Hoàng lão và Tâm lão hai người đang theo dõi thiếu niên từng bước.
Cả hai đều cảm thấy hành động của thiếu niên không bình thường chút
nào nhưng lại không thể nói được thiếu niên không bình thường ở chỗ
nào.
“Hay là thằng nhỏ thực sự bị đánh đến ngốc rồi” Hoàng lão nghi
hoặc nói
“Không phải …” Tâm lão khẳng định nói “Lúc đấy tôi cũng có mặt. Cho
tới khi nó rời khỏi ký túc xá nữ thì cảm giác vẫn bình thường.
Chỉ là sau khi nó bước vào thư viện cho tới hiện tại …”
“Chờ đã …” Hoàng lão nghi hoặc hỏi “Vừa nãy bà nói bà ở ký túc
xá nữ”
“Ờ …” Tâm lão hời hợt nói “Có cả con bé Hoàng Vân ở đó”
“Hai người lúc đó sao không ra mặt …” Hoàng lão nói “Để cho thằng bé
bị đánh cho thảm vậy”
“Ờ …” Tâm lão hời hợt nói “Nếu tôi không ra mặt nó đã phá tan SIẾT
CHẶT VÒNG VÂY rồi”
“Bà ra mặt …” Hoàng lão đang trách Tâm lão bỗng thấy có gì đó sai
sai. Ông suy nghĩ lại rồi thốt lên “Gì chứ. SIẾT CHẶT VÒNG VÂY suýt
nữa bị phá”
“Ờ …” Tâm lão trầm xuống nói “Chính xác tiểu tử này đã phá tan
SIẾT CHẶT VÒNG VÂY RỒI. Chỉ là tôi ép đội chính thức lập thêm một
cái bẫy rập bên bịt tai trôm chuông thôi”
“Há … Hít …” Hoàng lão trừng mắt hít một hơi thật sâu nói “Thật”
“Ờ …” Tâm lão hời hợt trả lời
“Có chuyện hay ho vầy mà bà không kêu tôi ra …” Hoàng lão hai mắt đỏ
rực như muốn khóc tới nơi rồi “Từ rất lâu rồi tôi đã mơ thấy có
ngày mình được chứng kiến trận hình đáng chết kia bị đánh tan.”
Giọng nói của ông ngập tràn tang thương.
Ai không biết nhưng Tâm lão biết Hoàng lão chính là một trong số
những nạn nhân đầu tiên của SIẾT CHẶT VÒNG VÂY a. “Rồi ông sẽ được
chứng kiến …” Tâm lão mỉm cười nói “Nhanh thôi”
“Còn có thể chứng kiến …” Hoàng lão nghi hoặc nói
“Đúng vậy …” Tâm lão mỉm cười nói “Tôi bắt chúng nó làm giao dịch
với nhau. Hàng tuần phải thực luyện một lần. Lúc đó ông lo gì mà
không chứng kiến được trận hình bị phá chứ.”
“Thực …” Hoàng lão hưng phấn nói “Thật sự chỉ có tri âm như bà mới
hiểu lòng tôi. Nói tôi nghe lúc đấy có mấy đứa phá trận”
“Ah~ ...” Tâm lão mập mờ nói “Có một đứa”
“Gì chứ …” Hoàng lão sửng sốt chỉ hướng thiếu niên đang chạy nói
“Bà đừng nói là chỉ có mình nó mà phá được trận nhá”
“Ờ …” Tâm lão hời hợt nói “Chỉ mình Tiểu Bách thôi”
“Đùa dai … Ha ha …” Hoàng lão không tin cười cợt nói “Nói cho tôi biết
sự thật đi mà”
“Ông không tin …” Tâm lão cười nói “Nói cho ông biết Tiểu Bách một
mình trong SIẾT CHẶT VÒNG VÂY thoát ra ngoài trong chưa tới mười
phút.”
“Oa ha ha …” Hoàng lão không nhịn được cười nói “Tôi không tin. Tin
được mới lạ”
“Phải rồi …” Tâm lão nghiêm túc nói “Lúc đấy tôi cũng còn không tin
nổi vào mắt mình nữa là ông. Ông không tin có thể hỏi con gái ông
đi.”
Thấy Tâm lão nghiêm túc lại Hoàng lão cũng nhanh chóng điều chỉnh
tậm trạng của mình bắt đầu suy nghĩ lại. “Tiểu tư này có học võ”
Hoàng lão nghi hoặc hỏi Tâm lão.
“Hình như là không …” Tâm lão suy nghĩ rồi trả lời “Từ lúc bị vây
chưa thấy nó tấn công. À có một lần tấn công theo kiểu gà mờ sau
đó bị đập cho te tua.”
“Không học qua võ …” Hoàng lão cau mày lại “Vậy chắc nó có học qua
bộ pháp”
“Không chắc lắm …” Tâm lão suy nghĩ nói “Tiểu tử này rất nhanh nhẹn
né tránh nhưng không theo quy luật và bộ pháp nào cả”
“Không bình thường …” Hoàng lão hai mắt sáng lên nói “Tiểu tử này
không bình thường”
“Lúc đấy tôi cũng nghĩ vậy …” Tâm lão trầm mặc nói “Nhưng hiện tại
tôi càng ngày càng cảm thấy Ngọc Bách không bình thường. Không biết
thằng nhóc nó đọc cái gì ở bên trong thư viện nhỉ.”
“Chịu …” Hoàng lão cau mày nói “Thư viện chỉ ghi chép sách được
mượn về thôi. Còn đọc sách tại chỗ thì không có ghi chép qua.”
“Có thể dùng camera giám sát chụp lại sách mà Tiểu Bách đọc qua
không a.” Tâm lão nghi hoặc nói
“Cái này phải hỏi Tiểu Triết a …” Hoàng lão nhún vai nói “Thời đại
của chúng ta mấy cái thứ này là quá xa xỉ rồi”
“Vậy ông đi đánh điện thoại cho Tiểu Triết hỏi chút đi …” Tâm lão
nói “Tôi ở lại đây quan sát Tiểu Bách xem nó muốn chạy đến bao giờ”
“Ờ …” Hoàng lão nói “Để tôi đi đánh điện thoại cho tiểu tử kia. Ở
đây nhìn thằng nhóc kia mãi buồn ngủ quá”
Hoàng lão đi một lúc sau quay lại nói với Tâm lão rằng Hiệu trưởng
Ngô Triết nói có khả năng chụp lại được các bìa sách của Ngọc
Bách đọc lúc ở trong thư viện. Có thể mất khoảng hai ba tiếng đồng
hồ mới in ra và đưa sang cho Tâm lão và Hoàng lão xem.
Thiếu niên Ngọc Bách lúc này vẫn đang miệt mài chạy và trong đầu
không ngừng hiện lên hình ảnh của những quyển sách hắn đọc trong thư
viện. Còn khoảng ba tiếng nữa thì hết ngày và sẽ kết thúc một
ngày nhiệm vụ …