Dài, Ngắn Và Gãy.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Bút lông dừng lại, hắc bào trung niên nhìn Mộc Thiên đang âm lãnh trong lòng
khi đọc hết nội dung vừa được tạo nên, hắn nói.


  • Ngươi thấy rồi chứ?


  • Vậy bây giờ nhiệm vụ đầu tiên của ngươi chính là giết hắn trong vòng ba
    ngày. Khi hoàn thành nhiệm vụ, phần thường mà ngươi đạt được là tu vi tăng lên
    Luyện khí tầng 9, thất bại tất chết.


Tiếp đó, trung niên lại lấy ra một quyển sách nhỏ màu lục bạc cùng con dao găm
nhỏ được làm từ nguyên liệu gì đó cứng rắn, sắc bén.


  • Đây là một quyển nhìn bề ngoài rất giống Chuẩn giai công pháp, nội dung bên
    trong ta không biết và con dao có thể cắt xuyên bất cứ một thân thể Luyện khí
    cảnh nào. Hai thứ này là công cụ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ.


  • Xài như thế nào là cách của ngươi.


Đưa quyển sách cùng dao găm vào bàn tay Mộc Thiên đang bị áp lực nặng nề,
trung niên hắc bào lại tiếp tục nói.


  • Sau khi tiêu diệt được mục tiêu, ngươi mở Thiện – Ác sổ ngay đúng trang có
    tên hắn, chíu vào thi thể, mọi dấu vết đều sẽ biến mất bao gồm cả thi thể. Làm
    xong đâu đấy, ngày hôm sau gặp lại tại vị trí cũ để trả nhiệm vụ cho ta.

Dứt lời, trung niên liền đưa quyển sổ có hình thù khá to so với những quyển
sách bình thường cho Mộc Thiên.

Cầm trên tay ba thứ mà với năng lực cùng kiến thức thấp kém như Mộc Thiên
không biết rõ mấy sự quý giả cũng như sự quỷ dị đến từ chúng, Mộc Thiên lặng
người trong sự căng thẳng đang diễn ra trong cơ thể.

Khế ước đã hoàn thành, bản thân đã kĩ, lời thề đã thốt, hắn bị buộc không thể
rút lui, hắn chỉ có tiến đến để ứng phó bằng mọi cách và không than vãn dù chỉ
nửa lời.

Tĩnh lặng, đây có lẽ là biện pháp duy nhất lúc này có thể khiến hắn bình tĩnh
tâm tình, tránh khỏi cảm giác nặng nề khi bản thân sắp giết người thứ hai
trong cuộc đời.


  • Thức ăn quý khách đã đến.

Một nữ tử dáng chuẩn, éo theo nhẹ nhàng mang theo khay thức ăn thức mà trước
đó trung niên hắc bào đa chọn đến bên bàn hai người, cẩn thận đặt từng món,
từng món lên bàn.


  • Chúc quý khách ngon miệng.

Nở một nụ cười xinh tươi, nữ tử mang khay trống uyển chuyển rời đi.


  • Ăn đi, ngươi còn là Luyện khí cảnh nên cần thức ăn để có sức lực.

Trung niên vừa nói, vừa nâng lên một bình rượu nhỏ có giá trị năm nghìn lượng
bạc đắt đỏ lên, mở nắp đậy khiến mùi hương nồng đậm phiêu đãng cả lầu hai, hắn
rót xuống một ly rượu nhỏ đưa lên mũi hít một hơi.


  • Và nhớ, đừng để mất dấu hắn.

Nhấm nháp mùi vị cay cay, nồng nồng, ngọt ngọt chảy vào cuốn họng, trung niên
“hà hà” nói.


  • Kinh thật, không biết người bên kia có gia cảnh thế nào mà ngay cả “Túy
    Hương Tửu” nổi danh đứng nhất nhì Vân Huyền huyện cũng mua đến được.


  • Hừ, nếu ta để dành tiền quà vặt thì trong 1 tháng liền sẽ mua đến một bình
    cho các ngươi uống, có gì to tát.


  • Thôi, bớt, bớt giùm, ba chúng ta nghe ngươi nói câu này đã là lần thứ mười
    rồi đó, thế cái bà ngươi có mua con khỉ gì đâu?


  • Nổ thật, ta biết hắn chỉ dành tiền vào “Mộng Nam Nhân” để ngắm Tiếu Lý tiên
    tử mà thôi.



  • Theo ta đoán thì chắc là cao tầng cao quý nào đó trong tám đại gia tộc,
    nhìn tên thiếu niên nhỏ tuổi có chút quen quen bên cạnh là biết.


  • Ủa, thằng đó không phải là phế vật của Mộc gia vang danh khắp huyện sao?
    Vậy bên cạnh hắn nói không chừng là cha hoặc thúc bá nhà hắn rồi.


  • Ngươi nói hơi bị vô lý, cha con hay chú cháu gì mà không có chút đặc điểm
    giống nhau, đùa a.


  • Thì… thì con mẹ nó, sao ngươi ngu quá dậy, chắc chắn là con hàng xóm rồi,
    vậy mà cũng không biết nữa, thiệt tình.


  • Ha ha ha ha ha…



Mười mấy bàn có người ngồi trong vài chục bàn nơi lầu hai, những con cháu các
thế gia ngửi đến mùi hương đã thèm khát từ lâu nhưng không tích đủ tiền mua
liền không ngừng bàn tán từ bàn trung niên hắc bào cùng Mộc Thiên cho đến
những vấn đề không đâu vào đâu, thậm chí là khiêu khích người không cần sợ
sệt.

Tại Vân Huyền huyện, không ai có thể tự do đánh người hay giết người, muốn
giải quyết thì một là đến “khu đấu trường” rộng lớn trong huyện, hai là đi ra
ngoài thành, sống chết mặc số phận. Đó cũng là lý do vì sao, dù đã đoán trung
niên hắc bào là một vị Linh Sư cảnh, các con cháu thế gia đều không lo sợ gì
việc nói xấu.

Mộc Thiên sau vài giây tĩnh tâm, hắn nhìn trung niên không chú ý những lời nói
nhục mạ đến từ bốn phía xung quanh, hắn cung không quan tâm mà nói trung niên
hắc bào.


  • Tiền bối, cái con dao găm đây thì Mộc Thiên biết là phải làm sao, còn quyển
    công pháp Chuẩn giai quý hiếm thì Mộc Thiên không thể học tập được vì không
    phải là Linh Sư cảnh, cái này mong tiền bối thu lại.

Trung niên nghe vậy liền hơi chút ngớ người, giây lát sau hắn nói


  • Ta đâu có bảo ngươi dùng quyển có vẻ giống công pháp này để học tập?


  • Ta đã nói, đây hai là công cụ có thể giúp ngươi tiêu diệt kẻ độc ác, dùng
    như cách nào thì ngươi phải tự suy nghĩ. Ngươi hiểu chứ?


Mộc Thiên suy nghĩ lời trung niên liền gật đầu đáp.


  • Vâng, Mộc Thiên đã hiểu.


  • Vậy thì ăn đi,nhiệm vụ đang chờ ngươi hoàn thành ở phía trước.


Nói xong, trung niên ngã người vào sát vách cạnh cửa sổ, cầm bình rượu uống.
Mộc Thiên đối diện trung niên vội chỉnh hướng nghiêng người để dõi theo từng
cử động của Hoàng Hùng Hiển phía bên kia, trong nhóm bốn người rồi cũng cầm
một miếng thịt lớn thơm ngon của con yêu thú nào đó xé xuống từng miếng nuốt
vào miệng, đồng thời không ngừng suy ngẫm xem quyển sách công pháp để làm gì,
trung niên đưa cho hắn chó dụng ý chi.

Từ đây cho đến lúc hoàn thành nhiệm vụ, hắn và trung niên hắc bào xem như chưa
từng quen biết, mọi việc hắn đều phải tự hoàn thành một mình.

Gần một giờ trôi qua, nhóm bốn người Hoàng Hùng Hiển giải tán, cùng bước uống
lầu dưới tính tiền rồi ai về nhà nấy.


  • Chúng ta cũng đi thôi, chúc ngươi may mắn.

Đứng dậy nối tiếp nhóm bốn người uống lầu một tính tiền, trung niên hắc bào
cùng Mộc Thiên đường ai nấy hướng. Trung niên hắc bào không rõ tung tích, còn
Mộc Thiên phải luôn bám sát Hoàng Hùng Hiển hoặc nghĩ biện pháp gì đó để có
thể giết chết Hoàng Hùng Hiển tại nơi vắng người không để ai thấy.

Nhiệm vụ đầu tiên này, trung niên hắc bào giao cho Mộc Thiên với dụng ý chỉ là
khởi đầu đầy nhẹ nhàng khi đã cung cấp một khí cụ sắc bén có thể đâm xuyên qua
lớp phòng ngự của một Luyện khí tầng 12 cùng một quyển sách bề ngoài giông
giống công pháp, còn bên trong viết gì thì không biết. Điều Mộc Thiên cần làm
chỉ là lôi được Hoàng Hùng Hiển ra chỗ vắng vẻ, chớp cơ hội dùng dao găm giết,
dùng sổ Thiện - Ác xóa dấu vết liền xong nhiệm vụ, nó thật sự rất đơn giản,
cái cốt yếu là, Mộc Thiên làm cách nào để dụ Hoàng Hùng Hiển đến nơi vắng vẻ
mà thôi.

Tu luyện giả cũng là con người mà con người thì có rất nhiều thứ để hấp dẫn,
nhất là những vị nhị thế tổ hay tỏ vẻ “ta đây đại ca”, “mình anh chấp hết”.
Nhiệm vụ đầu tiên không hề khó nếu như Mộc Thiên biết dùng não.

Trung niên hắc bào dù đã tính toán dầu đuôi nhiệm vụ như vậy nhưng hắn lại bỏ
qua một yếu tố quan trọng nhất mà nó có thể ảnh hưởng đến toàn bộ kết quả của
nhiệm, đó là tâm lý. Liệu rằng, Mộc Thiên khi đứng ngay sát đằng Hoàng Hùng
Hiển, tay cầm chặc con dao găm lại có dám tấn công, giết người? Tất cả đều là
tùy thuộc vào Mộc Thiên… và một người.

Đứng trong một góc tường không người, Họa thân mặc hắc bào đang một tay cầm
tiểu đệ xả nước, một tay chống vào vách tường, miệng thì không ngừng tự nhẩm
với bản thân.


  • Từ hôm nay trở đi, không được xài năng lực nằm ngoài tầm hiểu biết của con
    người, từ hôm nay trở đi, không được xài năng lực nằm ngoài tầm hiểu biết của
    con người, từ ngày…

Từ lúc hắn sống lại đến nay, nhất là từ khi hắn có Không Gian Vạn Vật thể cùng
Hỗn Độn Thể mà lúc nào cũng có thể tự do biến thành tro bụi bay đi tứ tán hay
là xâm nhập chỗ này, chỗ kia, hắn từ đầu vốn đã có cảm giác nhạt nhẽo nay lại
càng có thêm cảm giác vô vị, hắn đã chán nay lại chán hơn. Vì vậy, nên lần này
hán đang cố gắng nhắc nhở chính bản thân mình chỉ là một tu luyện giả bình
thường, không có gì quái dị.

Còn về việc hắn cầm tiểu đệ xả nước chẳng qua là do khi nãy uống hơn bị nhiều,
cảm thấy cơ thể khỏe liền giải quyết bầu tâm sự. Là một Linh Sư, hắn vốn không
cần phải làm việc hắn, bất quá thì theo hắn, tiểu đệ được để lâu quá mà không
dùng hoặc đem ra ngoài hít khí sẽ chết mốc meo trong đũng quần, hắn cần phải
thường xuyên đen ra ngoài khoe khoang với các “linh” luôn bên cạnh hắn.

Cầm tiểu đệ lắc lắc, chuẩn bị bỏ vào quần khóa lại thì Họa đột nhiên nhăn mặt.


  • WTH? Ta chỉ gần 16 tuổi mà đã dài ngắn từ 16cm đến 25cm, các ngươi còn bảo
    của ta nhỏ?


  • Thế các ngươi muốn to dài thế nào? 30cm, 40cm hay 1m?


  • Vậy thì 2m nhé!


Nói xong, Họa đứng đứng ra xa xa với bức từng, tại tiểu đệ tự dưng có một chùm
ánh sáng thần thần thánh nào đó xuất hiện rồi bao chùm lên, che kín hết tất
cả, những cọng lông xung quanh cũng biến mất.

Vài giây sau, chuyện khủng khiếp xảy ra đối với bất kì một vị nữ nhân hiểu
biết nào nếu nhìn thấy.

Ánh sáng thần thánh kéo dài, dài đến 2m liền biến mất, để lộ ra một con quái
vật có thể ăn tươi nuốt sống bất kì một nữ tử nào.


  • Thế nào?

Cầm cái đuôi con quái vật vẫy vẩy trái phải vài cái, Họa vểnh cái mặt đắt ý
lên nói với không khí xung quanh, nhưng chỉ một giây sau, hắn liền vội biến
sắc.


  • Chết bà, gãy, gãy.

Sắc mặc trở nên bạch sắc, Họa hoảng hốt kêu lên khiến ánh sáng thần thánh lần
nữa xuất hiện, thu ngắn con quái vật trở lại kích thước bình thường như ban
đầu đã có


Không Gian Vạn Vật - Chương #67