết trăm
năm. Tuy không phải là kỳ kiếm vô song nhưng vô cùng cứng rắn. Chém đá như cắt
bùn, chém người như chém nước.
Cự kiếm trong tay thanh niên giống như một đạo cương thiết mãnh liệt lao tới,
tựa hồ có thể chém Diệp Phàm thành thịt vụn.
Thanh niên áo đen là Chân nhân cảnh cường giả, một thanh cự kiếm bán linh phẩm
trong tay hắn khi công kích có thể dễ dàng giết chết tu sĩ Đại sư cảnh. Hiển
nhiên lúc này dùng cự kiếm đối phó với Diệp Phàm, hắn tự nhiên cảm thấy quá
đơn giản. Nếu không phải Diệp Phàm chọc giận hắn, hắn còn có thể nương tình
không giết người, nhưng vì bị chọc giận, khó có thể kiềm chế nộ ý. Đặc biệt là
lúc nảy hắn còn bị mấy tên cự sư dọa chạy, mối hận này nếu không phát tiết thì
khó tiêu tan.
"Tiểu tử ngươi nếu có kiếp sau thì nên an phận một chút!"
Thanh niên cười lạnh một tiếng, cự kiếm tiếp tục chém tới, sát ý kinh người.
Bên cạnh mấy tên tu sĩ tỏ ra vô cùng bình thản, một tên tiểu tử cửu linh lực
cuồng ngôn mà thôi, một chiêu liền đập chết.
Nhìn cự kiếm chém tới, sắc mặt Diệp Phàm liền trầm xuống, hai chân đạp mạnh
xuống mặt đất, phù một tiếng liền nhảy lên trên cao, tránh né được một kiếm
kinh khủng này.
"Tốc độ khá lắm, nhưng để xem ngươi nhảy nhót được bao lâu."
Thanh niên áo đen mỉm cười chế giễu, chân đạp vào mặt đất làm nơi đó nứt toát,
rồi bắn thẳng về phía Diệp Phàm.
Hắn giống như một đạo thần cơ pháo, tốc độ vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã
tiếp cận Diệp Phàm, vung ra một đao, vẫn như cũ mạnh mẽ kinh người.
Khoảng cách hai người bây giờ chỉ là nửa m, Diệp Phàm gần như không có cơ hội
né tránh.
"Thật nhanh."
Diệp Phàm thoáng nhíu mày, không ngờ hắn và thanh niên áo đen lại có tốc độ
chênh lệch nhau đến như vậy. Cũng không thể trách Diệp Phàm quá coi thường kẻ
thù, vì trước kia chưa bao giờ hắn phải chiến đấu với địch nhân có sự chênh
lệch cảnh giới cao như vậy.
Một tên cửu linh cực hạn bình thường muốn đấu với Kỳ sĩ cảnh nhập môn đã coi
là khó nhằn. Càng nói chi Diệp Phàm vượt mấy giai bậc đấu với Chân nhân cảnh.
Đương nhiên, nói như vậy cũng không có nghĩa là Diệp Phàm sẽ dễ dàng bị đánh
chết. Hắn còn có nhiều con bài tẩy, tùy thời mà có thể sử dụng bất cứ lúc nào,
đến lúc đó hươu chết về tay ai còn chưa nói trước được.
Cự kiếm vô cùng mãnh liệt, nếu như bị chém trúng một kiếm Diệp Phàm khẳng định
phải trọng thương.
"Luyện Linh Chung, ra"
Đúng lúc cự kiếm còn cách người vài ba phân, Diệp Phàm liền hô to một tiếng tế
ra Luyện Linh Chung. Luyện Linh Chung là địa phẩm bảo vật, độ cứng chắc không
cần bàn tới.
"Keng"
Luyện Linh Chung vừa ra liền cùng với cự kiếm va chạm. Hai món bảo vật đều
được làm từ vật liệu vô cùng cứng rắn, nhưng so với cái chung đồng thì cự kiếm
rõ ràng thua kém một bậc, nó bị chấn mạnh vang lên một tiếng thánh thót rồi bị
dội ngược trở lại.
Lúc này thanh niên áo đen sửng sốt kêu lên một tiếng liền thu kiếm về, sắc mặt
âm trầm nhìn Diệp Phàm, nhưng sâu trong mắt ánh lên một tia thần sắc ngạc
nhiên vô cùng, không ngừng liếc mắt nhìn sang cái chung đồng thần bí.
"Địa phẩm bảo vật"
Hắn nuốt nước miệng, bỗng cười hằng hặc:
- Quá tốt rồi, không ngờ tên tiểu tử này lại mang nhiều đồ tốt như vậy, haha,
đúng là trời không tuyệt đường người mà.
Mấy tên tu sĩ đi bên cạnh hắn cũng trố mắt lên nhìn cái chung màu đen kia. Bọn
họ không ngờ tới tên tiểu phú hào kia lại có mang trong mình một món bảo vật
địa phẩm. Cái chung đồng này nếu đem đi bán nhất định thụ về hơn 10 vạn linh
thạch không kém là bao.
"Thiết đại ca, mau giải quyết hắn đi, tránh cho có hoàng tước tại hậu."
"Được"
Thanh niên áo đen âm lãnh cười, hai tay cầm chặt cự kiếm, bỗng đâu một đạo hỏa
khí bừng bừng xuất hiện, theo cánh tay của hắn dần dần bao phủ toàn bộ cự kiếm
vào bên trong, biến nó thành một thanh cự hỏa kiếm.
"Tiểu tử, chết dưới Xích Hỏa Kiếm chính là vinh hạnh của ngươi."
Vừa dứt lời, thân hình hắn liền động, tàn ảnh xuất hiện lớp lớp không thể phân
biệt đâu là thật đâu là giả. Mà lúc này dưới mặt đất nóng hổi, từng lớp đá
oang oang vỡ nát, đá vụn bay tán loạn. Mỗi một tàn ảnh này đều có thực lực Đại
sư cảnh hậu kỳ, chỉ cần dậm chân nhẹ thôi thì mặt đất đã bị oanh tạc banh
chành không nhìn ra hình dạng.
"Oang"
Thoắt một cái, có tiếng nổ chói tai xuất hiện, âm thanh ì đùng nổ vang làm
Diệp Phàm thoáng phân thần, vừa tỉnh táo lại thì trước mặt đã xuất hiện mười
thanh kiếm đỏ rực, kiếm như sấm sét chém tới.
Thanh niên áo đen phân thân mấy đạo tàn ảnh, mỗi đạo đều cầm trên tay một
thanh Xích Hỏa Kiếm, uy áp kinh người.
Nhìn cảnh này, trong lòng Diệp Phàm dâng lên một trận ngạc nhiên, người này
thực lực chí ít cũng đứng hàng đỉnh cao tại Nam Thiên vực, bây giờ hắn mới bắt
đầu cảm thấy có chút áp lực.
Mười thanh kiếm kia có thể lực áp Chân nhân cảnh tam tinh, Diệp Phàm muốn chọi
cứng căn bản là không có khả năng.
"Lạc Nha, mau ra đi"
Diệp Phàm bình tĩnh né tránh, âm thầm truyền âm cho Lạc Nha.
Tên thanh niên áo đen kia thi triển ra uy áp Chân nhân cảnh, lại không muốn
bảo toàn thực lực Chân nhân, Diệp Phàm lúc này vô phương phòng thủ.
"Ngoa"
Ngay lúc này từ bên trong cái chung đồng bay ra một đạo khói đen, đạo khói đen
này huyễn hóa thành một con cự thú khổng lồ vô cùng khủng bố. Cự thú này to ba
bốn m, cao gần 5m, đầu có hình dáng sư tử, mình hình trâu, bốn chân là chân
ngựa, vô cùng kỳ quái.
"Không ngờ có thể huyễn hóa linh hồn."
Tên Lạc Nha này nhất định ăn qua rất nhiều yêu thú hồn, Diệp Phàm thầm nghĩ.
Vừa thả lỏng một thoáng liền một thanh Xích Hỏa Kiếm bay tới, Diệp Phàm bình
thản né tránh, cự kiếm vụt một tiếng cắm sâu vào trong vách đá, vách đá kêu ầm
một tiếng rồi liền vỡ nát để lộ ra một cái lỗ sâu hoắm.
Thanh niên áo đen đứng ở xa cười hằng hặc, sắc mặt giống như ma vương vô cùng
âm tàn.
"Chân nhân cường giả chính là như vậy, hặc hặc, tiểu tử ngươi cũng làm trò khỉ
khá đây, nảy giờ nhảy nhót lung tung vẫn né được kiếm của ta."
Hắn âm dương quái khí nói.
Sau đó liền quay sang nhìn Lạc Nha trong hình thù cự thú, lạnh giọng nói thầm
: "Nhưng đây là gì? Chẳng lẽ là linh hồn của cái chung kia!"
Cự thú kia hắn không thể phân biệt nổi là yêu thú gì, nhưng như vậy càng làm
hắn vui mừng, thứ càng không hiểu thì chính là bảo vật hiếm có a.
Lạc Nha hóa thân thành cự thú âm trầm nhìn thanh niên áo đen, tùy thời có thể
phát động tấn công bất cứ lúc nào, lúc này hắn nhíu mày, trong đầu thầm truyền
âm cho Diệp Phàm: "Cho dù ta huyễn hóa thì thực lực cũng chỉ là Đại sư cảnh
hậu kỳ, ta và người hợp lực lại có muốn giết tên Chân nhân này thì cũng quá
khó khăn, chi bằng ngươi ta giúp ngươi chạy trốn, sau này đủ mạnh thì tìm đến
bọn chúng giúp cứu ta là được."
"Tư chất của ngươi vạn người hiếm có, sau này không có dị biến thì chắc chắn
sẽ trở thành vô thượng cường giả. Ta khi còn sống ưa chuộn anh tài, không muốn
nhìn thấy ngươi chết trẻ như thế."
Diệp Phàm cười nhạt, trên bàn tay phải xuất hiện một đạo bạch diễm, bạch diễm
vừa ra hư không liền vặn vẹo, linh khí tán loạn, một cỗ cảm giác áp bách vô
cùng to lớn đè ép xuất hiện làm linh hồn cự thú mà Lạc Nha đang huyễn hóa suýt
nữa vỡ tan.
Sau đó bàn tay trái của hắn cũng xuất hiện một đạo hỏa diễm màu đỏ. Hỏa diễm
này nóng rát khôn cùng, tựa như dung nham trong lòng đất này vậy.
"Muốn trở thành cường giả chân chính là phải đạp lên mọi cực hạn, cửu linh tu
sĩ đánh với Chân nhân cảnh thì sao? Chỉ cần không chết, con đường sau này sẽ
dễ dàng hơn rất nhiều."
"Ngươi biết cửu linh tu sĩ và Chân nhân cảnh cách xa nhau thế nào không! Như
lạch trời và đất. Mấy trăm vạn năm qua, chưa có ai có thể vượt nhiều cấp như
vậy mà chiến thắng cả. Trong truyền thuyết lưu lại, mấy trăm vạn năm ngươi
biết những người có ý nghĩ như ngươi đều có kết cục ra sao không! Tất cả đều
chết, chết vô cùng thê thảm."
Lạc Nha sợ hãi nói.
"Đó là vì bọn họ không đủ thực lực."
Diệp Phàm thản nhiên đáp.
Lạc Nha trợn mắt lên, cũng không đáp trả. Có lẽ không tìm được ra từ ngữ gì để
nói.
"Hừ"
Thanh niên áo đen hừ lạnh một tiếng cắt đứt suy nghĩ của hai người. Hắn không
ngờ một tên cửu linh tu sĩ khi đối mặt với hắn lại bình thản như vậy, từ đầu
chí cuối, thậm chí không thèm tỏ ra sợ hãi lấy một lần. Vớ vẩn, toàn bộ đều là
giả vờ, giả ngu để che giấu đi nổi sợ hãi của mình, haha.
"Tiểu tử nạp mạng đi."
Xích Hỏa kiếm trong tay hắn điên cuồng bùng cháy, hỏa diễm tản mác ra như muốn
đốt cháy vạn vật. Một tên Chân nhân cảnh có thực thông thiên triệt địa, đạp
mây mà bay, lướt gió mà đi. So với cửu linh tu sĩ, tựa như thần vậy, một táp
liền muốn đập chết.
Đương nhiên một tên cửu linh tu sĩ như Diệp Phàm lại không nằm trong số đó,
hắn là ngoại lệ, là nghịch biến.