“Vân à …” Hiệu trưởng Ngô Triết gấp gấp nói “Hôm nay có một nam học sinh mới
chuyển đến chạy vào ký túc xá nữ. Không biết tiểu tử ấy có gây họa gì cho bên
đấy không.”
“Anh nói Tiểu Bách à …” Phó hiệu trưởng Hoàng Vân mập mờ nói “Hình như cậu ta
xông loạn trong ký túc xá bị cả đội hình dự bị ra quân hành cho thê thảm lắm”
“Hả …” Hiệu trưởng Ngô Triết nghe vậy có chút thất thố rồi nhanh chóng điều
chỉnh lại hỏi “Em có quen câu ta à. Tình hình hiện tại sao rồi.”
“Ah~ …” Phó hiệu trưởng Hoàng Vân biết không moi được tin gì từ Hiệu trường
Ngô Triết thở dài nói “Cậu ấy bị hành một trận đầu tóc rối bù, mặt mũi sưng vù
rồi bị đuổi ra khỏi ký túc xá rồi.”
“Không phải chứ …” Hiệu trưởng Ngô Triết triệt để sốc thật rồi. Thiếu niên
Ngọc Bách là trọng điểm phải để mắt tới trong thời điểm hiện tại. Hiện giờ mới
có mấy tiếng quay đi quay lại mà đã thành ra cái gì rồi không biết nữa.
Nếu mà Hoàng lão cùng Tâm lão biết chuyện này chắc chắn hai vị này sẽ không
vui. Còn một chuyện nữa là thân phận của thiếu niên này vô cùng nhạy cảm. Nếu
vị kia biết thì ông ta sẽ phát hỏa thế nào không biết được.
“Thật …” Phó hiệu trưởng Hoàng Vân nhàn nhạt đáp “Hình như là cậu ta đi về
phía thư viện trong ký túc xá nam thì phải. Anh không tin thì có thể qua đó mà
nhìn.”
“Được rồi, cám ơn em” Hiệu trưởng Ngô Triết thở dài cúp máy
…
Tại đầu dây bên kia Phó hiệu trưởng Hoàng Vân đang cười cười nghĩ thầm “Không
moi được tin tức gì thì cho anh buồn bực một hồi đi” Càng ngày Phó hiệu trưởng
Hoàng Vân càng hiếu kỳ với thân phận của thiếu niên Ngọc Bách.
…
Hiệu trưởng Ngô Triết gọi lại cho Chủ nhiệm Tạ Văn nhờ xác nhận lại thông tin
mà Phó hiệu trưởng Hoàng Vân đã nói. Một hồi sau Tạ Văn xác nhận thông tin
hoàn toàn chính xác. Thiếu niên Ngọc Bách hiện tại mặt mũi sưng vù, tóc tai bù
xù đang như kẻ điên lùng sách trong thư viện.
Hiệu trưởng Ngô Triết cổ họng có chút khô lại rồi hít một hơi dài cho lấy lại
tinh thần. Hiện tại ông phải báo cáo việc này cho Hoàng lão và Tâm lão biết để
còn chuẩn bị tinh thần trong trường hợp xấu nhất.
Cầm điện thoại quay số của Hoàng lão một hai hồi chuông bên kia có người nhấc
máy “Alô~ Tiểu Triết à …” Là tiếng Hoàng lão vang lên tại đầu bên kia “Tầm này
gọi điện mời lão già ta đi ăn a.”
Hiệu trưởng Ngô Triết thở dài nói “Chuyện không xong rồi lãnh đạo ơi …”
“Chuyện gì …” Hoàng lão nghi hoặc hỏi
Lúc này Hiệu trưởng Ngô Triết thuật lại cả câu truyện bắt đầu từ buổi sáng …
“Cái gì …” Hoàng lão khi nghe Hiệu trưởng Ngô Triết kể lại thất thố nói “Tiểu
Bách bị điên rồi a …”
“Vâng …” Hiệu trưởng Ngô Triêt ủ rũ nói “Theo thông tin mới nhận được thì Ngọc
Bách đang điên cuồng tìm sách đọc trong thư viện đầu tóc thì bù xù, mặt mũi
thí sưng vù. Lãnh đạo … Hiện tại phải làm sao a.”
“Đi xác nhận …” Hoàng lão tái lại xoa xoa cái mông. Nhớ buổi sáng Tâm lão còn
nhắc nhở ông là không nên chỉ nghe báo cáo. Hiện tại là phải trực tiếp thấy
thì mới được “Tiểu Triết lập tức qua đón ta. Ta phải trực tiếp xác minh mới
được.”
“Vâng lãnh đạo” Hiệu trưởng Ngô Triết cắt máy lập tức từ từ nơi làm việc của
mình lấy xe điện dành cho nhân viên đi tới biệt thự của Hoàng lão. Lúc tới nơi
Hoàng lão đã đứng đợi sẵn ở ngoài cửa rồi. Trực tiếp đứng lên xe điện Hoàng
lão nói “Đi thôi”.
“Lãnh đạo …” Hiệu trưởng Ngô Triết thắc mắc hỏi “Vì sao ngài không ngồi xuống
a”
“Đậu …” Hoàng lão mặt đỏ bừng không biết vì giận dữ hay thẹn thùng mắng “Tiểu
tử đem mông ra cho ta đánh một trăm gậy xem ngươi có ngồi được không.”
“Ah~ …” Hiệu trưởng Ngô Triết nhớ lại hồi sáng mặt liền trắng lại gấp gấp nói
“Đi, chúng ta hiện tại đi a.” Dứt lời ông phóng xe chuyển bánh. Bỗng cố của
Hiệu trưởng Ngô Triết bị siết lại … ẶC ... ẶC ...