Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩
Vết thương không nặng nhưng ba miến xương sườn đã gãy nứt khiến Hắc Hỏa Báo
đau đớn phẫn nộ gào thét, tựa như phản xạ tự thân, Hắc Hỏa Báo liền tung ra
một trảo cực nhanh và mạnh về hướng Lang Nhị.
Ngay tại khắc Hắc Hỏa Báo đưa công kích về Lang Nhị, Ngô Húc cũng chớp lấy
thời cơ từ phía sau bật nhảy lên tiếp cận đầu con báo, khí lực bản thân ngưng
tụ vào một quyền duy nhất, sau lưng hắn hư ảnh một con trâu cao to tầm 2,2m
hiện hữu.
Quyền ra, sừng trâu liền nhập vào để tăng thêm sức mạnh khí lực và tạo độ
xuyên thủng cho một quyền của Ngôc Húc.
Nhìn trảo đến chỉ trong nháy mắt, Lang Nhị biết bản thân không chạy kịp liền
lộ vẻ điên cuồng, hai tay cộng hưởng với hư ảnh Kim Lang đồng thời xuất quyền
đối lực với Hắc Hảo Báo.
Quyền, trảo va chạm, dù đã được chiến kĩ tăng phúc nhưng Lang Nhị vẫn phun một
mồm máu tươi bay ra ngoài nằm xổng xoài bất tỉnh như Diệp La, sống chết không
biết.
Crốc.
Phập.
Khi quyền, trảo vừa va chạm, phía bên trên một quyền có lực xuyên mạnh của Ngô
Húc cũng đồng dạng giáng xuống đầu Hắc Hỏa Báo, đâm sâu vào bên trong não Hắc
Hỏa Báo hơn một phân (10cm), máu đỏ thẫm nhanh chóng phụt ra vài tia.
Hắc Hỏa Báo đau đớn tột cùng, nó gào thét, la hét, cơ thể như bị mất hết giác
quan mà chỉ biết vùng vẫy mạnh mẽ ngay tại chỗ.
Quyền xuống nhanh, lấy ra cũng nhanh, Ngô Húc đạp một chân lên đầu để làm điểm
tựa nhảy vội ra xa, tránh khỏi cơn điên trước khi chết của Hắc Hỏa Báo.
Bất quá, hắn vui vẻ chưa được một giây thì.
Vụt.
Một âm thanh xé gió ngay bên tai hắn truyền đến.
Bốp.
Phốc.
Chỉ vừa quay sang trên không, Ngô Húc còn chưa nhìn rõ là thứ gì liền bị chiếc
đuôi to dài hơn 2m trong cơn điên của Hắc Hỏa Báo quật đến khiến hắn nôn ra
máu lớn liền rơi rụng xuống đất ở một chỗ xa, nhưng thương thế vẫn là tốt hơn
nhiều so với Lang Nhị và Diệp La, vì dù sao thì đó chỉ là cái đuôi, chứ không
phải trảo hay mồm con báo.
Ngô Hậu mang thương thế trông có vẻ nặng vội chạy đến đỡ Ngô Húc lên hỏi thăm.
Phập.
Vừa quàng tay Ngô Hậu để đứng lên, vừa ý định nói bản thân vẫn ổn thì trước
ngực hắn, một con dao nhọn đã được cắm vào khiến Ngô Húc lộ vẻ khó tin nhìn
sang đệ đệ ruột để rồi bắt gặp một nụ cười độc ác.
Chỉ thốt ra được một tiếng nho nhỏ, hắn liền vô thức, tay chân mềm nhũn như
cọng bún rơi từ trên tay Ngô Hậu xuống đất.
Một đời Luyện khí tầng 11 đỉnh phong, sắp tiến thăng lên Luyện khí tầng 12 cứ
như thế chết đi bởi chính tay đệ đệ mấy chục năm gắng bó.
Nhìn vị ca ca nằm dưới đất, Ngô Hậu chỉ cười gắng nói một câu như thế liền cúi
xuống rút dao nhỏ ra tiến lại gần vị trí Diệp La và Lang Nhị để tiễn họ lên
đường đồng hành cùng ca ca, để ba người được vui vẻ nơi chính suối.
Rập.
Phía bên kia, vùng vẫy không quá 7 giây, Hắc Hỏa Báo thân thể ngã xuống, nó là
đã chết.
Thoáng nhìn Hắc Hỏa Báo không còn cử động, Ngô Hậu từng bước, từng bước nhỏ
tiến về Diệp La đã rất gần.
Nhưng rồi ngay lúc này, trong thiên địa tự dưng xuất hiện một luồng lực lượng
quỷ dị nào đó mà nếu không phải Linh sư cảnh thì không thể cảm nhận được, nó
dùng một tốc độ rất nhanh chỉ khoảng 1m/s xẹt thẳng qua ngang lưng Ngô Hậu.
Cười nham hiểm kết hợp cùng với giọng điệu tiếc thương, Ngô Hậu cúi người
xuống định đâm dao vào tim Diệp La thì thân thể hắn đột ngột bị chia làm hai
nửa, nửa dưới hai chân thì vẫn đứng nhưng mà nửa trên thì lại nằm dưới đất.
Cái gì, chuyện gì xảy ra vậy… AA AA…AA
Có ai không, cứu ta, cứu taaa… A aa… Aa.. aA.
Hoảng loạn, kinh sợ, đau đớn dường như đến cả từ cảm giác da thịt và cảm xúc
tâm thần, Ngô Hậu vừa khóc lóc la lét thảm thiết vừa dừng hai tay cố mang theo
nửa mình trên cùng với nội tạng be bét rỉ ra ngoài mà lết chậm rãi về phía
trước dù cho chả có tác dụng gì. Hắn hẳn là đang hi vọng có ai đó cứu hắn.
Vài chục giây đau đớn cả về thể xác lẫn tâm hồn, Ngô Hậu hoàn toàn bất động
khi lết được nửa mét về phía trước, hắn chết rồi.
Diệp La, Lang Nhị đang trọng thương rất nặng, xem ra là cũng sắp đến lúc phải
hấp hối nếu không được cứu chữa kịp thời. Một trảo hung mãnh của yêu thú thực
lực chính xác là bằng Luyện khí tầng 12 sơ kì nào đâu phải một thân thể Luyện
khí tầng 11 có thể đón đỡ.
Nhóm bốn người cứ thế dần dần đoàn tụ một lần nữa để nhìn nhau mỉm cười, có
điều không phải ở nhân gian mà có lẽ là địa phủ trong lời đồn của thiên hạ.
Quay về Vũ Phong.
Dựa vào sự liên kết không giới hạn giữa “Hồn” hắn và “Linh” của thiên địa, Vũ
Phong hoàn toàn nhìn thấy sự việc gì đang xảy ra với nhóm bốn người, hắn khá
hài lòng với luồng linh lực đơn giản đã phát ra cắt ngang cơ thể Ngô Hậu và
còn tiếp tục bay thẳng chặt ngang thân cây cỏ chạm vào.
Đợi đoàn linh lực chạy ra thêm 10m phía xa, tay phải Vũ Phong chợt giơ ra phía
trước tạo thành hình dạo trảo thủ, sau đó liền nắm chặc lại như bóp nát một
thứ gì đó.
Ngay lập tức, đoàn linh lực tại phía xa kia liền như bị bóp méo, chúng dần trở
nên hỗn loạn nhăn nhó, cuộn tròn lại thành một hình tròn nhỏ có bán kính chừng
nửa mét im lặng trong tích tắc.
Bùm!
Như một tiếng nổ thầm lặng, hình tròn linh lực bộc phát sức mạnh hủy diệt ra
xung quanh tạo thành một không gian cuồng bạo, phá hủy mọi thứ trong vòng bán
kính ba mét trên dưới, trước sau. Mọi vật nằm trong đó đều như bị cắt thành
từng sợi, từng sợi nhỏ không tương tiếc.
Tụ.
Thập kiếm.
Phóng.
Không dừng lại đó, trước khi linh lực càng lúc càng phai mờ, yếu đi, Vũ Phong
lòng bàn tay thành nắm lại biến đổi thành mở ra hơi cử động di chuyển lên trên
một chút.
Đoàn linh lực cuồng bạo liền thu người lại thành hình tròn như cũ, không còn
cắt phá thứ gì, tiếp đó chưa đầy 0,1 giây sau, hình tròn linh lực lại chợt
phóng đi theo mười hướng khác nhau tỏa ra xung quanh hình thành nên mười thanh
kiếm bé nhỏ chọc thủng mọi thứ đi qua với tốc độ 2m/s rồi tan biến vào thiên
địa chỉ sau 3 giây.
Vũ Phong một tay bỏ vào túi quần mà thu hồi tầm nhìn thiên địa, nhìn lên bàn
tay tạo thành trảo còn lại gật đầu ra vẻ còn chưa thật sự hoàn mỹ.
Cả quá trình hắn thi triển linh lực, cách thức vận dụng linh lực biến ảo nếu
để Linh sư khác biết được, họ hẳn là sẽ ngồi xuống đất nhặt lên từng cọng cỏ
dại mà cười hơ hớ tự nói chuyện một mình như đang tâm sự “Hình như là ta đang
mơ thì phải, linh lực đâu có thể thi triển như vậy được, có khi nào là công
pháp hay gì gì đó không nhỉ? Há há, hình như công pháp cũng không có làm được
vậy a, này chắc chắn là mình hoa mắt, đây rõ là ảo mộng, hơ hớ”
Đưa tay phất nhẹ lên không trung bỏ đi phong cấm có bán kính ngàn mét.
Giờ thì về…
À, trước đó cần lấy đi một số cây thảo dược.
Hắn đột ngột thì thầm một loại ngôn ngữ gì đó khó hiểu với không khí, đại khái
thì có thể dịch như sau:
“Dẫn ta đến nơi nào có những cây cỏ có đặc điểm là đứng cao 2-3 m, nhất niên,
có lông thô, có mùi mạnh, thân thẳng cứng đơn giản. Lá cây cỏ này thì mọc xen,
phiến lá hình chân vịt, do 5-7 phiến phụ, thon hẹp nhọn, bìa phiến có răng,
cuống có lá bẹ. Cặp đầu tiên của lá thường chỉ có 1 lá phụ, tăng lên dần cho
đến tối đa 13 lá phụ bởi lá, thường thì từ 7 đến 9, và ngọn của cây mang những
phát hoa. Cặp lá bên dưới thường mọc đối”.
Hơi dừng lại như lắng nghe ai đó thì thầm, vài giây sau, thân thể Vũ Phong
chợt biến thành khói bụi hòa nhập vào cơn gió bị cuốn đi một nơi nào đó bên
trong Bách Thú lâm.
Với Không Gian Vạn Vật thể hoàn toàn hòa nhập với thiên địa cùng với thân thể
Hỗn Độn do các Hạt hợp thành, hắn hoàn toàn có thể biến thành bụi khói bay đi
hoặc là hợp lại thành hình dáng con người.
Không lâu sau khi hắn rời đi, một con sư tử mang theo mình đầy gai nhọn với
đôi mắt đỏ lòm mang theo vài cọng dược thảo mà nó yêu thích đến chỗ Vũ Phong
ngồi. Phát hiện không còn thiếu niên thường ngày nhắm mắt trên cao, nó liền
rống lên vài tiếng bi thương rồi cuỗm tất cả dược thảo dưới đất vào miệng nhai
nhóp nhép, hai mí mắt là có nước mắt rơi xuống trông khá là tội nghiệp.
Đối với con U Gai Cuồng Sư, Vũ Phong dự là mang nó đi về Ô Long trấn dạo chơi
vài vòng, bất quá khi hắn nghĩ đến việc sắp làm lại thôi, đến cũng chỉ chết
chung chứ chẳng tích sự gì.