Vân Huyền Huyện.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Vân Huyền huyện, một trong chín huyện lớn thuộc quyền sở hữu của tỉnh Miêu
Vân.
Đây là một cái huyện rất to lớn và đông đúc. Diện tích của nó khá là khó xác
định nhưng nếu phải nói là đi bộ từ đầu nam đến đầu bắc của huyện thì ít nhất
cũng phải mất 10 ngày không ăn uống, ngủ nghỉ.

Về dân số thì số người cư ngụ bên trong huyện rất là nhiều, nó lên đến con số
hơn trăm ngàn người. Trong đó có hết 9 phần là tu luyện giả, còn lại không quá
một phần là những con người bình thường chỉ cầu mong được sống những ngày
tháng yên bình.

Vân Huyền huyện nhìn chung thì cấu tạo cũng như bao nhiêu huyện khác khi có
kết cấu là một hình khá vuông, có dòng sông lớn xanh mát chảy dọc theo chiều
tây bắc – đông nam và có bốn cánh cửa lớn to lớn tạo ra lối đi với bên ngoài
theo bốn hướng đông – nam – tây – bắc.

Cửa tây được nối với những con đường thông ra mảnh đất hay vùng đất nào đó
không có gì đặc sắc. Tuy nhiên, nếu cứ đi thẳng khoảng 100 dặm sẽ đến một cánh
rừng có thể nói là bạc ngàn với những con linh thú hung mãnh cư trú bên trong,
tại nơi đó đều có đặt hẳn một cái bảng đề to dòng chín chữ “Dưới Ngưng Linh
cảnh, cấm vào, nếu không, chết!”.

Cửa nam được nối với “mảnh đất luyện tập”, nơi là nguồn thu nhập đắt đỏ của
các tu luyện giả nghèo nàn, nhỏ yếu hoặc là nơi để các con cháu thế gia nâng
cao trình độ bản thân.

Cửa đông là con đường chính để đến Vân Diệu huyện, Vân Kha huyện, đồng thời
cũng là nơi ngắn nhất để tiến đến Vân Ly đài, một vùng đất được tu luyện giả
tôn vinh như là thánh địa bởi lẽ người có thể bước vào đây sẽ có ít nhất 1%
trở thành đệ tử của Vân Ly Tông, và cũng là nơi hội ngộ thiên tài của chín
huyện lớn trong tỉnh Miêu Vân.

Cửa bắc chính là con đường nối đến Hắc Thanh thành, một thành trì rộng lớn gấp
100 lần Vân Huyền huyện, nơi mà chỉ có tồn tại cường giả nhấc tay, nhấc chân
làm di sơn đảo hải mới có thể trú ngụ. Ngoài ra còn một điều đặc biệt, tại Hắc
Thanh thành linh khí rất nồng đậm, tu luyện giả mà chỉ cần được cho phép đứng
ngoài rìa hấp thụ một ngày linh khí cũng đã bằng việc hấp thụ linh khí một năm
ở bên ngoài. Ngoài Tông, Môn, Phái, đây có lẽ là vùng đất ước ao nhất của rất
nhiều tu luyện giả.

Ở bốn cánh cửa này luôn tồn tại những binh lính có tu vi ít nhất là Luyện khí
tầng 11 cùng một thống lĩnh Nhập Linh cảnh chịu trách nhiệm giám sát dòng
người qua lại hằng ngày, tuyệt đối không để những người lạ mặt không có giấy
chứng thân bước vào huyện, đồng thời cũng là nơi phụ trách thu tiền và làm
giấy tờ tạm thời cho những buôn lái đến từ các trấn hoặc gia tộc nhỏ lẻ độc
thân bên ngoài.

Bên trong huyện, tu luyện giả quả thật rất nhiều nhưng trọng điểm và đáng quan
tâm nhất là chín thế lực mạnh mẽ đứng đầu bao gồm: Bạch gia, Lâm gia, Hoàng
gia, Thiệu gia, Linh gia, Triệu gia (họ trùng thôi chứ không phải Triệu gia
tại Ô Long trấn nhé), Mộc gia, Liễu gia và Phủ Huyện chủ - người điều hành,
quản lý trật tự trong huyện. Bên cạnh đó, trong huyện cũng còn một số gia tộc
có Linh Sư cảnh nhưng không đủ mạnh mẽ để đạt trình độ như tám đại gia tộc
trên, tựa như: Phạm gia, Trần gia, Hoài gia,…

Ngoài ra, tồn tại trong huyện còn có một số tổ chức thần bí, không thể dò xét
ra thông tin chỉ tiết như Dược Các, Đấu Giá Hội, Phù Ẩn.

Vân Huyền huyện có thể nói là rồng rắn lẫn lộn cùng sống chung một ao.

…..
Phạm gia.

Bên trong một căn phòng nhỏ khá đơn sơ, bình thường, Họa tỉnh dậy trên chiếc
giường mộc mạc với cơ thể đầy vải trắng băng bó khắp người như một xác ướt
cùng với bộ đồ giản đơn đã được khoác trên người thay cho vài mảnh vải che
thân của hắn lúc trước.

Đây có lẽ đã là ngày thứ bảy hắn nằm bất tỉnh trên giường một cách bất thường.

Việc bất tỉnh của hắn có thế thật hoặc cũng có thể là giả nhưng lại được hắn
làm cho giống thật. Tuy nhiên lại hơi khó hiểu một điều, nếu hắn giả bất tỉnh
thì vết sẹo trên đầu hắn, vết trày xướt trên người hắn là thế nào, còn nếu hắn
bất tỉnh thật thì không phải nó còn vô lý hơn sao?

Đáp án chỉ mình hắn rõ.

Ngồi dậy hơi xoa hai bên huyệt thái dương cho bớt đi chút đau nhức, uể oải,
Họa nhìn xung quanh căn phòng không một bóng người liền lộ ra một nụ cười khó
hiểu, đầy vẻ thâm hiểm.

Hắn bước ra khỏi giường, tìm khắp phòng kiếm đến một mảnh giấy thường được
dùng để gói lại các vị thuốc, hắn ngồi trên giường cùng với một ngón tay đang
nhỏ ra một giọt máu. Không biết suy nghĩ thứ gì mà tự thân cười lên khoái trí
khoảng vài giây sau, hắn bắt đầu viết lên mảnh giấy mọt dòng chữ đỏ, tanh tưởi
của từng giọt máu không biết lấy ở đâu ra bởi cơ thể hắn không phải là con
người bình thường, máu hắn cũng đâu phải màu đỏ, chính xác hơn thì nó không
màu, không mùi, không vị.

“Xin chào các ngươi, người nhà Phạm gia.

Đầu tiên, ta xin tự giới thiệu, ta tên là… không thể nói. Ta cảm tạ lòng tốt
của các ngươi khi đã cứu ta thoát khỏi bầy yêu thú hung hăng, tàn bạo. Nếu như
lúc đó không có các ngươi, thì ta có lẽ đã… chẳng có việc gì xảy ra. Khốn nạn
thật, tự nhiên đá ta làm ta mất một miếng thịt trên đầu, nó hơi bị thốn đấy.

Cái nợ này, ta đây thật sự rất muốn tính sổ với các ngươi, bất quá thì nghĩ
lại các ngươi cũng đã vớt xác ta về, chăm lo thuốc than đầy đủ trừ cái là
không có nữ nhân xinh đẹp ngủ bên cạnh, nên ta không tính toán, chứ nếu không
thì… Các ngươi nhìn thử qua cái tủ ở bên phải.

Bùm!

Âm thanh của nó nổ tan tành ra thành nhiều mảnh nhỏ bay đi tứ tung.

Đùa thôi!

Mục đích viết nên bức thư này chủ yếu là muốn nói một vấn đề quan trọng. Đó
là… chúc mừng các ngươi, các ngươi sẽ được ta ban tặng một điều ước, một điều
ước muốn gì được nấy.

Tuy nhiên, điều ước này có kèm theo điều kiện, một điều kiện rất dễ nhưng lại
rất khó.
Điều kiện này là… xoáy trái ba vòng, xoay phải ba vòng, hít ba cái, thụt dầu
ba cái và cuối cùng là cười ha hả ba cái.

Khi thực hiện xong điều kiện, ta sẽ xuất hiện và lúc đó là lúc ngươi nên ước
nguyện điều mình hằng khao khát.

Vậy nhé, xin chào tạm biệt.

À mà cuối lời, ta muốn nói rằng:

Đây không nói đùa, tin hay không thì tùy. Nên nhớ đời người chỉ đến có một
lần, dù có là tào lao đi chăng nữa thì ngại gì mà không thử. Thử cũng không
mất mác gì đúng không nào?

Chỉ có kẻ ngốc mới bỏ qua cơ hội… haizzz.

Hiệu lực điều ước: 13 ngày kể từ khi có người đọc được nó.”

Che miệng cười khằng khặc, Họa đặt tờ giấy lên trên chiếc bàn nhỏ trong phòng,
lấy ấm trà kê lên.

Cạch!


  • Ơ cái đệch…

Lỡ tay làm ngã ấm trà khiến nước nhuộm lên mảnh giấy làm mờ đi vết mực máu,
Họa không ngừng đưa tay vuốt quanh mặt cho tỉnh táo.

Phừng!

Một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên tay, hắn nhanh chóng cầm mảnh giấy hơ nhè nhẹ
qua trong vài giây để nó khô đi.


  • Phù.

Nhìn dòng chữ tuy có chút không lấm lem nhưng vẫn có thể còn đọc được, Họa thở
ra một hơi rồi rung lắc tay mạnh mẽ để dập tắt ngọn lửa nhỏ trên ngón tay.

Vù!

Như có vật gì đó bay ra, Họa nhìn ngón tay không còn ngọn lửa liền cũng không
chú ý.


  • Mén tý nữa là phải tốn thêm ít huyết viết lại rồi, may thật.

Vuốt nhẹ trán không hề có mồ hôi, hắn ngay ngắn đặt mảnh giấy ở một nơi khô
ráo trên bàn, cầm ly trà không nước đặt lên.

Ổn thỏa mọi thứ, hắn dòm ngó căn phòng vài giây liền biến mất, để lại một mồi
lửa đang dần sáng rực, thiêu đốt căn nhà gỗ.


  • Ưm… ưm…


  • Thiếu gia, mạnh, mạnh lên chút nữa…


  • Được, vậy thì mạnh này, oh ye mạnh nữa này… hà, hít hà…


  • Đúng, á a… đúng vậy, á… á a…


Nhìn một đôi nam nữ khoảng chừng 20, 21 tuổi đang đồng loạt đưa mặt vào một
vách tường trong con hẻm hẻo lánh mà không ngừng âu yếm nhau, Họa với hình
dạng quần tây, sơ mi như cũ chợt vuốt sống mũi cười khổ. Chính bản thân hắn
cũng không ngờ khi hiện thân tại một nơi hẻo lánh liền đụng phải cái tình
trạng như thế này.


  • Được, các ngươi được lắm.

Nhìn đất, nhìn cây, lại nhìn vào không khí, khóe miệng hắn không khỏi giật
giật lên vài cái. Hắn không ngờ bọn khốn này lại chơi hắn.

Phừng!

Ngậm lên một điếu thuốc sướng, hắn dựa tay vào một vách tường đối diện nhìn,
cách không xa đôi nam nữ mà vừa hút khí có thể gây ra hiện tượng ảo tưởng sức
mạnh, vừa xem một bộ tuồng kịch miễn phí.


Tại Phạm gia.

Vị trung niên lúc trước đá Họa đang đứng trong một đống đen cháy, đổ nát còn
vươn ít đốm lửa đỏ, trên tay cầm một mảnh giấy đọc thoáng qua vài giây liền
giận dữ nghiến răng kêu lên keng két.


  • Đừng để Phạm gia ta tìm được ngươi... tiểu tử chó chết, khốn nạn, vô liễm
    sỉ…

Tức giận khó có thể chịu được, hắn nhanh chóng vo mảnh giấy lại thành một cục
dày nhỏ ném thẳng ra ngoài, rơi ngay trước mặt Phạm Ngọc Mĩ vừa vội chạy đến
khi biết tin căn phòng của thiếu niên đáng thương bị Nhị thúc nàng làm bất
tỉnh phát cháy.


  • Hửm?

Kinh ngạc nhặt lên mảnh giấy tròn tròn gỡ ra xem, trên mặt nàng lập tức lộ ra
vẻ có chút tiếu ý rồi chặc nó chạy lại đến chỗ Nhị thúc bên trong xem thế nào.

Có Nhị thúc ở đây chắc là không sao đi.

P/S: Hắn cũng không biết hắn đang làm gì, cơn ngáp dài vì chán đang tiến đến.


Không Gian Vạn Vật - Chương #56