Luyện Linh Chung


Người đăng: Kukharty

Ngay lúc Diệp Phàm vừa chạm tay vào ba chữ này, Hắc lang chợt gầm nhẹ, sợ hãi
lùi về phía sau mấy bước.

"Phì phì"

Từ phía xa, đột nhiên một đầu cự xà khổng lồ len lỏi trên cây tiểu thụ mà Diệp
Phàm vừa đứng, chậm rãi bò xuống mặt đất. Tiểu thụ chỉ bị nó quấn quanh, cũng
đã gãy răng rắc, nhìn cảnh này, Diệp Phàm không khỏi nuốt nước bọt, tâm thần
bất ổn.

"Phì"

Cự xà to khủng bố, nó thậm chí còn to lớn hơn Hắc lang mấy lần. Cự xà mở ra
lục giác đồng tử, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm cùng Hắc lang, nhe răng máu dữ
tợn, giống như muốn một táp nuốt chết con mồi yếu ớt trước mặt.

"Nhị tinh yêu thú?"

Diệp Phàm mở ra Ngũ hành đồng, sợ hãi lui về sau một bước, trái tim vọt lên
tới tận cổ họng. Con cự xà này yêu khí vô cùng dày đặc, nếu đem Hắc lang so
với nó, chỉ sợ giống như đem một con tiểu thỏ so với con cẩu già vậy.

"Chết tiệt thật. Chẳng lẽ mình phải bỏ mạng ở đây sao!"

Nhị tinh yêu thú mạnh mẽ vô cùng, chỉ sợ Nhất tinh yêu thú hay thậm chí là tu
sĩ Kỳ sĩ cảnh nhân tộc cũng không đủ sức chịu được một đòn công kích của con
cự xà này.

Cự xà lướt tới làm mặt đất chấn động. Lúc này Diệp Phàm cắn răng, liều mạng
thúc dục hỏa cầu, thi triển hỏa diễm bắn vào đầu cự xà.

"Tiểu Phật Nộ"

Hỏa diễm bắn ngay chính xác vào đầu cự xà, đốt chảy một vài tấm vảy. Cự xà
phẫn nộ nhe miệng, nó không ngờ một tên nhân loại yếu nhược lại dám công kích
nó, lại còn làm nó suýt nữa bị thương. Nó cong mình lên, tiếp tục lướt tới,
hai mắt đốt lên âm hỏa.

"Xì xì"

Diệp Phàm nhìn thấy cự xà vẫn không hao tổn gì, cũng không ngoài ý muốn. Hỏa
diễm tuy mạnh mẽ, nhưng cự xà lại là Nhị tinh yêu thú, lực phòng ngự của lớp
da dày kia vốn nổi tiếng rắn chắc vô cùng.

"Ngao"

Ngay lúc này Hắc lang gào to xông lên phía trước công kích cự xà, chủ nhân của
nó đang gặp nguy, nó không thể nào đứng ngoài cuộc. Cự xà nhìn khinh miệt nhìn
hắc lang, xà mâu khẽ chớp, nó khẽ quẩy chiếc đuôi khổng lồ, liền đập cho Hắc
lang văng ra cả thước, Hắc lang kêu lên một tiếng yếu ớt, rồi sau đó liền ngất
đi.

Diệp Phàm cắn răng, hai cánh tay chợt nổi hỏa diễm, hỏa diễm bao phủ hoàn toàn
hai cánh tay hắn, biến nó thành một cặp hỏa thủ.

"Ta liều mạng với ngươi"

Diệp Phàm rống to, vừa định ném hắc chung ra, muốn xông tới liều mạng thì đột
nhiên một tiếng "Cắc" vang lên, hắc chung đang ảm đạm bỗng nhiên tản ra hắc
khí dày đặc, hắc khí tản mát ra như sương mù nháy mắt bao phủ Diệp Phàm vào
bên trong.

"Chuyện gì xảy ra?"

Diệp Phàm sợ hãi nhìn chung quanh, bây giờ hắn đang bị sương mù bao bọc, hoàn
toàn không thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài. Chợt nhớ tới hắc chung, Diệp
Phàm vội quay sang, liền thấy hắc chung đang xoay vòng, hắc khí điên cuồng
bung ra.

"Uuuuu"

Trong hắc chung một làn khói đen bốc ra, dần hóa thành một hắc ảnh. Hắc ảnh từ
hắc khí mà thành, có hai mắt cháy lên hắc hỏa. Hắc ảnh lay động thân hình,
nhìn chằm chằm về phía cự xà, mở miệng thèm khát:

- Linh hồn tiểu xà kia là của ta.

Chợt hai cặp song nhãn quay sang nhìn Diệp Phàm chằm chằm làm hắn rợn hết tóc
gáy.

"Tất cả thứ khác là của ngươi."

"Chẳng lẽ đây là linh hồn của hắc chung. Nhưng theo ta biết trong thư tịch
Diệp gia, chỉ có bảo vật địa phẩm trở lên mới có linh hồn tồn tại!"

Nghĩ tới đây hắn không khỏi sưng sốt, nếu hắc chung là bảo vật địa phẩm, đây
chẳng phải đại kinh hỉ sao.

"Linh hồn tiểu xà kia là của ta. Tất cả thứ khác là của ngươi."

Hắc chung tiếp tục lên tiếng, âm thanh của hắc ảnh nghe trầm đục đến rợn cả
người. Hắc ảnh này không ngừng phiêu đãng trên lòng hắc chung, uy áp khó chịu
tản ra bên ngoài, kỳ lạ thay Diệp Phàm hoàn toàn không cảm thấy gì cả. Nghe
hắc ảnh gọi cự xà là một con tiểu xà, Diệp Phàm cũng không khỏi cảm thấy buồn
cười. Đường đường là một nhị tinh yêu thú, cự xà trong miệng hắc ảnh lại giống
như con giun cái kiến, thu thu thu, không đáng để nhắc tới.

"Thành giao!"

Diệp Phàm vui vẻ đáp, cơ hội duy nhất để hắn sống sót bây giờ là hắc ảnh, chỉ
có hắc ảnh mới có thể giết cự xà, cứu hắn một mạng.

Hắc ảnh cười khặc khặc, hai cánh tay hắc khí vung lên, hai mắt âm hỏa lấp lóe,
trông hắc ảnh giống như một ma vương hồi sinh, nhưng bất chợt hắc ảnh lên
tiếng:

- Khoảng cách quá xa, mau dụ nó lại đây đi.

"$@$@#%"

P/s: có công việc rồi, nên chương này hơi ngắn vậy. xin lỗi các bạn.

P/s2: mấy chương đầu, mình viết có 1-2h 1c, nên lắm lúc mất đi logic, về sau
đang dần sửa đổi, hi vọng không thất bại.

P/s3: vị phật giả là ai? Sao mà bá đạo vậy? Đọc tới hết sẽ rõ :(())

"Phật pháp vô biên. Siêu thần viễn thánh."

"Phật gia có thánh. Siêu việt thần linh"


Khống Hỏa Già Thiên - Chương #11