Thiếu niên Ngọc Bách lúc này đã xác định được mục tiêu phấn đấu
rồi. Hắn ăn sáng xong vội vàng thu dọn rồi trở về phòng mình chuẩn
bị hành trang lên đường.
Sau khi chuẩn bị hành lý thiếu niên thấy cũng sắp đến trưa rồi. Hắn
lục đục chuẩn bị bữa trưa để ăn cùng mẹ. Một lúc sau, một bàn cơm
thường ngày đã được dọn ra. Hắn chưa vội vàng ăn mà ngồi đợi mẹ
mình ăn cùng.
Khi thiếu phụ đi ra nhìn thấy cảnh này bà đã biết được rằng con
trai của mình đã có quyết định rồi. Thiếu phụ đi tới bàn ăn ngồi
xuống “Con đã có quyết định rồi?” dù đoán được nhưng bà vẫn không
chắc lắm hỏi.
“Vâng, con quyết định vào trường đấy. Miễn phí ăn, miễn phí ở, miễn
phí học. Còn chỗ nào tốt hơn chứ. Hì hì” Ngọc Bách cười cười
nói.
“Tốt rồi. Mẹ cứ sợ con không có quyết định được thì mẹ đem cái
giấy nhập học kia bán đi. Giờ con đã quyết tâm đi học rồi thì hãy
nhớ vào trường phải làm ra thành tích thật tốt để kiếm học bổng.
Trường này hằng năm học bổng toàn phần có phát ra chi là không có
nhiều vì vậy con phải cố gắng nhiều lên. Mười triệu học phí một
năm, đây không phải là món tiền nhỏ vì thế người có thể vào học
không phú thì quý chiếm phần lớn. Còn một số nhỏ được tuyển chọn
từ các trường trên toàn quốc tới để đào tạo.”
Thiếu niên Ngọc Bách nghe mẹ nói mà giật mình nghĩ “Đây cuối cùng
là cái trường như nào mà có thể thu hút nhiều học sinh như vậy.”
Thiếu phụ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của con mỉm cười “Hiện tại số
người biết đến trường này không nhiều, những người có thể biết
chính xác càng là ít. Như mẹ con chỉ tình cờ được biết mà thôi.
Đây không phải là ngôi trường mà người bình thường có thể học. Không
chỉ học phí đã ngăn cản phần lớn những người có ý định mà còn
nhiều yếu tố khác…” Thiếu phụ ngừng lại rồi nhìn con trai mình có
chút ý tứ mập mờ nói “Đến khi vào trường con sẽ biết.”
Ngọc Bách nhìn mẹ mình ngập ngừng muốn hỏi sao bà biết nhiều về
trường này thế nhưng đã bị bà chặn lại “Mẹ biết con đang thắc mắc
tại sao mẹ lại biết nhiều về trường này. Cái giấy nhập học của
con chính là của mẹ ngày trước. Khi đó vì lựa chọn sinh con nên mẹ
đã từ bỏ vào trường. Sau đó mẹ đi tìm hiểu mới biết là cái
trường này không đơn giản sơ sài như vẻ ngoài của nó. Vào trường
học này là một cái cơ hội mà không phải trong đời ai cũng được thử
một lần. Mẹ đã bỏ qua cơ hội này vì con. Nay mẹ để lại cơ hội này
cho con. Trước khi con nhập học, con không cần phải biết quá nhiều về
trường học này. Con chỉ cần đến đấy và cố gắng hết mình là được
rồi. Mẹ tin tưởng một ngày con sẽ làm cho mẹ cảm thấy tự hào.”
“Mẹ …” Thiếu niên nghẹn ngào khi được nghe mẹ chia sẻ. Hắn biết giờ
đây quyết định vào trường không chỉ cố gắng cho bản thân mình nữa
rồi. “Con sẽ cố gắng hết mình.”
Thiếu phụ nhìn con trai mình mỉm cười “Được rồi. Ăn uống xong con
hãy chuẩn bị chút hành lý đi. Cũng không cần nhiều đâu vì trong
trường học cái gì cũng có sẵn rồi. Sách vở thì không cần phải
mang, mang chút đồ kỷ niệm với quần áo thường ngày là được.”
“Không phải mang đồ dùng học tập.” Ngọc Bách mới vừa nãy cố gắng
nhồi nhét hành lý giờ nghe mẹ nói vậy hắn có chút ngạc nhiên.
“Không phải mang.” Thiếu phụ chắc chắn nói.
“Vậy con đi soạn lại hành lý.” Thiếu niên xấu hổ gãi đầu “Vừa nãy
vội vàng quá cái gì con cũng nhét vào.”
Thiếu phụ nhìn con trai mình cười nói “Trường học ở Thành phố S
cũng không phải quá xa. Con cũng không phải vội vàng gì, cứ bình
tĩnh mà chuẩn bị.”
Thiếu niên Ngọc Bách gãi đầu nói “Nhưng mẹ ơi theo lịch thì mai là
hạn cuối báo danh đầu năm rồi”
“Không … cái gì … ngày mai là hạn cuối nhập học mà giờ vẫn còn ở
đây … nhấc cái mông lên … nhanh nhanh… không cần phải mang cái gì hết …
đi ngay”
Tình hình vừa nghĩ vừa viết thật là mệt. Đại gia nào thấy cập
nhật lâu quá hay chán quá thì cứ drop tạm đi bao giờ full đọc cả
thể. Đại gia nào đọc truyện thấy hay thì ấn cám ơn cái nhé. Chưa
vào đề nên toàn chuyện vặt thôi. Lúc nào vào đề thì diễn biến nó
nhanh hơn nhé.