Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩
Bên ngoài Vân Huyền huyện, tại một nơi nhiều cầy cối, một thiếu niên đầu tóc
bù xù, dáng người sơ xác đang ngồi dưới một góc cây lẩm bẩm một cách vô hồn.
Mộc Thiên cứ thế lập đi lập lại một chuỗi âm thanh không hề có cảm xúc.
Tu luyện giả cũng là con người mà con người thì nếu không quá độc ác hoặc vì
tự vệ mà giết đi kẻ muốn giết bản thân hay gia đình, con người sẽ luôn có một
khoảng được gọi là “nỗi dằng vặt” chỉ xuất hiện khi bản thân vô tình giết chết
một ai đó không thù, không oán. Lúc này, nếu không được một ai đó an ủi, động
viên kịp thời, họ có lẽ sẽ mãi mãi chìm vào bóng tối cùng với nỗi dằng vặt
đang dần chiếm lấy tâm trí yên vui của họ.
Tuy nhiên, tu luyện giả vốn là một loại người được sinh ra để cướp đi mạng
sống nên bình sinh, khoảng “nỗi dằng vặt” chỉ tồn tại vài ngày là sẽ hết, khi
đó, tu luyện giả xuất hiện “nỗi dằng vặt” sẽ có hai con đường được mở ra.
Một là theo hướng thiện lương như cũ, cố gắng để không phạm sai lầm như lần
đầu tiên. Trong trạng thái này, tu luyện giả sẽ dần dần quen với việc giết
người khi có lý do chính đáng. Loại người này tồn tại rất ít trong thế giới.
Hai là theo hướng bình dân, lỡ giết rồi thì nếu lỡ giết thêm một, hai người
nữa cũng không sao. Trong trạng thái này, tu luyện giả sẽ rất dễ trở thành một
tên cuồng sát những kẻ yếu nhược hơn bản thân, họ là chiếm đa số trong thế
giới, người trong Vân Huyền huyện đa từng giết qua người, phần lớn đều theo
quan điểm “nếu cần thiết, kẻ yếu không có quyền được sống”.
Mộc Thiên hiện tại chính là đang rơi vào khoảng “nỗi dằng vặt” để chuẩn bị lột
xác trở thành một con người biết giết người mà không dễ dàng nương tay như kẻ
lần đầu tiên sắp giết người.
Đang ngơ ngẩn như thế thì một bóng người trung niên tầm 40 tuổi mặc bộ đồ đen
trên thân tiến vào trong tầm mắt của Mộc Thiên cười tà nói.
Tròng mắt chỉ liếc ngang qua trung niên hắc bào, Mộc Thiên vẫn không ngừng tự
nhẩm như khúc gỗ hình người.
Thấy vậy, trung niên hắc bào cũng không biểu lộ nên cảm giác khó chịu khi Mộc
Thiên không trả lời câu hỏi của hắn, hắn bước lại bên cạnh Mộc Thiên rồi ngồi
xuống nhẹ nhàng nói như đang tâm sự với Mộc Thiên.
Đơn giản chỉ một câu, nhưng một câu này lại khiến đôi mắt Mộc Thiên như lấy
lại chút thần sắc, miệng hắn đã ngừng hẳn lời tự nhẩm kêu thán.
Nhìn bề ngoài thì Mộc Thiên hoàn toàn như kẻ mất hồn, không lưu ý gì đến xung
quanh thế nhưng thật ra thì mọi thứ hắn đều nghe, đều thấy, điều biết, hắn
chẳng qua là không lưu tâm mà thôi. Lúc này nghe trung niên hắc bào nói đến
việc giết bảy người không có tu vi, nó như một giọt nước trên cao nhiễu xuống,
làm rung động mặt nước tâm tình tĩnh lặng của hắn, khiến hắn như gặp được
người cùng cảnh ngộ “trớ trêu”, hắn muốn nghe trung niên tiếp tục nói.
Mặc dù biết Mộc Thanh đã có suy nghĩ lại, trung niên hắc bào vẫn tựa như không
thấy, tiếp tục cười nói.
Trung niên hắc bào lộ ra vẻ tự khinh, quay sang nhìn Mộc Thiên hơi có chút
liếc qua.
Nguyên tắc bình sinh của thế giới là mạnh được yếu thua, người bình thường
không có tu vi chết là chuyện rát đổi bình thường vì họ yếu kém, chúng ta mạnh
mẽ. Thiếu niên, ngươi nghĩ coi, hằng năm có phải đều có những người bình
thường chết dưới tay tu luyện giả ở khắp nơi, đúng không?
Chúng ta thân là tu luyện giả, số trời vốn đã định tay chúng ta đều phải ít
nhiều nhuộm máu, giết nhầm một ngươi có xá gì.
Vả lại, giết một người cũng không phải sự việc gì to tát hay xâu xa, giết
người chính là để họ đi đầu thai trở thành tu luyện giả vậy thôi. Ừm, ngươi
cũng đừng nghi ngờ lời này, đây là những đoạn văn đã được chứng thực từ thời
xa xưa mà ta đã từng đọc qua, nó hoàn toàn đúng đắn.
Cuộc đời ta đến hiện tại, nói thật với ngươi chứ đã từng giết không dưới
một ngàn người thường dân. Mẹ, quan trọng gì lắm, giết thì chỉ nhu giết vài
con kiến, con sâu vậy thôi.
Hơi dừng lại một chút, hắn như chợt nhớ ra gì đó mà bật nói.
Cuối cùng, dường như thấy Mộc Thiên bình tĩnh hơn nhiều, khoảng “nỗi dằng vặt”
đã lặng đi vài phần, trung niên hắn bào đúng kết lời muốn khuyên bảo.
Nói xong, trung niên hắc bào với khuôn mặt quá đổi bình thường nằm dài lên
đất, đấu gối tay nhắm mắt nằm ngủ. Đây là đoạn thời gian hắn để Mộc Thiên yên
tĩnh, tự bình ổn tâm tình.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến buổi chiều của ngày thứ
hai, sau khi Mộc Thiên rời khỏi Vân Huyền huyện.
Hắc bào trung niên mở mắt, bật ngồi dậy nhìn Mộc Thiên cười hỏi
Thế nào, thiếu niên? Ngươi đã bình ổn rồi chứ?
Cảm tạ đại thúc, ta đa bình ổn.
Ngay lập tức, Mộc Thiên hướng trung niên hắc bào chấp tay cảm tạ, nếu không
nhờ trung niên cố ý tâm sự, hắn không biết còn phải cần đến ngày tháng nào mới
nguôi ngoa được cảm giác lỡ giết người.
Gật nhẹ đầu, trung niên hắc bào lại nói.
Đây vốn đã là mục đích ban đầu của hắn khi đến gặp Mộc Thiên tại nơi nhiều cây
cối này.
Không ngần ngại gì, Mộc Thiên bình thường trả lời.
Trung niên hắc bào phủ nhận sự tiếc nuối của Mộc Thiên, trung niên nói
Một nụ cười dị thường, ma ám từ trung niên hiện lên, bất quá với trình độ
chuyện đời chưa trải qua quá nhiều ngoài việc bị khinh nhục cùng đau đớn vì bị
ăn hiếp, Mộc Thiên không hề cảm giác gì bất thường.
Mộc Thiên hiểu ý nghĩa lời nói của trung niên chính là đan dược, linh dược hay
thứ gì đó có thể giúp cho tu vi tăng trưởng.
Không cần lo sợ, việc trao đổi này không phải là trao đổi tài vật, tiền bạc
hay thứ gì quý giá, mà nó chỉ như việc ta đưa ra một yêu cầu, nhiệm vụ, ngươi
hoàn thành nó ta liền giúp ngươi tăng lên sức mạnh. Ngươi thấy thế nào?
Nhiệm vụ, nó là chuyện gì?
Mộc Thiên nghi hoặc hỏi.
Lời nói mập mờ của trung niên hắc bào khiến Mộc Thiên trầm tư. Vài giây trôi
qua trong khi hắn không biết nên như thế nào, giọng nói trung niên lại vang
lên, đánh sâu vào trong tâm lý hắn.
Ngươi không phải cất công chạy ra đây vì cần sức mạnh sao? Chỉ ít khó khăn
như vậy, ngươi liền nản?
Những mối thù, ngươi tính sao với chúng?
Những lời này của trung niên thật sự đả kích rất sâu vào trong nỗi lòng của
hắn, hiến hắn nhớ lại từng hình ảnh tủi nhục khi xưa mà đôi bàn tay không khỏi
siết chặc một cách đầy nghiến răng, nghiến lợi.
Trung niên hắc bào lại tiếp tục thôi thúc.
Rốt cuộc, Mộc Thiên cắn răng gật đầu.
Hắn rất không thể nhịn được vẻ cay đắng khi nhớ lại khoảng thời gian sáu năm
sau khi được giám định tư chất, sáu năm này nó quả thật như địa ngục đau đớn
nhất đới với hắn khi bị người thân ruồng bỏ, gia tộc lạnh nhạt, người hầu coi
kinh, không một ai đối sử tốt với hắn ngoài nha hoàn tiểu Hương hầu cận hắn.
Bất quá thì nàng đã treo cổ vào một năm trước khi bị hai tên súc sinh Mộc Lao,
Mộc Tinh cưỡng bức, ngày đó, hắn không tài nào quên được.
Hiện lên một nụ cười tà dị, trung niên hắc bào cầm một que củi khô vẻ lên mặt
đất những ký tự như sâu kiến bò.
P/S: mắc ngủ quá, viết ko nỗi nữa.