Trò Chuyện Trong Đêm (2).


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Xét về bản nguyên, thế giới luôn luôn vận động theo chiều hướng đi đến không
điểm dừng và không thể quay lại. Thời gian ra đời chỉ là do những sinh vật đặt
ra nhằm mục đích xác định địa điểm hiện tại, quá khứ, tương lai, nó như là
tượng trưng cho chiều hướng vận động của thế giới.

"Khoảng Vận Hành" cũng giống như thời gian, tuy nhiên nó không tính theo năm
tháng, ngày giờ, nó tính theo sự hủy diệt và sinh ra của một thế giới, sự đổi
dời của các thời đại Thần, Tiên.


  • Trước khi nói đến việc nó xuất hiện thế nào, ta lại nói đến phân loại cũng
    như chức năng của nó trước.


  • Bàn tay vàng có rất nhiều loại nhưng phổ biến gồm có ba loại cơ bản: Hệ
    thống, Tối cao Thần khí và Công pháp vô địch Thần. Trong đó, Hệ thống là mạnh
    nhất nhưng lại là bi ai nhất, hai cái còn lại ngang nhau.


  • What? Hệ thống mà bi ai nhất, hư cấu quá vậy, đáng lý nó là cái hạnh phúc
    nhất mới đúng?


Nhật Thanh nghe đến đoạn này liền trừng đôi mắt lớn khó tin quát, đọc qua
nhiều chuyện, hắn biết hệ thống là một cái Bàn tay vàng muốn gì được nấy cực
kì bá đạo, thế thì vì sao lại bi ai, nếu bi ai vậy thì cho hắn đi, hắn cảm ơn
trời đất.


  • Ngươi cứ từ từ để ta nói hết rồi mọi chuyện sẽ rõ.

Vũ Phong vẫn là một bộ dạng đó, Nhật Thanh cũng trở im lặng lắng nghe.


  • Chức năng của Công pháp vô địch Thần và Tối cao Thần khí đơn giản là giúp
    người sở hữu có thể tu luyện đến mức vô địch trong Thần cảnh.


  • Về chức năng của Hệ thống, ta lại phải quay về nói nguồn gốc của Bàn tay
    vàng để giải thích.


Nói đến đây, Vũ Phong chợt chỉ vào bản thân hắn, chỉ vào Nhật Thanh rồi chỉ
đất trời


  • Không nói xa, ngắn gọn để ngươi hiểu thì tại nơi này có ba giới rộng lớn từ
    thấp đến cao là Tiểu thế giới, nơi ta và ngươi đang cư ngụ, Thần giới và Tiên
    giới. Ngươi đọc truyện nhiều hẳn cũng có thể rõ ba giới này.

Nhật Thanh hoàn toàn gật đầu với ý này, thế nhưng chỉ một giây sau hắn nghi
hoặc “hình như còn Minh giới thì phải”, có điều hắn không nói ra.


  • Dễ hình dung thì ngươi cứ tưởng tượng Tiểu thế giới là cấp 1, Thần giới là
    cấp 2, Tiên giới là cấp 3. Giới cấp 3 có thể không chế giới cấp 2, cấp 1. Giới
    cấp 2, chỉ có một số người từ Sáng Thế Thần trở lên là có thể khống chế giới
    cấp 1 đôi chút, còn lại các vị thần khác thì không có khả năng.


  • Bàn tay vàng thật ra là một cái luật lệ của Tiên giới có từ thời sơ khai,
    do một vị Tiên nhân mạnh mẽ sáng lập để làm phần quà cho những linh hồn thuần
    khiết đột biến, linh hồn thuần khiết là linh hồn đến từ thế giới không thể tu
    luyện ra sức mạnh gì đặc thù như ngươi.


  • Là luật lệ của Tiên giới thì Tiên chịu trách nhệm thi hành, việc sáng tạo
    ra một cái Công pháp hay Vũ khí vô địch dưới Thần giới là quá dễ dàng với họ,
    bởi vì năng lực của Tiên là Ý và Đạo.


  • Đạo là một loại sức mạnh có thể khiến ngươi trầm luân mãi mãi để rồi trở
    thành nô lệ, ngày ngày tung hô hình dáng của họ. Ý là một sức mạnh có thể tạo
    ra vạn vật hay hủy bỏ vạn vật chỉ với một cái ý nghĩ, việc tạo ra hệ thống,
    công pháp hay thần khí dễ dàng là nguyên nhân như vậy.


  • Tiên thì có nhiều loại nên thành ra công pháp, vũ khí, hệ thống đều tùy
    Tiên nào làm ra mà có hình dạng, công dụng khác nhau.


Dừng lại một lúc để Nhật Thanh tự lọc dữ liệu, Vũ Phong tiếp tục giản.


  • Xét riêng về Hệ thống thì Hệ thống tựa như là một cái cầu nối giữa người sở
    hữu và vị Tiên tạo ra hệ thống, người sở hữu muốn cái gì thì Tiên bên kia sẽ
    làm ra cái đó rồi thông qua hệ thống gửi trả cho người sở hữu. Ngươi cứ hiểu
    đơn giản cách thức là vậy.


  • Do vậy nên kẻ có được hệ thống cực kì bá đạo nhưng lại cũng cực kì bi ai.


  • Vì sao bi ai?


Vũ Phong đột ngột cười lên quái dị, hắn nói


  • Tiên vì biết rõ hệ thống quá bá đạo nên đã đính kèm cho nó một cái điều lệ,
    người sở hữu sẽ không thể tiến nhập Tiên cảnh, phi thăng Tiên giới, vĩnh viễn
    bị kẹt tại Thần cảnh.


  • Ngươi nói xem, nó có bi ai hay không?


Hiện lên vẻ mặt thú vị dò xét, Vũ Phong muốn xem ý tứ của Nhật Thanh thế nào.


  • Hừ, đơn nhiên là bi ai rồi. Con đường có đến Thần giới, Tiên giới vậy mà
    chỉ cho người ta đến được Thần giới, không cho đi lên như bị tuyệt đường sống,
    ai mà chịu nổi.
    Nhật Thanh là một hồi nóng giận khó tả, không để ý tiểu nam tử trước mặt là ai
    mà quát lên một tiếng buồn bực.


  • Mẹ nó cái chó má Tiên.


Đùng Đùng

Roẹt Roẹt

Câu đó của Nhật Thanh vừa vang lên, mây đen bỗng cuồn cuộn xuất hiện trên đầu
Ô Long trấn rất dày đặc, sấm sét không ngừng thét nổ chớp lóa liên tục trong
làn mây đen che khuất bầu trời đêm, khí thế quả thật là mạnh mẽ tựa như thiên
uy hàng lâm.


  • Ồ, mưa rồi à.

Tiếng sét như khiến Nhật Thanh bé nhỏ bình tĩnh lại tâm tình khi hắn không
phải người trong cuộc, hắn có chút phản ứng tự nhiên đưa tay nhỏ lên trời để
xem có giọt nước nào rơi xuống không, nếu có hắn liền chạy vào trong hành lang
phòng của Vũ Phong trú tạm vậy. Hắn còn ngây thơ không biết rằng bản thân vừa
làm cái giống gì sự tình tày trời.

Mắng Tiên, Thần còn chết chứ đừng nói đến tên phế vật như hắn.


  • Haizz, lời nói phải biết lựa đến những thứ gì cần nói cho tốt đẹp, nói bậy
    bạ chỉ mang họa đến thân.

Vũ Phong lắc đầu thở dài một hơi mà đưa tay lên bầu trời khẽ phe phẩy hai cái
khiến mây đen đột nhiên quái dị tản đi, biến mất. Hắn nhìn Nhật Thanh nói


  • Lần này xem như ngươi may mắn gặp ta, lần sau nhớ là đừng nên nói những từ
    bây bạ, nhất là đối với những bậc Thần, Tiên.

Ngơ ngác nhìn mây đen giăng lối tự dưng tiêu tan khi Vũ Phong vẫy tay, Nhật
Thanh chưa hết kinh ngạc lại bị lời nói của Vũ Phong khiến giật mình.

Suy nghĩ đôi chút hắn mới nhớ đến một vài tình tiết có nhắc đến trong truyện,
một tu luyện giả đạt đến cảnh giới cực cao, khi nhắc tên hay chửi rủi liền bị
thiên địa đánh giết. Hắn bất giác có mồ hôi chảy xuống ròng ròng, đám mây đó
hẳn là dự tính giết hắn đi.


  • Cảm tạ ơn cứu mạng.

Vội rời khỏi ghế, hắn khom người trước mặt Vũ Phong một cái cảm tạ, nếu không
phải có thần bí Vũ Phong vớt hắn một mạng thì quả thật…

Nhật Thanh tuy là thất vọng cuộc đời dường như đã muốn chết, nhưng khi đối
diện với nó, bản thân hắn mới chính thức nhận được sự sợ hãi, không muốn.


  • Ngồi xuống đi thôi, việc này ta đã nhắc qua, đừng tái phạm.

Vũ Phong vẫn cứ thế một mặt mỉm cười từ đầu cho đến giờ, điều này bắt đầu
khiến Nhật Thanh có chút không biết dạng người quỷ quái gì.


  • Đơn bình thì nói là bi ai nhưng cũng tùy người, bởi trên thế giới đâu thiếu
    người không thích sức mạnh, chỉ muốn vui đùa an phận với thân nhân, có hệ
    thống ở Thần giới đã là bá chủ, không cần thành Tiên làm gì.

Nhật Thanh trấn áp tâm tình ngồi xuống, Vũ Phong tiếp nối giảng giải.


  • Trường hợp không có Bàn tay vàng như ngươi có rất nhiều, nguyên nhân thì có
    lẽ là do Tiên lười, sai sót hay nhầm lẫn đưa nhầm người khác gì đó. Ngươi nên
    biết là sinh vật chẳng thứ gì có thể hoàn mỹ, máy móc còn có lỗi cơ mà.


  • Điều cơ bản về Bàn tay vàng chỉ có thế, ngươi muốn sâu xa hơn thì như cũ,
    tự mò.
    Hắn lại chờ đợi thắc mắc tiếp theo.


  • Vậy câu cuối cùng, ngươi kêu ta đến đây là vì mục đích gì, không lẽ chì vì
    thấy ta tội nghiệp nên giúp ta giải đáp thắc mắc sao?


Những thứ quan trọng hay vướng bận Nhật Thanh đã hỏi xong, giờ hắn cần xác
định rằng Vũ Phong giúp hắn, giải đáp cho hắn, mời gọi hắn đến là có ý gì.

Vũ Phong vẫn mang bộ mặt anh tuấn mỉm cười như cũ nhìn Nhật Thanh nói


  • Ngươi cũng biết ta là dạng người nào, ta gọi ngươi đến đây tìm ta thì chắc
    chắn là có mục đích.


  • Có điều, mục đích này là hoàn toàn tốt cho ngươi, ta chẳng hề được gì, có
    chăng chỉ là niềm vui ngắm nhìn nhân sinh.


  • Hoàn toàn tốt cho ta, ngươi không được gì? Ngươi đang đùa ta sao?


Nhật Thanh cười khẩy một cái vừa không tin vừa mỉa mai, hắn đường đường là một
ca sĩ sống đến 23 tuổi, kinh nghiệm sóng gió trải qua không ít, với hắn, không
ai có thể tự nhiên cho không cái gì, ngay cả cha mẹ cũng vậy, họ nuôi hắn cũng
chỉ muốn hắn nuôi dưỡng họ khi về già mà thôi, ai khi làm gì mà chẳng có mục
đích chứ?

“Bản thân ta không lẽ có thứ gì đó mà hắn cần?” đồng thời trong đầu hắn cũng
hiện lên một câu hỏi. Vũ Phong, lão quái vật này hẳn là nhìn ra thứ gì đó của
hắn mà hắn lại không biết.


  • “Bản thân ta chắc là có thứ gì đó lão đang cần nên mới làm vậy”, ngươi có
    phải đang suy nghĩ câu này?

Vũ Phong thốt ra một câu khiến Nhật Thanh ngay lập tức giật nảy mình, hắn lại
nói


  • Tiên có thể cho các ngươi công pháp, hệ thống, thần khí mà không cần mục
    đích, vậy tại sao ta không thể?

Dừng một chút có dụng ý


  • Nguyên nhân ta gọi ngươi đến đêm nay chỉ vì hai lý do. Một, ta muốn bổ sung
    sai sót khi ngươi không nhận được Bàn tay vàng, xem như ta rãnh rỗi đi. Hai,
    ta muốn chứng kiến một ngày không xa, ngươi với năng lực của chính bản thân có
    thể hạ gục kẻ có Bàn tay vàng, nó có vẻ là rất thú vị, cái này cũng xem như ta
    rãnh rỗi đi.


  • Vì lẽ đó, đêm nay ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất, ta sẽ giúp ngươi thay
    đổi hướng của cuộc đời. Thứ hai, ngươi có thể quay về mà không cần mạo hiểm, ở
    điều thứ nhất, nói không chừng là ta đang dụ ngươi đấy, nghe theo nhiều khi là
    cái chết đang chờ.


  • Chọn đi chàng trai trẻ. Ha ha ha.


Dứt câu, hắn cười lên một cái đầy bí hiểm rồi sau đó chỉ dùng bộ mặt tươi cười
nhìn phản ứng Nhật Thanh.

Tâm có chút hoảng loạn, có chút sợ hãi, có chút mờ mịt, có chút sầu lo, Nhật
Thanh vẫn cố nheo mắt tính toán, suy luận được mất.

Hắn sinh ra tuy là phế vật, cha mẹ, ông bà, người thân chẳng ai ưa, bằng hữu
một người cũng không có, hắn hoàn toàn không còn gì lưu luyến hay vướng bận,
nhưng dù vậy, khi nghĩ đến cái chết, nhất là vừa mới bị tảng mây đen kia hù,
hắn mãnh liệt không muốn, lựa chọn số 2 là một đáp án an toàn cho hắn, nhưng
mà…


Không Gian Vạn Vật - Chương #9