Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩
Đêm đen chẳng mấy chốc liền đến, Vũ gia rơi vào bầu không khí yên tĩnh của sự
nghỉ ngơi, tu luyện.
Tại một căn phòng nhỏ lẻ không ánh nến soi sáng, tách biệt hoàn toàn so với
những căn phòng khác.
Ngươi đến rồi sao…
…. kẻ xuyên việt.
Chắp hai tay sau lưng, Vũ Phong nhỏ bé đang ngước nhìn lên bầu trời đêm đầy
sao tuyệt mỹ cùng ánh trăng huyền dịu chiếu rọi khắp nơi thì chợt thấp giọng
cất tiếng khi phát hiện một hình bóng thấp người tiến đến.
Mang theo vẻ mặt nghiêm túc chưa từng xuất hiện quá hai lần khi ở thế giới
này, Nhật Thanh tiến gần từng bước đến chỗ Vũ Phong.
Vũ Phong có lẽ là một lão quái vật xấu xa ẩn tàng, đêm nay dụ hắn đến nói
không chừng là có ý đồ gì đó, nhưng mà nghĩ lại thì hắn cũng chẳng có gì để
mất ngoài cái tấm thân phế vật, dù bị ăn thịt hắn cũng chấp thuận số phận, bởi
vậy tâm lý hắn khá bình tĩnh.
Cười mỉm giản dị, Vũ Phong ngồi xuống một chiếc ghế tại chiếc bàn đá trước
phòng, nơi mà hắn thường xuyên ngắm nhìn những thân ảnh tới lui trong Vũ gia.
Nhật Thanh không suy nghĩ quá nhiều, hắn cũng bèn ngồi xuống chiếc ghế đối
diện mà dùng một đôi diện mục chằm chằm nhìn Vũ Phong.
Vũ Phong chỉ mỉm cười lại cười mỉm nói
Nhật Thanh lập tức cất lời không chút chần chừ, đây đã là lần thứ ba hắn hỏi
câu này với Vũ Phong.
Ha hả, ta vốn là ai thì ngươi trong đầu đã có đáp án, tuy nhiên về danh
tính quá khứ ta không thể trả lời.
Còn về vì sao ta biết ngươi đến từ thế giới khác thì rất đơn giản…
Dừng lại một giây để tạo thêm chút hấp dẫn, tò mò, Vũ Phong tiếp tục nói
Tiếp thu lời Vũ Phong nói, Nhật Thanh giời đã hiểu đây rõ là một lão quái vật
chuyển sinh sống lại, thế nhưng hẵn vẫn không run tay run chân, mặc cho tim
thì có đập mạnh thình thịch, hắn lại hỏi trong khi cố bình tĩnh.
Linh hồn được nhắc đến rất nhiều trong truyện nhưng mà hình dạng, cách thức
hiện hữu hay thậm chí gì gì đó, mỗi bộ truyện lại khác nhau, vả lại hắn còn
không biết linh hồn có thật là tồn tại không, hay là chỉ do mê tín.
Nói một câu khiến Nhật Thanh nhíu mày khó hiểu nhưng không lập tức hỏi gấp, Vũ
Phong lộ vẻ mặt hiền hòa như lão sư đang ôn tồn giải đáp tháp mắc cho học trò
Con người khi sinh ra vốn có hai cái thân thể, một cái tồn tại hiện hữu
trong thế giới gọi là nhân loại, một cái tồn tại vô hình trong thế giới gọi là
linh hồn, chúng đồng thời song song tồn tại và được liên kết với nhau bằng một
sợi giây rất mảnh, rất mỏng mà không ai có thể dùng cách thức vật lý cắt đứt
hay nhìn thấy.
Ừm, ngươi có thể lấy cái bóng làm ví dụ cho linh hồn, có điều linh hồn là
không thể thấy mà chỉ có thể cảm nhận.
Thoáng nhìn Nhật Thanh trầm tư
Điều cơ bản về linh hồn chỉ đến thế, nếu ngươi muốn hiểu hơn thì cố tự thân
đi mò, ta không rãnh nói thêm.
Còn về lý do vì sao ta ngửi được mùi linh hồn thì ở tu vi thấp bé như ngươi
không thể hiểu, nói ra mất công.
Nói xong, Vũ Phong vẫn là duy trì bộ mặt hiền hiền với Nhật Thanh, hắn đang
chờ đợi thắc mắc.
Đưa tay xoa trán mệt mỏi khi cố gắng lưu lại toàn bộ lời nói của Vũ Phong để
sau này nếu có cơ hội thì tự phân tích lại một lần nữa, Nhật Thanh hỏi qua chủ
đề khác dù cho còn rất nhiều tiếc nuối về vấn đề linh hồn chưa hỏi hết.
Hồi sáng ngươi có nói đến mấy thứ Bàn tay vàng này nọ, ngươi có thể giải
thích cho ta chứ?
Hử?
Vũ Phong hơi nhíu mày
Hắn tin rằng với trí tuệ của một kẻ xuyên việt như Nhật Thanh, thông tin ít ỏi
lúc sáng đã đủ để Nhật Thanh tự hiểu ra được vấn đề.
Nhật Thanh hơi vấp nhưng cũng liền xổ ra một tràn cái nghi hoặc một cách đầy
đủ để Vũ Phong trả lời.
Mang tư cách là một kẻ đọc qua nhiều truyện thuộc thể loại xuyên không huyễn
huyền, thế mà đến nay hắn vẫn không biết được chính xác vì cái gì có thể xuyên
việt, vì cái gì lại xuất hiện Bàn tay vàng, chẳng lẽ thật sự là do tác giả
buff? (chứ gì nữa thằng ngu).
Vũ Phong lại bắt đầu giảng giải
Về vấn đề này, ta sẽ có nói đơn giản nhất để ngươi có thể hình dung ra, còn
nếu muốn hiểu phức tạp, sâu sa hơn thì tự mò.
Con người khi chết đi sẽ làm sợi giây liên kết với linh hồn bị đứt đoạn dẫn
đến linh hồn trở nên không có tri giác, ý thức, nó cứ thế tự do phiêu đãng
không mục đích trong thiên địa.
Trong thiên địa có một thứ gọi là “Luân Hồi”, linh hồn phiêu đãng có ngày
rồi cũng sẽ chạm đến Luân Hồi để chuyển kiếp, sống lại thành một sinh vật
khác, một sinh mạng mới lại ra đời.
Tuy nhiên sẽ có một số trường hợp đặc biệt, người đã chết rồi thế nhưng vẫn
giữ lại được kí ức tồn đọng bên trong linh hồn dù cho nó không hề có tri giác,
ý thức. Linh hồn lúc này chính là một dạng đột biến bất ngờ.
Linh hồn ở dạng đột biến tiến vào Luân Hồi thì ngươi cũng có thể hiểu được
tại sao ngươi có kí ức kiếp trước rồi đấy.
Về việc ngươi tại sao chuyển sinh đến nơi này là vì thế giới không chỉ có
một cái, Luân Hồi lại bao quát hết thảy nên việc sống lại ở giới nào là ngẫu
nhiên. Ví dụ đơn giản, ngươi ở giới A chết rồi chuyển sinh qua giới B, do linh
hồn không phải dạng đột biến nên quên mất trí nhớ kiếp trước, cứ tưởng rằng
bản thân là công dân giới B bình thường.
Người và người xuyên việt khác nhau chỉ ở chỗ linh hồn sau khi chết có giữ
được ký ức kiếp trước hay không mà thôi.
Nói đến đây, Vũ Phong khẽ dừng lại vài chục giây để Nhật Thanh kịp ghi nhớ
hoặc tiếp thu kiến thức.
Nhật Thanh trầm tư gõ gõ bàn một chút liền hỏi
Vậy có trường hợp thằng này vừa chết, linh hồn đến từ thế giới khác nhập
vào sống lại không. Tựa như kiểu xuyên việt nhưng không phải chui ra từ bụng
mẹ mà…
Ta hiểu rồi.
Nhật Thanh chưa nói hết ý của bản thân, Vũ Phong liền có ý cười kêu lên
Chuyện đó là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra, nếu có thì chỉ có thể xảy
ra trong những bộ truyện mà ngươi đọc.
Khi ngươi chết, tức là thân thể hiện hữu và thân thể vô hình (linh hồn) mất
đi sợi giây liên kết, linh hồn cho dù không đi đến Luân Hồi thì vẫn không thể
tự tạo ra một sợi giây liên kết khác với xác chết mà sống lại, đó là chuyện
không thể trừ phi ngươi là đại năng.
Nếu xác chết đột ngột sống lại nói chuyện bình thường thì chỉ có hai nguyên
nhân, một là bị đại năng điều khiển như con rối, hai chính là bị linh hồn của
một đại năng nhập vào sống lại, tất nhiên là bằng cách tạo sợi giây liên kết.
Nên nhớ rằng đại năng và cường giả là khác nhau.
Hắn vừa ngừng, Nhật Thanh liền vội hỏi
Nếu đã hỏi đến thế này, Nhật Thanh đành hỏi luôn những thắc mắc có bên trong
những bộ truyện hắn đọc được cho thỏa sức mở mang tầm mắt, phá giải nghi án đã
lâu luôn tồn tại.
Nói đến vấn đề này, Vũ Phong đành vừa cười khổ vừa lắc đầu giải thích, nếu
quay về được thì hắn vốn chẳng cần ở đây nói nhảm.
Mê huyễn xem như được giải đáp vài cái, Nhật Thanh cố ghi vào trong đầu rồi
trông chờ lão quái vật giảng bài tiếp tục.
Đối với những câu trả lời của Vũ Phong, hắn cũng không vội tin theo 100% mà
chỉ nhớ rồi để đó từ từ suy xét, bởi theo hắn thì lão quái vật này nhiều khi
cũng chỉ tàn tàn như kiểu trong truyện, sống lại từ cấp 3 tu luyện đến cấp 4,
cấp 5, chứ nào có thằng kiểu lv max sống lại mà tu luyện từ đầu đâu.
Cái suy nghĩ của Nhật Thanh nếu mà để mấy lão quái vật ngày xửa xưa biết sự
tồn tại của Vũ Phong kiếp trước nghe được chắc chắn sẽ phun ra một bãi nước
bọt vào mặt hắn hỏi “Ngươi có biết ngày xưa ai ngồi lên vị trí Vô Địch Tiên
Đạo? Ai ngày xưa đã mang theo đồng bọn xé xác Thiên Đạo, giúp Tiên thoát khỏi
sự ràng buộc? Ai ngày xưa luôn luôn được Tiên tôn sùng như Chúa Tể? Ai…”
Tiếc là sau một biến cố, danh tính thật sự của Vũ Phong kiếp trước đã trở
thành điều cấm kị và bị xóa khỏi kí ức của tất cả những người biết đến hắn,
giờ hẳn là chẳng còn người nhớ đến hắn là ai? Đã từng tồn tại như thế nào?
Thời gian cũng đã không biết đã trôi đi qua bao lâu khoảng “Vận hành”?