Một vòng rồi lại thêm một vòng. Chạy … Chạy … Chạy … Thiếu niên vừa
chạy vừa như trên mây. Đôi mắt hắn mơ mơ màng màng miệng thì thì
thầm đọc sách. Học tập cũng như rèn luyện cơ thể vậy. Cứ học đi …
học … học nữa … học mãi. Tích lũy … tích lũy chưa đủ thì sao … cứ
tích lũy đi … khi đủ rồi nó sẽ bùng nổ.
Nếu bình thường chia nhiệm vụ ra thì phải mất tới gần bẩy tiếng
đồng hồ mới có thể hoàn thành xong hai nhiệm vụ. Hôm nay thiếu niên
sử dụng hệ thống như một công cụ lưu trữ di dộng vậy. Vừa có thể
luyện tập vừa có thể tùy thời điểm mà học tập.
Sau khi chạy bộ hoàn thành nhiệm vụ tăng trưởng chỉ số sức bền thì
nhiệm vụ tăng trưởng chỉ số trí lực cũng vẫn còn tới 23% . Tính ra
phải mất gần một tiếng đồng hồ thì mới có thể hoàn thành nốt
nhiệm vụ. Thế nhưng Ngọc Bách nghĩ sao quyết định sử dụng vận
chuyển năng lượng tập trung vào đầu áp lực cao nhất ở đây chỉ được
có 30% kèm theo thổ nạp tĩnh luyện trực tiếp ngồi xuống đất nhanh
chóng đọc nốt sách hôm nay đã dùng hệ thống lưu trữ trong đầu.
Chỉ số lúc này tăng trưởng rất nhanh không chỉ là gấp đôi. Nhưng rất
nhanh sách đọc cũng hết mà chỉ số trí lực vẫn chưa tích lũy đủ
để hoàn thành nhiệm vụ. Ngọc Bách lúc này lôi cả sách ngoại ngữ
ra đọc. Đọc hết cả quyển sách ngoại ngữ cơ sở mà vẫn không thấy
chỉ số trí lực lên thêm một chút nào.
“SIRA …” Thiếu niên lúc này rất nghi hoặc gọi người bạn bí ẩn trong
cơ thể mình ra để tìm hiểu cho rõ ràng “Sao ta đọc hết quyển sách
này mà chỉ số tích lũy trí lực của nhiệm vụ không có tăng lên”
“Nó là sách ngoại ngữ Tiếng Anh …” Giọng nói của SIRA vang lên “Sách
đấy không có trợ giúp cho trí lực tăng trưởng. Chỉ trợ giúp cho khả
năng giao tiếp hay dịch thuật mà thôi.”
“Ah~ …” Thiếu niên Ngọc Bách trầm mặc nghĩ “Sách ngoại ngữ chỉ để
học giao tiếp không giúp cho tư duy phát triển. Đúng a … Nhưng phải
làm sao đây. Hiện tại chạy về thư viện cũng muộn mất. Chăng lẽ lại
dùng một lần tẩy trừ nhiệm vụ à …”
Trầm mặc một hồi Ngọc Bách chợt bắt được cái gì. Thiếu niên ngó
nghiêng tìm kiếm rồi nhặt lên một viên gạch nhỏ bắt đầu ngồi xuống
vẽ loạn dưới chân. Càng vẽ càng nhanh, trên khuôn mặt thiếu niên tràn
đầy kích động, hứng thú liên tục vạch dưới chỗ mình ngồi.
Không lâu sau đó. Hệ thống thông báo nhiệm vụ tăng trưởng chỉ số trí
lực đã hoàn thành nhưng thiếu niên vẫn kiên trì vẽ quanh chỗ ngồi
của mình. Một lúc sau Ngọc Bách mới mỉm cười mãn nguyện đứng dậy
nghĩ thầm “Học đi đôi với hành. Quả là không tệ. Lát về phải chuẩn
bị đồ dùng học tập đi. Mai vừa học xong liền làm bài tập luôn …”
Thiếu niên hít một hơi thả lỏng cơ thể chậm rãi đi về phòng của
mình trong ký túc xá.
Xa xa hai lão nhân chứng kiến hoàn toàn buổi vận động của thiếu niên
ngày hôm nay thì sắc mặt không có dễ coi chút nào. Nhất là cái
khoản cầm viên gạch vẽ lung tung dưới đất. Hai người mặt đen lại đều
có chung một suy nghĩ “Có phải thằng nhỏ bị điên thật rồi” Rất
nhanh sau đó thiếu niên chậm rãi đứng dậy đi về phía ký túc xá.
Lúc này hai lão nhân rất tò mò muốn biết thiếu niên gạch vẽ cái
gì ở dưới đất. Chờ bóng thiếu niên đi khuất hai người cùng nhau đi
ra xem. Dưới chỗ ngồi thiếu niên lúc này như một mớ hỗn loạn. Nếu
họa sĩ đi ngang qua sẽ bảo đây là một bức tranh nói về sự hỗn loạn
của kiến thức.
Bên trong nào là toán học, vật lý, hóa học các loại định luật,
giải luận được viết ra không có một chút quy tắc nào. Phía đây là
toán ngay cạnh là lý rồi liền sát là hóa lộn xộn hết cả lên.
Còn chưa kể một đống hình vẽ loằng ngoằng từng vòng từng vòng
nhìn như ruộng bậc thang nhìn từ trên cao. Còn có cái thứ hình vẽ
lung tung … Tất cả tạo lên một bức tranh hỗn loạn chi chít chồng lên
nhau. Nếu không để ý kỹ thì cũng chỉ xem đây như là trẻ con đang vẽ
bậy mà thôi.
Hoàng lão nhìn lướt qua thở dài trầm mặc. Tâm lão thì chăm chú
nhìn từng nét từng nét gạch chồng lên nhau phát hiện ra một số
loại khác nhau nét liên kéo Hoàng lão ngồi xuống chỉ vào “Ông xem
này …”
“Trẻ con vẽ bậy ...” Hoàng lão thở dài nói “Có cái gì để nhìn
chứ”
“Ông nhìn kĩ rồi nói …” Tâm lão chỉ tay vào một dãy ký tự nói “Đây
không phải là công thức hóa học sao”
Hoàng lão nhíu mắt lại nhìn theo một đoạn ký tự loằng ngoằng
giống như một đoạn công thức hóa học. Bên cạnh còn một đoạn ký tự
loằng ngoằng khác. Ông nhìn một hồi hoa mắt vì các hình vẽ ký tự
chồng chất lên nhau không thể phân biệt nổi.
“Ông nhìn …” Tâm lão chỉ vào một hình khác nói “Đây giống như một
đoạn công thức vật lý … Đây nữa … Giống một bài giải toán vậy …
Còn hình vẽ này sao tôi thấy nó giống hình vẽ lược giản bản đồ …
Còn …”
Hoàng lão hoa mắt chóng mặt vẫy tay nói “Ngừng … ngừng … ngừng …”