Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩
Vương Vị cao hơn Hóa Anh cảnh, vậy mà ngoài bộ quần áo rộng thùng thình bên
ngoài thì đúng là không hề có thứ khác. Vũ Phong cũng đang không ngừng tự nhẩm
bản thân “không buồn, không buồn, ta không buồn”. (buồn thật hay buồn giả,
thật hay điên,… Tác ko biết a).
Chọt vỗ tay lên hai cái, Vũ Phong nhìn bộ xương nhạt mỉm cười nói
Sau đó hắn thu hết toàn bộ cả người, cả ghế, cả quần áo vào bên trong không
gian nội thể. Làm xong tất cả, hắn mới bắt đầu tiến về trung tâm căn phòng,
nơi một chiếc hộp tinh xảo nhưng lại tràn đầy sự mộc mạc, giản dị tồn tại trên
bệ một cột đá bình thường.
Đứng ngay bên cạnh cột đá, Vũ Phong vội cầm lên tờ giấy được làm bằng chất
liệu kì dị không phai mờ chữ hay mục rửa hóa qua năm tháng dù có là vạn năm đi
chăng nữa. Không những thế, mực để viết trên tờ giấy cũng không phải bình
thường, nó hình như là máu của một loại yêu thú nào đó mà hắn khó có thể nhớ
ra được.
Đồ cùi nhiều quá, hắn không muốn nhớ, hắn chỉ nhớ và lưu ý những thứ tốt đẹp
thôi.
“Người có duyên, đây là đôi lời nhắn nhủ từ ta.
Ta tên là Quân Hiệu Long, Tông chủ cuối cùng của Dương Kim Tông đã từng làm
mưa làm gió trên Linh Ngân tinh cầu, là một trong ba thế lực mạnh nhất tồn tại
trên tinh cầu thời bấy giờ.
Tuy nhiên, đến một ngày vào 1080 năm về trước, bởi sự xuất hiện của Thiên Ấn
Tử – thiên tài vạn năm khó gặp của Thiên Long Môn mà Dương Kim Tông của ta bị
tuyệt diệt cùng hai Hải Huyền Môn và Tiêu Lăng Phái.
Về sự việc nguyên nhân ra sao thì ta nghĩ khi ngươi lớn mạnh liền sẽ tra ra
được.
Ta viết tờ giấy này để lại về sau với mục đích hẳn là ngươi cũng đã đoán được
nếu đủ thông minh. Không sai, ta muốn ngươi tiêu diệt Thiên Long Thiên cùng
Thiên Long Môn để trả thù cho Dương Kim Tông cho ta.
Bên trong hộp gỗ này chính là lệnh bài Tông chủ cùng nhẫn trữ vật của ta, đó
là toàn bộ tài sản mà ta tích góp được khi Dương Kim Tông tan rã và trong suốt
quá trình ta lẫn trốn để tìm cơ hội báo thù.
Bên ngoài kia gần 200m, là một ao Ngọc Linh Tuyền, tài sản còn lại duy nhất
của Dương Kim Tông. Dùng nó, ngươi có thể nhanh chóng được lột xác, nâng cao
toàn bộ thiên phú, con đường tu luyện sẽ bằng phẳng hơn.
Hi vọng ngươi sẽ trân trọng.
Điều cuối, người có duyên, khi ngươi đã đạt được những gì ta để lại mà không
hề có ý muốn giúp ta báo thù…. Ngươi sẽ chết không thể siêu sinh, ta dù có là
oan hồn phiêu đãng trong hư vô vẫn sẽ mãi mãi tìm cách quay về bám theo ngươi
đến suốt cuộc đời, ta thề sẽ như thế.
Ta thề.”
Cuối tờ giấy là một huyết ấn đã khô cạn chuyển sang màu đen đậm vì năm tháng
lâu dài.
Phừng!
Dùng ngọn lửa lập lòe trên tay, hắn đốt tờ giấy một cách không hề lưu luyến
hay tiếc nuối.
Mỉm cười hiền hòa nhưng lại khiến người lạnh sống lưng, Vũ Phong đứng trước
hộp gỗ chợt lùi ra sau hai bước nhỏ.
Hắn giơ tay lên chỉ vào mảnh không trung trước mặt hộp gỗ không ngừng vung
vẫy, miệng liên tục nhẩm lên một thứ ngôn ngữ cổ quái gì đó.
Na te, ho li do, ho li da, ma na si to no o to co la le, na su zu ni lai to
ho, quai ga ren no xai dc ma na, ze ed co ca an mua ma na ko, se, tu di, a ki
na….
(một dạng câu chữ và “tại sao garen ko xài được mana, zed có cần mua mana
không?”)
Phong.
Hoàn thành niệm từ, Vũ Phong lập tức đẩy mảnh không gian đó về hướng chiếc
hộp, bao trùm lên chiếc hộp mà không chừa một kẻ hở.
Cười tà một cái, Vũ Phong bước ra đằng sau chiếc hộp rồi bất ngờ mở nắp ra.
Chíu.
Một chùm sáng như tia chớp bắn ra, cùng với nó là mùi hương dễ chịu từ trong
hộp lập tức ùa ra bên ngoài, lan tràn khắp nơi trong căn phòng.
Xuất hiện sau chùm sáng cùng mùi hương là một thứ gì đó mờ ảo, không thể nhìn
ra được hình thù nhưng nếu là người có thiên phú hay cường giả nhạy cảm sẽ
phát giác được, đó chính là tàn hồn hay linh hồn yếu ớt của một ai đó đang
thoát ra khỏi chiếc hộp với tốc độ rất nhanh.
A…aa..aa…aa
Thả ta ra, thả ta ra…
Một thế hét thảm, kêu gào đến từ một thứ gì đó không thuộc về thế giới này
vang lên khắp căn phòng.
Ngáp dài một cái, Vũ Phong đưa bàn tay còn thừa lại vẫy vẫy chiếc hộp, sau vài
giây hắn nhìn lòng bàn tay dường như chẳng có thứ gì nói
Sử dụng tia Quang Hồn nhưng lại sợ người có phòng bị nên chuẩn bị thêm cả
mùi hương của Suy Hồn thảo cực kì quý hiếm ở Tiểu thế giới nhằm chắc chắn hơn
trong việc khiến linh hồn người suy yếu để Quân Hiệu Long ngươi có thể dễ dàng
đoạt xá sống lại. Tâm cơ có chút thâm trầm nhưng lại thiếu mất may mắn khi gặp
ta.
Thôi cũng đừng buồn, ta sẽ biến ngươi thành một con người khác, không còn
là Quân Hiệu Long khi xưa.
Thế nào, vui chứ? Nó cũng đồng nghĩ với người sống lại rồi?
Ha ha ha ha ha…
Hắn cười, cứ thế cười như một tên điên trong khoảng thời gian rất lâu, đại
khái là trên dưới 5 phút.
Nằm trong lòng bàn tay hắn, bên trong mảnh không gian nhỏ do Vũ Phong phong
cấm khiến mọi thứ tồn tại bên trong đều như bị cách li với thiên địa, bóng đêm
mịt mù bao phủ, một bóng người vô hình trong mắt người nhưng lại có thể cảm
nhận được là một tên nam tử to cao vạm vỡ, đôi bờ vai rộng đang không ngừng
kêu gào.
Là ai, là ai….
Mau thả ta ra, thả ta ra…
Đại nhân, đại nhân, cầu xin ngài thả ta, buông tha cho tiểu nhân vô liểm xỉ
này.
Đại nhân tha mạng…
Không, ta không muốn chết, ta còn có mối thù, ta còn muốn phục thù, ta còn
muốn tìm được nàng, gặp lại nàng, không….
Thả ta, thả ra ngoài….
…
Nếu linh hồn có nước mắt, hẳn là nam tử đã chảy ra từ lâu.
Ở bên ngoài, Vũ Phong hoàn toàn có thể nghe được những âm thanh phát ra rất
thảm thiết, thê lương. Thế nhưng hắn không những không tiếc thương mà còn cười
đùa một cách trêu chọc đầy vẻ lưu manh, khốn nạn.
Thôi nín đi, đừng kêu gào nữa, ta biết rồi, ta sẽ thả ngươi ra ngoài nhưng
mà ngươi sẽ không còn là Quân Hiệu Long có được không?
He he…
Cười gian lần cuối, hắn thu mảnh không gian nhỏ đó vào bên trong thế giới nội
của hắn.
Khuôn mặt lập tức trở lại cảm xúc bình thường như lúc đầu, Vũ Phong quay người
nhìn đến hai vật phẩm trên chiếc hộp.
Nhìn cái lệnh bài vàng kim óng ánh được chế tạo không phải từ vàng đặc mà là
từ Kim thiếc loại cực phẩm khó tìm, trên bề mặt có viết hai dòng chữ đỏ “Dương
Kim Tông, Tông chủ lệnh” bằng máu một loài yêu thú gì đó, Vũ Phong dự và vứt
đi, nhưng nghĩ lại hắn liền thu lệnh bài vào trong thân thể.
Có thể hắn thuộc dạng người “thà có còn hơn không”.
Cầm trong lòng bàn tay một chiếc nhẫn được chế tác từ vật liệu tựa như ngọc
thạch màu lam sắc có hình dạng như một con cổ long uốn người cắn đuôi bản
thân, hắn thoáng suy nghĩ một chút, sau đó…
Ngay tức khắc lòng bàn tay hắn tự dưng xuất hiện một ngọn lửa đen, rất đen bao
trùm lên chiếc nhẫn mà không ngừng đốt.
(từ đầu đến cuối, tay trái hắn đều tồn tại ngọn lửa thắp sáng, hắn hành động
chỉ bằng một tay)
Đối với chiếc nhẫn này, hắn có khá nhiều cách để tẩy đi ấn kí của chủ nhân đời
trước một cách nhẹ nhàng, thế nhưng lần này hắn lại thích đốt - một loại
phương pháp tẩy đi ấn ký và sẽ gây tổn thương linh hồn trực diện nếu như chủ
nhân ấn ký còn sống.
Một phút trôi qua, ngọn lửa đen biến mất, hắn cũng đồng thời nắm chặc chiếc
nhẫn lại trong lòng bàn tay.
Vài giây trôi qua, sau khi kiểm kê mọi thứ tốt đẹp bên trong, hắn liền đeo
chiếc nhẫn lên ngón giữa mà không hề đánh ấn ký sở hữu của bản thân vào.
Chiếc hộp này hẳn là được chế tạo từ gỗ của Dưỡng Hồn Thụ, một loại cây
dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết ở Tiểu thế giới. Linh hồn của Quân
Hiệu Long còn tồn tại đến hiện tại cũng là nhờ công dụng của nó.
Bất quá thì tên này chắc chắn là lụm được ở đâu đó đi. Ừm, đem về làm củi
nấu cơm cũng được.
Thu hồi vật dụng cuối cùng mà Quân Hiệu Long để lại, Vũ Phong xoay người một
vòng nhìn khắp bốn phương tám hướng.
Kho tàn phủ bụi?
Bất quá chỉ là duyên thọ sắp hết, định tìm người đoạt xá sống lại à thôi.
Haizzz…
Thở dài một hơi, hắn quay người rời đi.
P/S: - Có nhiều thứ về sau sẽ từ từ giải thích cặn kẽ.
- Do cảnh này chỉ có một mình Vũ Phong nên không miêu tả quá sắc nét, nếu là
có một nhóm người thì với tất cả số đồ vật đó chắc phải miêu tả kĩ lên đến 10
chương là ít.
……
Thân ảnh Vũ Phong từ dưới lòng đất trồi lên, đứng ngay vị trí ban đầu khi chia
tay với Triệu Mân Mẫn.
Vù vù…
Cuồn cuộn…
Lạnh nhạt nhìn thân thể xích lõa, trắng ngọc của Triệu Mân Mẫn đang lơ lửng
trên không trung với rất nhiều tia nước trắng sữa từ dưới ao đang không ngừng
cuồn cuộn vây quanh nàng, thấm vào thân thể nàng, cho nàng một cơ hội lột xác
mà người khác hằng ao ước nhưng không cách nào đạt được.
Nói nhỏ một câu với không khí, hắn vung tay lên, Triệu Mân Mẫn vẫn bất tỉnh
cùng Ngọc Linh Tuyền đều đồng loạt biến mất không rõ lý do.
Nhìn những ngọn lửa lơ lửng trên bầu trời đang dần ảm đạm, tan biến, Vũ Phong
rất hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc tự nhẩm, sau đó cơ thể liền biến mất vào thiên
địa.
P/S: Đón chờ Chương sau, Hắc bào nhân vs Kiếm Vương - Lăng Tiêu.
Trận chiến mở màn cho kết thúc Quyển 1.