Tâm Thần Phân Liệt.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Mãi đến một lúc lâu sau, khoảng 5 phút trôi qua, một âm thanh run giọng bật
thốt lên tuy không to lớn lại vẫn đủ vang vọng khắp phòng, thức tỉnh hai lão
giả khác khỏi cơn ngẩn người vì tình cảnh vừa xảy ra.


  • Thiên tài, tuyệt thế thiên tài!


  • Hỏa linh lực, thật sự là thiên tài vạn năm có một.


  • Bằng mười sáu, mười bảy tuổi liền là Linh Sư có Hỏa linh lực, chuyện này
    thật quá khó tin.


  • Khoan đã, hắn hình như còn biết luyện đan, đây… đây là cái dạng gì thiên
    tài yêu nghiệt?.


Bất ngờ khó tin về lại tràn ngập bất ngờ cực độ khó tin, ba vị lão giả lập tức
bay lên một đoạn dài, đáp xuống ba phía xung quanh Họa, vừa xoay vòng vừa
không ngừng ngắm kĩ hắn hơn.

Chính điều này buộc Họa không thể mãi giữ im lặng, hắn đành phải lên tiếng.


  • Xin lỗi ba vị Các chủ, ta đến để xin chút ít việc làm kiếm tiền tiêu vặt
    chứ không phải đến để làm triển lãm cho người nhìn ngắm. Nếu các vị Các chủ
    đây không cần thì tiểu tử ta xin phép cáo từ.

Nói xong, hắn cũng không chần chờ một giây nào quay người rời đi, trong lúc đó
còn nói nhỏ một câu khó coi nhưng với năng lực của Ngưng Linh cảnh nào đều có
thể nghe rõ mồn một khiến ba vị lão giả giật giật gương mặt.


  • Làm như chưa từng thấy Linh Sư cảnh ở lứa tuổi thiếu niên vậy, nhìn cứ như
    ba đứa ngu không thể tả. Haizz, nơi này thật sự không thích hợp cho một thiên
    tài như ta.

Một câu nói, sự khó tin, mừng rỡ, kích động khi sắp thu về một thiên tài thuộc
hàng Tông Mông Phái cho tổng bộ Dược Các bên trong ba vị lão giả đều vụt tắt,
thay vào đó là lửa giận bốc lên.

Cường giả, ai cũng đều có lòng tự tôn, nếu bị người sỉ nhục thì cho dù có là
thiên tài hay gia thế đằng sau vững chắc, họ chắc cũng tìm cách giết cho bằng
được.


  • Ngươi, vừa nói cái gì?

Âm thanh giận dữ như một con sư tử ngủ sâu thức dậy gầm gừ với sinh vật bé nhỏ
xuất hiện trước mặt chúng vang lên, khí thế Ngưng Linh cảnh xuất động áp chế
mọi sinh vật có tu vi yếu nhược hơn bản thân, Hỏa linh lực cuồng cuộng vũ động
trong cơ thể ba người liên hồi, chỉ cần một ý niệm họ sẽ phát lực giết người.

Bất quá thì chỉ vừa một giây qua đi, Họa vẫn chưa quay người đối đáp tình
huống thì một bàn tay già nua của Các chủ nhanh chóng đặt mạnh lên vai của hai
phó Các chủ. Các chủ thì thào.


  • Bỏ qua đi, hắn tuổi đời còn trẻ với lại còn là thiên tài nên có chút ngạo
    mạn. Hạ hỏa, hạ hỏa, biết đâu thân thế hắn không đơn giản, tu vi hắn chúng ta
    vẫn không xem thấu.

Tuy là nói vậy nhưng khuôn mặt dữ tợn nhất khi bị Họa rủa chính là Các chủ,
hắn khi nghe được lời kia thật sự là muốn làm thịt tên tiểu tử này thế nhưng
hắn còn bị ràng buộc bởi nhiều thứ như là tiếc rẻ thiên tài, thấy tuổi đời hắn
còn nhỏ nên hẳn là nông nổi, phần thưởng nhận được nếu như đem về cho tổng bộ
Dược Các trên Hắc Thanh thành,… Hắn phải cố trấn định bản thân để không xảy ra
chuyện đáng tiếc.

Thấy hai vị phó Các chủ dường như vẫn chưa được mấy thuyết phục, hắn lại nói
nhỏ, đôi tay vẫn cố nén tức run lên bần bật.


  • Phần thưởng, phần thưởng, đem hắn hắn giao lên tổng bộ liền thưởng, đừng
    quan tâm hắn nhả ra lời khỉ chó gì, nhịn, chúng ta nhịn.

Nghe đến lời này, hai vị phó Các chủ liền như bừng tỉnh trong cơn hỏa hoạn, họ
vội nhắm mắt tĩnh tâm đôi chút sau đó nhìn Các chủ gật đầu.

Thiên tài như thiếu niên trước mắt này nếu để tổng bộ có được, bọn hắn những
lão già bị ruồng bỏ từ Hắc Thanh thành chắc chắn là sẽ có những thứ tốt cực
kì, biết đâu lại còn được linh đan diệu dược tăng thọ nguyên, sống được thêm
vài chục năm đến trăm năm hay thậm chí là cơ hội đột phá Linh Hải cảnh cũng
không chừng.

Dược Các ngụ tại nơi Vân Huyền huyện nhỏ bé, bất quá chỉ là một nơi tìm kiếm
nhân tài thay cho tổng bộ ở các vùng hẻo lánh, ba người Các chủ tu vi thuộc
hàng Ngưng Linh cảnh đều chỉ là hàng dởm nhất Ngưng Linh nếu so với tổ bộ hay
chính xác hơn là Hắc Thanh thành.

“Mẹ nó, đã bảo ta là người thường mà, người thường thì thế nào lại giấu tu vi,
thì thế nào lại dám đắt tội với ba vị Ngưng Linh cảnh? Là người thường, là
người thường, là người thường…” Tại bên kia, ngay lúc ba vị lão giả đang hạ
hỏa, thương thảo nên làm sao với tên tiểu tử vừa mắng họ, Họa sau khi cảm nhận
được sát khí tỏa ra liền dừng bước đi lại, dùng răng cắn chặc môi đến chảy
máu, hai tay không ngừng tự tát bản thân liên tục thầm nhủ.

Hắn muốn làm một người bình thường, một thiếu niên thiên tài chứ không phải
một đồ tể hay đi khiêu khích người để người chém rồi thì hắn giết ngược. Vừa
rồi nếu không phải vị Các chủ kia nhanh tay kiềm bước thì Dược Các e là hỏng
mất.


  • Tiểu tử, ngươi nếu đến xin luyện đan…

Vừa bàn xong nên làm thế nào với tiểu tử, Các chủ định bảo Họa khảo nghiệm
luyện đan thì hắn trong ánh mắt ngỡ ngàng của ba người mà cúi người kính lễ
kêu lên, trên mặt vẫy còn đó dấu vân tay đỏ lòm cùng vệt máu trên môi.


  • Xin lỗi ba vị Các chủ tiền bối, lời vừa rồi của vãn bối thật đáng trách,
    mong ba vị tiền bối xử phạt.

“Hả?” nguyên một chữ to lớn kinh ngạc nổi lên trong đầu, ba vị lão giả dùng
ánh mắt không biết chuyện gì xảy ra nhìn nhau như đang hỏi rằng “thế quái nào
tên tiểu tử vừa rồi còn hóng hách chửi thầm ba người lại trông đáng thương,
biết nhận tội lỗi như thế này?”


  • Xin ba vị tiền bối trách phạt.

Thấy ba người không trả lời, hắn còn tưởng là chưa được thuyết phục nên một
lần nữa hô lớn, hai tay chấp lại càng chặc, đầu cuối xuống thấp thêm một phân.


  • Ha ha ha ha.

Lúc này, Các chủ mới tự nhiên cười lên một tiếng hài lòng cho cả hành động của
Họa và cho cả phán đoán thông cảm sự ngạo mạn của tuổi trẻ, hắn nhìn hai vị
phó Các chủ thở phào một hơi nói.


  • Tuổi trẻ bồng bột, tuổi trẻ bồng bột, thôi thì các ngươi cũng bỏ qua cho
    hắn đi. Hắn xem ra đã biết hối lỗi.

Mí mắt lão không khỏi kèm theo vài cái giật giật, chớp chớp.


  • Được rồi, chúng ta vài lão già cũng không tính toán với hắn.


  • Không tính toán, ta hề, ngay từ đầu chỉ có hai ngươi giận a.


Như hiểu ý, hai vị phó Các chủ đồng thời làm ra vẻ đại nhân đại lượng nói với
âm điệu có chút lớn, họ chắc là sợ Họa không nghe thấy.


  • Mà khoan, hắn sao lại có tu vi rồi kìa, là Nhập Linh cảnh sơ kỳ.

Vị phó Các chủ vừa nói, liền lần nữa mày mò tu vi Họa luôn được ẩn giấu nãy
giờ chợt thốt lên quái dị, hai vị lão giả khác nghe vậy cũng lập tức tập trung
cảm nhận nguồn linh lực từ Họa phát ra.

Linh Sư tuy không xài linh lực nhưng vẫn sẽ luôn có một lượng “mùi linh lực”
tỏa ra xung quanh, Linh Sư khác dựa vào kinh nghiệm có được của bản thân khi
ngửi được “mùi linh lực” đó liền xác định được tu vi của người tỏa ra “mùi”
đang ở tầm nào, mạnh yếu ra sao, đáng sợ hay không đáng sợ. Đây cũng là lý do
vì sao, linh lực nguyên thủy (thô sơ) chẳng khi nào giết được người cùng cấp
và luôn “hiện hữu” theo một cách nào đó trong mắt Linh Sư khác.

Bản thân là Linh Sư khá hiểu biết lại còn có tu vi là Ngưng Linh cảnh, ba
người chẳng mất một, hai giây liền đoán được tu vi Họa “thả ra” đang ở mức
nào.


  • Qủa thật là Nhập Linh sơ kì.


  • Kì lạ, ban đầu chúng ta không thể nhìn ra được, sao bây giờ lại nhìn ra?


  • Đúng là vậy a, quái lạ? Hay là chúng ta khi nãy có vấn đề?


  • Ngươi mới có vấn đề, cảm nhận của ta hoàn toàn không vấn đề.



Nhìn Họa vẫn cúi người đợi ba người khiển trách, ba người tranh thủ vừa quái
lạ tranh cãi, vừa xem như đang trừng phạt hắn, bắt hắn cuối người nhận lỗi lâu
chút.

“Con bà nó, ta không nhịn được nữa, xem thường ta nên lơ ta à… ta là người
thường, ta là một người thường… sao lâu vậy, nói năng gì đi, ta sắp chịu không
nổi… ta là người thường, người thường thì làm sao có thể dùng tu vi Nhập Linh
giết Ngưng Linh… ba phút, chỉ ba phút nữa ta sẽ… ta là người thường, người
bình thường…” Họa cứ thể ở một bên mà cắn chặt răng, gân tay, gân chân, gân
não hiện hữu, tròng mắt trừng lên đỏ lòm phía dưới cái cúi người, mười móng
tay cũng đã bị gãy khi đâm vào da thịt “Hồng mông”, hắn bộ dạng dường như là
đang chịu áp lực to lớn.

Thế nhưng mà tại sao hắn lại cười, một nụ cười vểnh miệng có độ cong lên đến
gần bằng nửa hình cầu?

Khoảng 7 phút trôi qua, với kiến thức hạn hẹp vì không biết trên thế giới có
tồn tại nhiều loại công pháp hay thuật có thể che giấu được tu vi, ba vị Các
chủ sau một hồi người nói này, người nói kia, họ chỉnh tề lại tư thế nhìn Họa.

Các chủ đứng ra nói.


  • Ngươi không cần cúi người nữa, chuyện vừa nay bọn ta là người lớn thì làm
    sao có giận dỗi gì. Ngươi đứng thẳng người lên đi.

“Con bà các ngươi, thù này ta nhớ” thở ra một hơi nặng nhọc trong lòng, Họa
ngước mặt lên, đôi tay vẫn tư thế nắm chặc đối với ba vị lão giả.


  • Cảm tạ ba vị Các chủ lượng thứ. Vãn bối tự hứa, lần sau sẽ không hề có.


  • Được rồi, được rồi, chuyện đó bỏ qua đi. Hiện tại chuyển qua chủ đề của
    ngươi.


Một vị phó Các chủ lên tiếng.


  • Ngươi nói ngươi là Luyện Đan Sư và muốn đến Dược Các xin việc? Cũng tốt,
    Dược Các ngoài ba lao già chúng ta thì chẳng còn Luyện Đan Sư nào, có ngươi
    xem như cũng đỡ trong việc luyện đan.


Không Gian Vạn Vật - Chương #70