Xử Án.


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Một phút trôi qua, hai người bắt đầu trò chuyện về những chuyện xảy ra trong
năm năm của bản thân cho nhau nghe như một đôi uyên ương lâu ngày gặp lại.
Tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa có âm hưởng hạnh phúc vui vẻ tràn ngập căn
phòng vốn đã ảm đạm, lạnh lẽo ngay từ lúc được xây nên.

Trong suốt quá trình này, Vũ Phong một mặt vẫn thường xuyên hấp thụ các loại
khí cùng nguyên tố, một mặt là truyền linh lực điều trị một số vết sẹo trên
người tiểu Mẫn và đề cao, tăng cường tu vi cho nàng.

Đối với nàng, hắn còn cần phải làm một số thứ phụ trợ.

Hai người âu yếm bên trong, bên ngoài căn phòng, người Triệu gia tụ tập dần
đông lên bắt đầu bàn tán này nọ. Sau đó không lâu, người Vũ gia cũng đến với
dẫn đầu là một nam tử khoảng 33 tuổi có gương mặt khá tuấn tú cùng hình dáng
dũng mãnh đang tỏ vẻ dữ tợn, hùng hổ muốn xông vào căn phòng.

Bất quá, căn phòng như bị một bức tường không khí gì đó ngăn cách khiến người
dù đã bằng mọi cách nhưng không một ai có thể tiến vào phạm vi 5m của căn
phòng. Từ đó dẫn đến hai vị Linh Sư của Vũ gia cũng phải xuất mặt vì tình
huống quái dị này.

Tình hình bên ngoài hiện tại có thể nói là rất căng thẳng dù là Vũ gia hay
Triệu gia.

………..


  • Tiểu Mẫn, thật ra ta lần này về là muốn thăm muội, sẵn tiện cũng hỏi muội
    một điều.


  • Huynh nói đi.


Nằm dựa vào lòng hắn, Triệu Mân Mẫn ngước đầu kinh ngạc hỏi, trong đôi mắt
nàng lúc này như có chút gì đó sợ hãi điều Vũ Phong sắp nói, hắn sợ, sợ hắn
lại bỏ nàng.


  • Ừm, muội có đồng ý đi theo ta ra bên ngoài rộng lớn, sống vui vẻ?

Để cho chắc và rõ nghĩa hơn, hắn lại nói


  • Ý ta nói là bỏ gia đình, bỏ Triệu gia theo ta ngao du khắp chốn bên ngoài.
    Có thể là sẽ không bao giờ về Triệu gia nữa.

Vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, hắn mỉm cười


  • Không cần phải trả lời vội, ta sẽ còn ở lại đây ba ngày nên muội cứ từ từ
    suy ngẫm.

Mắt hạnh to tròn nhìn hắn vài giây cùng với một đống ý nghĩ rối rắm, không thể
phân định liên quan đến câu hỏi của hắn xuất hiện trong đầu, Triệu Mân Mẫn khẽ
cắn môi gật đầu.


  • Ưm. Muội sẽ suy nghĩ.

Vốn dĩ khi hắn hỏi như vậy, nàng đã thốt lên trong đầu rằng “Muội đồng ý, mãi
mãi đồng ý, muội sẽ theo huynh đến cùng trời cuối đất” và định nói ra nhưng
ngay lập tức, một số hình ảnh thân thuộc thường ngày yêu thương nàng, lo lắng,
chăm lo, cố gắng bảo vệ nàng trong mười mấy năm, nhất là trong 5 năm Vũ Phong
vắng mặt chợt xuất hiện trong đầu nàng khiến nàng không thể vội khẳng định.
Nàng quả thật là còn cần thời gian suy ngẫm, ít nhất là nói lời từ biệt với
người thân.

Từ lúc năm tuổi cho đến gần mười tuổi, Triệu Mân Mẫn đã bị Vũ Phong đầu độc
quá nhiều, hình ảnh của hắn sớm đã không thể nào phai nhạt cũng như bị thay
thế trong tim nàng, hắn là quan trọng nhất đối với nàng, nàng không thể thiếu
hắn.

Trong 5 năm Vũ Phong mất tích, nàng đã rất nhiều lần khóc lóc, nhiều lần đòi
tìm hắn, nhiều lần bị người thân lừa gạt rằng hắn sẽ về, đi không lâu, rồi cho
đến tự tử nhiều lần khí bị ép hôn với người gần bằng tuổi cha mình. Từ điều
này cũng đã thấy được tình cảm nàng đã dành cho hắn như thế nào.

Tiếc một điều là, nàng không biết Vũ Phong khốn nạn ra sao, yêu nàng liệu có
phải thật lòng? Đó là còn chưa nói đến việc nếu như nàng từ chối theo hắn hoặc
là hắn quả thật cho nàng ba ngày thời gian sao? Khó nói, rất khó nói.


  • Tốt rồi, giờ muội tạm thời ngồi trong này, ta ra ngoài xử lý sự tình chốc
    lát liền quay lại. Nó sẽ nhanh thôi, muội đừng lo.

Lần nữa cúi người hôn lên đôi một ngọt ngào của Triệu Mân Mẫn, Vũ Phong để
nàng nằm trên giường nệm rồi đứng dậy bỏ một tay vào túi quần như mọi khi,
bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Gương mặt từ vẻ hiền hòa, tình cảm, dễ gần
biến thành sự lạnh lùng, vô cảm.

Đồng thời, hai chậu nhỏ, cao cao bên trong phòng cũng biến mất. Bức tường vô
hình tan biến.

…….

Giải đáp vì sao hắn thích hôn nhiều và xoa nắn nhưng ít XXX:
Main là ai? Tình yêu chân chính đối với hắn đã không còn. Hôn đối với hắn chỉ
là cách bày tỏ tình cảm với thứ hắn yêu thích, nói trắng ra là hắn thích đồ
ngọt, kẹo ngọt ăn nhiều không được sao?
Đùa thôi. MN cứ hiểu là hắn, nói chung là lv cao rồi, ờ.… khó diễn tả VL. Thật
ra ta đã tham khảo vài bộ phim có cặp đôi yêu nhau nồng thắm, và họ thường làm
những hành động này.

…..

Bên ngoài, bầu không khí tĩnh lặng với số người chỉ còn khoảng 20 tên, đa phần
là người Vũ gia, không ai dám thốt ra một lời trừ những người có quyền và có
thực lực mạnh mẽ.


  • Tiểu tử, ngươi là muốn chết.


  • Vũ Phong?


  • Vũ Phong?


Nhìn thiếu niên tuấn dật dị thường bước ngày một xa so với căn phòng, ba giọng
nói, hai âm thanh biểu lộ cảm xúc khác nhau đồng loạt phát ra.

Tên nam tử dũng mãnh chắc chắn là tức giận đến muốn giết người khi một tiểu
nam nhân lịa ở rất lâu, rất lâu trong phòng thê tử tương lai của hắn. Cụ thể
là gần 2 giờ đồng hồ kể từ lúc hắn đến đây.

Còn Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão, hai vị Linh Sư là nhíu mày nghi hoặc
nặng nề. Hai người cũng vừa nhận được tin Vũ Phong phế vật đã quay về.


  • Qùy xuống.

Không quan tâm đến hơn 20 người thần sắc, biểu cảm, âm thanh, Vũ Phong lạnh
nhạt bước đến cùng một câu nói không hề lớn và không hề có chút tình cảm nào
tồn tại. Thế nhưng khi lời nói của hắn hạ xuống nó lại như là một tiếng sấm
vang vọng to lớn, cực kì rõ ràng trong đầu óc hơn 20 người, âm thanh, giọng
điệu của nó như là một thứ gì đó tồn tại đáng sợ đang kêu gọi tất cả mọi người
tuyệt đối phục tùng và giao ra sinh mạng của bản thân để “tồn tại đáng sợ”
định đoạt.

Bịch bịch bịch bịch… bịch… bịch.

Hơn 20 người có mặt tại nơi đây, bao gồm cả hai vị Linh Sư quyền cao chức
trọng, không ai là không tự đông quỳ mạnh xuống đất dù cho đầu óc, não bộ
không bao giờ muốn điều đó xảy ra.

Khí thế quân vương. Vũ Phong chính là đang dùng thứ này. (về sau giải thích và
miêu tả rõ hơn, đối với cred 8 gold đó là chưa cần thiết).


  • ….


  • ….


  • ….


Hóc mắt mở lớn khi không ai có thể lên tiếng, sự sợ hãi nhanh chóng chiếm lấy
tâm trí mọi người xuất phát từ thiếu niên trước mặt. Đăc biệt là hai vị Linh
Sư, họ phải là người sợ hãi nhất vì là Linh Sư nên họ biết đến một số năng lực
kì dị nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ làm được chuyện này, nếu vậy thì phải
là người như thế nào, trình độ ra sao mới có thể? Là Linh Sư, họ, chính là kẻ
sợ chết nhất.

Và như thế, hơn bốn mươi con mắt co rụt đều bắt đầu tập trung lên người thiếu
niên lạnh lùng trong cực độ sự run rẩy.


  • Kẻ nào là người nhốt tiểu Mẫn của ta?

Vũ Phong hoàn toàn biết là ai đã làm trong đám người này nhưng hắn lại giả bộ
lạnh nhạt hỏi, tiếp đến hắn nhìn đảo quanh hơn 20 người.


  • Ngươi nói.

Chỉ vào một tên nam tử có hàm râu quai nón ngồi ở vị trấn gần như là trung tâm
đoàn 20 người, Vũ Phong khiến mọi thứ thuộc về nam tử đều bình thường, bao gồm
cả việc cử động.


  • Vâ-ng, là… là…

Vì quá sợ hãi, nam tử không hề nhận ra được sự thoải mái thân thể khi không bị
ràng buộc hành động, hắn cứ thế lắp bắp ngay tại chỗ dự định sẽ chỉ tên nam tử
dũng mãnh thì…


  • Qúa chậm chạp, chết.

Vũ Phong nhẹ nhàng uốn ngón tay giữa lại rồi bắn ra như búng nước vào tên nam
tử.
Bùm!

Một tiếng nổ to lớn vang lên, một đống thịt bầy nhầy cùng mưa máu chớp mắt
xuất hiện trước mặt khá nhiều người.

Tim, gan họ, một lần nữa co thắt lại.


  • Ngươi, nói.

Hắn chỉ vào một tên đang ngơ ngác quay người nhìn huyết vụ đằng sau còn chưa
tan.


  • Điếc, chết.

Tay hắn lần nữa uốn lại búng ra.

Bùm!

Tiếp tục là một trận huyết vụ với những mảnh nhỏ li ti của nội tạng vươn vãi
ra xung quanh.


  • Oẹ… ọe…

Tại phương xa, hai thân ảnh trung niên lấp ló nhìn tình hình không khỏi thần
sắc sợ hãi mà nôn thốc, nôn tháo ra những thứ gì vừa ăn cách đây không lâu.


  • Ngươi…

Chỉ tay vào một tên nam tử khác ở ngoài rìa.


  • Chết.

Hắn thốt ra một câu, thân thể nam tử liền nổ tung không rõ lý do.


  • Đừng trách ta vì đơn giản, nhìn ngươi thấy ghét.

Nói một câu dường như giải thích nguyên nhân vì sao tên kia chết, Vũ Phong lại
chỉ tay về một người nam tử khác ngay sau lưng nam tử dũng mãnh – Vũ Hưng.


  • Ngươi…


  • Là hắn, là hắn, chính là tên Vũ Hưng khốn nạn này.


Nam tử khá là thông minh, hắn rút kinh nghiệm được từ những kẻ chết trước liền
lập tức phản ứng mà chỉ tay vào nam tử dũng mãnh trước mặt.

Tiếc là…


  • Ta chưa nói gì mà?


  • Chết.


Búng thứ tư của hắn nhanh chóng đi ra khiến tên nam tử liền hóa thành một vũng
máu thịt.


  • Ngươi…

Tiếp tục chỉ tay vào một nam tử khác nằm cuối hàng, hắn chậm rãi nói


  • … nói.


  • Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, là Vũ Hưng, Vũ Hưng con trai thứ hai
    của Tam trưởng lão.


Nam tử sợ hãi, hoảng hốt thốt lên cực nhanh rồi nhổng người lên chỉ vào nam tử
dũng mãnh thuộc hàng đầu tiên. Hắn không muốn chết, hắn còn mẹ già, vợ hiền
cùng hai đứa con thơ, hắn không thể chết được.


  • Ừm, tốt lắm. Ngươi có thể đi.

Vũ Phong gật đầu, sau đó chỉ nhìn chằm chằm nam tử dũng mãnh cùng hai vị Linh
Sư rất gần trước mặt.


  • Cảm tạ đại nhân, cảm tạ đại nhân.

Vì quá sợ, nam tử nghe được hắn nói vậy liền dập đầu liên hồi xuống đất nhằm
kính lễ đối Vũ Phong, sau đó hắn mới đứng dậy chạy đi thật nhanh khỏi nơi này.


Không Gian Vạn Vật - Chương #45