Là Hoàng lão là do đứng không vững lên bị ngả ra đằng sau vội vàng lấy tay kéo
được cái cổ áo của Hiệu trưởng Ngô Triết khiến ông bị nghẹn “Ặc … Ặc” Hiệu
trưởng Ngô Triết kêu lên.
“Ặc cái củ đậu …” Hoàng lão vì suýt nữa thì bị ngã ở phía sau hết hồn mắng “Đi
chậm thôi. Ngươi muốn ta bị ngã chết à …”
Điều chỉnh lại tốc độ Hiệu trưởng Ngô Triết mang Hoàng lão đứng phía sau chậm
rãi đi tới ký túc xá nam. Lúc này chuẩn bị tới giờ cơm chiều nên hầu như học
sinh cũng như giáo viên đều tụ tập lại ở ký túc xá của mình.
Nếu ai đó bắt gặp cảnh tượng Hiệu trưởng đang chậm rãi với tốc độ xấp xỉ năm
cây số một giờ chở theo một ông già đứng phía sau theo kiểu Xì Teen chắc chắn
sẽ bị ám ảnh một thời gian dài.
Mất khoảng một thời gian Hoàng lão và Hiệu trưởng Ngô Triết mới tới ký túc xá
nam. Theo như báo cáo thì thiếu niên Ngọc Bách đang ở trong thư viện. Vì vậy
hai người một đường thẳng tiến vào bên trong thư viện.
Lúc này thư viện cũng không có nhiều người chỉ có một số học sinh mới đang đi
tham quan và một số học sinh chăm chỉ đang cắm đầu vào đọc sách. Không khó để
nhận ra một thiếu niên tóc tai bù xù, mặt mũi sưng vù đang ngồi ở bàn đọc sách
bên cạnh thiếu niên còn có hai chồng sách cao tới nửa mét.
Hoàng lão khi nhìn thấy cảnh này mặt trắng lại vịn lấy tay của Hiệu trưởng Ngô
Triết lẩm bẩm “Xong rồi … Vậy là xong rồi …” Hiệu trưởng Ngô Triết cũng không
có khá gì hơn dù đã có chuẩn bị tinh thần trước khi tới nhưng khi thấy cảnh
thiếu niên trước mặt ông cũng không khỏi sững sờ lẩm bẩm “Điên thật rồi …”
Hoàng lão muốn bước tới chỗ ngồi của Ngọc Bách thì một giọng nói quen thuộc
vang lên bên tai ông “Hai người tới đây làm gì?”
Hoàng lão vẻ mặt đau đớn quay người lại nhìn đằng sau mình chính là chiến hữu
cùng mình vào sinh ra tử năm xưa Tâm lão nói “Xong rồi bà ơi … Lần này triệt
để xong rồi”
Tâm lão cảm thấy tinh thần của Hoàng lão không được tốt lắm quay sang hỏi Hiệu
trưởng Ngô Triết “Hiệu trưởng Ngô. Hoàng lão đang nói nhảm gì đấy. Cái gì mà
xong rồi?”
“Điên rồi …” Hiệu trưởng Ngô sắc mặt cũng không khá hơn gì Hoàng lão vẻ mặt
đau đớn nói “Điên rồi … Điên thật rồi” Tâm lão cau mày lại vung tay tát cho
Hoàng lão cùng Hiệu trưởng Ngô Triết BẠCH … BẠCH … mỗi người một cái rồi lạnh
lùng nói “Tỉnh chưa?”
Hiệu trưởng Ngô Triết vuốt vuốt má nói “Tỉnh rồi thưa lãnh đạo …” Hiệu trưởng
Ngô Triết chưa nói dứt lời thì bị Tâm lão giơ tay lên gõ đầu “Đừng có gọi ta
là lãnh đạo” Hiệu trưởng Ngô Triết lấy tay còn lại xoa đầu cúi xuống ủ rũ nói
“Vâng …”
“Còn ông …“ Tâm lão quay sang Hoàng lão lạnh lùng nói “Hiện tại ông đã tỉnh
chưa?”
Hoàng lão lấy tay xoa xoa má của mình nhu nhu nhược nhược nhìn Tâm lão nói
“Đau …”
“Ah~ Vậy là tỉnh rồi …” Tâm lão gật gù nói “Cuối cùng thì ai trong hai người
có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.”
Hiệu trưởng Ngô Triết nhìn sang Hoàng lão cũng thấy ông đang nhìn về phía
mình. Hít một hơi lấy tinh thần Hiệu trưởng Ngô Triết lại tường thuật lại
những chuyện vừa kể cho Hoàng lão nghe. Tâm lão càng nghe càng buồn cười, đến
cuối cùng bà không nhịn được nữa phì ra mà cười.
Hoàng lão nhìn thấy vậy giận dỗi nói “Bà còn cười được” rồi ông chỉ vào Ngọc
Bách đang ngồi ở cái bàn xa xa bên kia nói “Chuyện đến nước này mà bà vẫn còn
vui vẻ được nữa.”
“Đúng vậy a …” Hiệu trưởng Ngô Triết mặt chán nản nói “Hiện tại chúng ta phải
tìm phương hướng giải quyết”
Tâm lão nhìn hai người trước mặt như hai kẻ ngốc vậy lắc đầu thở dài nhìn
thiếu niên. Hoàng lão cùng Hiệu trưởng Ngô Triết thấy vậy cũng lắc đầu thở dài
nhìn theo “Trong lòng thầm nghĩ “Điên thì hết thuốc rồi còn có cái gì mà giải
quyết đây …”
“Hắn còn chưa có bị điên …” Giọng nói của Tâm lão vang lên
“Ân~ … Còn chưa có … “Hoàng lão trừng mắt nhìn Tâm lão nói “Gì chứ …”
“Hả …” Hiệu trưởng Ngô Triết thốt lên nghi hoặc nhìn Tâm lão …
~Buồn ơi~ Sao đăng truyện của ta sang trang khác mà không ghi nguồn tại
truyenCV.com ~Ta buồn~