Tâm Của Thanh Hi


Người đăng: Kukharty

Ngay tại lúc bọn hắn còn đang lưỡng lự suy nghĩ, thì một đạo cương phong sắc
bén đã kéo tới, đưa mắt nhìn lên, bảy người chỉ thấy một cơn gió lướt qua rồi
bịch một tiếng, tên chọc đầu lúc này nhỏ tiếng thì thầm đã bị đánh bay văng ra
cả mét, đau đớn ôm ngực suýt bất tỉnh.

Một bóng người chậm rãi hiện ra trước mặt bọn chọc đầu, người này lạnh nhạt
nhìn bọn chúng, khẽ nhếch miệng:

- Ta nói rồi, nói tên kẻ đứng sau lưng bọn ngươi, ta và các ngươi vô thù,
bằng không thì đừng hòng rời khỏi đây. Đánh ta mấy chiêu cũng không đơn giản
nói một tiếng là xong đâu.

Diệp Phàm lạnh lùng nói làm cho bọn chọc đầu khẽ run lên. Mặc dù biết thiếu
niên này không tầm thường nhưng cũng không ngờ hắn lại mạnh đến như vậy. Chỉ
bằng một chưởng là có thể đấm bay một tên Đại sư cảnh sơ kỳ, nhìn lại thiếu
niên này mới bao nhiêu tuổi a? Không hổ là siêu cấp thiên kiêu của một siêu
cấp đại tộc, thực lực kinh người.

Tên thủ lĩnh sợ hãi lui về sau, khi nhận ra mình đã đụng vào một thân cây, hắn
mới thở dài, nói:

- Được, ta nói. Người bảo chúng ta đến lấy lại chung đồng là giáo chủ Man
Minh giáo, nhưng mà ngươi cũng đừng vô cớ đánh giết, cái chung đồng kia là
ngươi lấy cắp của giáo ta, chúng ta đến lấy lại tự nhiên cũng hợp lẽ thường.

Lúc này tên thủ lĩnh biết rõ ràng số phận của mình, chi bằng thuận theo lời
tên thiếu niên nói ra cái mà hắn cần nghe, sau đó dùng lý lẽ để giải thích.

"Là của các ngươi sao?"

Diệp Phàm khẽ cười, cái chung đồng kia rõ ràng là vô chủ. Man Minh giáo lúc
trước nhặt được thì của Man Minh giáo nhưng khi mà hắn đã giựt vào tay thì lại
khác, cái chung đồng bây giờ là của hắn.

"Đồ này là của ta, các ngươi không có gan lấy thì cút đi"

Đã biết kẻ đứng đằng sau sai khiến bảy tên phật than này, Diệp Phàm cũng không
mặn mà giữ bọn chúng lại làm gì mà ngay lập tức mở miệng đuổi người, cho dù
muốn ngắm cũng thà đi ngắm cục đá còn hơn.

Ngay sau khi nghe Diệp Phàm nói, bảy người chọc đầu liền thở ra một hơi, tên
thủ lĩnh khẽ khom người đỡ tên bị Diệp Phàm đánh bay trọng thương, hơi ngẩng
đầu nói:

- Mong huynh đệ đừng vô cớ đánh giết Man Minh giáo... Cáo từ.

Dứt lời hắn liền cùng đồng bọn lướt đi, nhưng vừa rời đi chưa được bao xa, từ
đằng xa đã nghe tiếng thiếu niên nói vọng tới.

"Có thời gian ta sẽ tới bái phỏng một giáo các ngươi."


Một đoàn người nam nữ thiếu niên áo trắng đang lướt đi giữa cánh rừng rộng lớn
giữa màn đêm.

Một thiếu niên có vóc người chững chạc, khẽ lên tiếng:

- Thanh sư tỷ, ta nghĩ chúng ta nên quay về thì hơn, con cự thú này không
phải loại chúng ta có thể đối phó. Hơn nữa đến lúc đó e rằng sẽ có rất nhiều
cường giả đổ xô từ khắp phương về nơi này, lúc đó đại chiến chắc chắn sẽ rất
kịch liệt.

- Muội thấy Thiên Nam sư huynh nói đúng đó, Thanh Hi tỷ tỷ, chúng ta quay về
đi.

- Đúng đó sư tỷ, hay là chúng ta cứ tiếp tục truy đuổi tên cường giả thần bí
kia đi, dù gì thì nếu như thành công chúng ta nhất định được trưởng lão khen
thưởng, còn hơn là phải giáp mặt với mấy lão quái xí xí xí.

Dẫn đầu nhóm thiếu niên, Thanh Hi chợt dừng lại, khẽ chớp mỹ mâu xinh đẹp,
nàng đưa bàn tay thon dài lên vuốt mái tóc mai, khẽ nói:

- Được, mọi người cùng nhau quay về đi, để một mình ta đi là được.

Thiếu niên tên Thiên Nam lúc này cau mày, nói nhỏ:

- Nhưng mà Thanh sư tỷ, ở đó rất nguy hiểm.

- Đúng đó, đúng đó.

Bên cạnh một vị thiếu nữ vô cùng thân cận với Thanh Hi liên tục gật đầuq biểu
thị tán đồng.

Đáng tiếc Thanh Hi lại lắc đầu, lạnh nhạt nhìn hai người, khẽ nói:

- Ta cần một kỳ ngộ để đột phá, các ngươi không cần khuyên nữa, ta tự biết
mình.

Đám thiếu niên thiếu nữ nhao nhao khuyên bảo Thanh Hi, nhưng nàng vẫn kiên
quyết lắc đầu. Cuối cùng bọn họ cũng chỉ đành chán nản quay về, mặc dù biết
Thanh Hi đi một lần này có thể nguy hiểm đén tính mạng nhưng mà bọn họ thực
lực còn yếu lắm, muốn bảo vệ vị tỷ tỷ này nói chi bằng tỷ ấy bảo vệ ngược lại
bọn họ, đến lúc đó lại càng làm tỷ ấy vướng tay vướng chân.

Bọn họ ai nấy đều là thiên tài của Tiêu Kiếm môn, tâm cơ tuy không sâu nhưng
rất biết suy nghĩ. Khuyên không được thì liền lác nhác rời đi.

Thanh Hi nhìn mọi người lướt đi, trong lòng khẽ trầm xuống, nàng bỗng ngước mỹ
mâu lên nhìn bầu trời, giữa trăng sáng chợt một đạo hồng mang lướt nhanh qua.

"Không ngờ lại có bậc này cường giả hiện thân."

Dứt lời, thân thể của nàng khẽ chuyển động, dáng người quyến rũ từ từ biến
mất, nháy mắt một cái đã thấy nàng xuất hiện cách đó mấy chục thước, tốc độ
kinh người, đường cong cũng kinh tâm động phách...



Khống Hỏa Già Thiên - Chương #20