Sau khoảng ba tiếng làm một loạt các loại thủ tục như chụp ảnh, lấy dấu vân
tay, vân chân, vân toàn thân, cả mẫu máu, mẫu nước tiểu, mẫu lông mẫu tóc, xét
nghiệm toàn thân từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong kể cả cái J J cái GÌ GÌ
đều khám hết.
Thiếu niên Ngọc Bách lúc đầu còn hào hứng, về sau thì ngại ngùng cuối cùng
thành hoảng sợ. Hắn đã nhiều lần đọc báo có nhiều bài báo viết về những vụ
cướp nội tạng cái tình trạng của hắn hiện giờ giống như một con lợn đang được
cân chuẩn bị lên bàn mổ vậy.
SIRA thì ở trong đầu hắn thì mỉa mai mấy cái thủ tục lấy mẫu này. Đối với hắn
mấy cái thủ tục lấy mẫu này chỉ cần không đến ba giây đồng hồ liền có thể quét
sạch đối tượng kể cả lỗ chân lông cũng có thể thống kê được.
Thiếu niên Ngọc Bách cũng có chút hoài niệm a. Để SIRA lấy mẫu ba giây tuy có
chút khó ở nhưng so với ba tiếng đồng hồ này còn thoải mái hơn nhiều. Hắn dự
tính sau này có khi mở phòng khám lấy mẫu chắc chắn sẽ giàu to.
Cuối cùng thì thiếu niên cũng hoàn tất các thủ tục. Hắn nhận được một tấm thẻ
học sinh được làm từ hợp kim khá nhẹ và mỏng. Trên đấy có khắc hình và thông
tin cá nhân cơ bản của hắn.
Họ tên : Ngọc Bách
Giới tính : Nam
Ngày sinh : 06/11
Nhóm máu : O rh+
Số báo danh : K8587
Sau khi nhận chiếc thẻ này Ngọc Bách được một giáo phụ hướng dẫn sử dụng chiếc
thẻ này. Chiếc thẻ này là tất cả mọi thứ mà học sinh trong trường cần phải bảo
quản vì nó chính là tài sản cá nhân của học sinh.
Chiếc thẻ bề ngoài là một giấy thông hành cho phép được ra vào những khu vực
được cho phép trong trường ngoài ra nó còn một vài tính năng khác như: Khóa
phòng, điểm danh, giao dịch, …
Sau khi giới thiệu qua loa về khóa phòng với điểm danh. Giáo phụ đang chuẩn bị
hướng dẫn thiếu niên về chế độ giao dịch thì Ngô Huyền thông báo gọi Ngọc Bách
vào phòng riêng của Tạ Văn.
Khi thiếu niên Ngọc Bách đi vào thì thấy Tạ Văn lúc này đang ngồi ở bàn trà
mỉm cười “Mấy thủ tục rườm rà xong hết rồi a.” Thiếu niên nghe mấy thủ tục
không khỏi rùng mình một cái, mặt tái lại trả lời “Chắc xong hết rồi ạ”
Tạ Văn thấy vậy mặt nghiêm túc nói “Chưa xong đâu, còn một việc quan trọng nữa
ta phải đích thân nói cho cậu biết.” Thiếu niên nghe vậy hoảng hốt nói “What …
còn chưa có xong nữa. Cái này có cần thiết không?”
Tạ Văn thấy vậy nói “Đây là vấn đề rất quan trọng. Ngươi đưa cái thẻ mới cấp
đây ta cho ngươi thấy”
Thiếu niên Ngọc Bách đưa thẻ cho Chủ nhiệm Tạ Văn mà trong lòng đang hoang
mang không thôi. “Hy vọng đừng có cái gì đó biến thái nữa” Thiếu niên tự an ủi
mình trong lòng.
“Ngay cả ASS còn bị thông rồi thì còn cái gì biến thái hơn nữa.” Giọng nói của
SIRA vang lên trong đầu thiếu niên Ngọc Bách “Ta chắc chắn khẳng định một điều
là nếu có biến thái hơn nữa với công nghệ lạc hậu tại đây chẳng thể nào làm
được.”
“Củ đậu …” Thiếu niên Ngọc Bách nghĩ lại một màn thủ tục đó mà không tự chủ
được co ASS vào mắng “Cái đồ biến thái nhà ngươi đừng có chọc vào nỗi đau của
người khác vậy chứ”
Tạ Văn nhận được chiếc thẻ của Ngọc Bách hắn gắn vào một thiết bị đọc thẻ trên
bàn làm việc của mình và gọi thiếu niên tới. Tạ Văn thao tác mở dữ liệu trong
thẻ lên và chỉ cho Ngọc Bách “Đây là dữ liệu cơ bản của cậu. Dữ liệu cơ bản
của cậu cũng như những học viên khác đều bị sửa đổi. Ngoài tên tuổi, ngày
tháng năm sinh ra thì tất cả các dữ liệu khác đều bị thay đổi.”
“Tại sao lại thê?” Thiếu niên Ngọc Bách khó hiểu hỏi
“Đây là cơ chế bảo mật thân phận dành cho các học sinh.” Tạ Văn nói “Đây cũng
là để bảo vệ người thân, gia đình của học sinh. Hiện tại nhiệm vụ của cậu là
phải ghi nhớ thân phận mới này. Biết không?”
“Ôh.” Thiếu niên gật gù nghĩ thầm “Ghi nhớ a. Có cái gì đọ được với khả năng
ghi nhớ của SIRA a. Chỉ cần mình nhìn qua thì hắn đã quay trộm lại rồi.”
~VỪA MỚI VÀO TRANG CHÍNH ĐỂ THÊM CHƯƠNG THẤY SAO GIẢM TỪ 8,5 XUỐNG CÒN 7,7.
CÒN CÁI GÌ TÀN NHẪN HƠN ... ~ AI~ TIM CỦA TA ... MUỐN VIẾT CHƯƠNG NỮA NHƯNG
TÂM TRẠNG BUỒN QUÁ ... TA ĐI NGỦ ... ~